Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 36: Bánh ngọt

Sau khi Chung Ý tiễn Phùng Nghiên đi, cậu xoay người tiến vào trong phòng tìm Hải Trường Vũ, thấy anh đang cùng Vương Mông nói chuyện với những người của Phùng gia.

“Hạng mục lần này để như vậy không tốt lắm, các cậu có thể cho Phùng Vũ thử một chút.” Giọng nói của Hải Trường Vũ loáng thoáng truyền tới.

“Anh nói tên tiểu tử kia sao, gần đây cậu ta theo đuổi một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí, sợ là sẽ không quan tâm đến bất cứ hạng mục nào đâu.”



Vẻ mặt của Hải Trường Vũ có chút lạnh lùng, đang thương lượng với người đàn ông trung niên trước mặt, chiều cao khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp bức, Chung Ý nhìn thấy anh vẫn còn đang bận, liền đứng chờ cách đó không xa.

Sau khi Hải Trường Vũ cùng người của Phùng gia đánh xong Thái Cực thì đi về phía trước, thấy thanh niên đứng cách đó không xa, bóng người phía sau lần lượt thay đổi, đủ loại nam nữ nói chuyện với nhau, có rất nhiều người chào hỏi cậu, cậu cũng chỉ gật gật đầu, dường như có chút không yên lòng, ánh mắt Hải Trường Vũ nhất thời dịu dàng hơn, đi đến phía cậu.

“Đang chờ Phùng Nghiên?” Hải Trường Vũ đứng dò hỏi bên cạnh cậu.

“Cô ấy lên xe của Trần quản gia đi rồi, không sao cả.” Chung Ý nhìn vào mắt Hải Trường Vũ.

“Ừm ——”

“Hải tổng này, vừa rồi không thấy anh, hóa ra là ở đây à.” Một giọng nói hào sảng vang lên từ bên cạnh, cắt ngang lời Hải Trường Vũ muốn nói với Chung Ý.

“?”

Hai người quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, không giống như một người đàn ông trung niên mập mạp bình thường, người mới tới trông cao lớn, dáng vẻ cũng cực kì cường tráng.

“Đúng là đã lâu không gặp rồi.” Người mới tới cười cười với Hải Trường Vũ, Hải Trường Vũ còn tưởng ông ta muốn nói gì, kết quả giây tiếp theo, một người con gái trẻ tuổi đã đi tới bên cạnh ông ta.

“Đây là con gái tôi, lúc trước hai người đã gặp nhau rồi.” Người con gái trẻ tuổi gật gật đầu với Hải Trường Vũ, trên mặt lộ ra vẻ đoan trang.

Người sáng suốt đều biết rõ đây là đang có chuyện gì, buổi hẹn hò bí mật của người ta, Chung Ý không chút dấu vết nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ, đại hội nhận người, hừ…

“Ừ.” Hải Trường Vũ làm sao còn có tâm tư chú ý đến con gái nhà người khác chứ, bây giờ đã bị dấm chua của vị bên cạnh bao phủ mất rồi. Nhưng anh vẫn thản nhiên đáp lại một chút, sau đó liền không nói gì nữa, dời mắt nhìn về phía Chung Ý.

Tiễn Kiều nhìn thấy Hải Trường Vũ căn bản không hề để bản thân vào trong mắt thì có chút hơi tức giận, sinh nhật lần này của Hải Trường Vũ, cha Hải ám chi cho rất nhiều người dẫn con gái đến đây xem, nếu hợp mắt nói không chừng còn có thể trở thành một đoạn giai thoại.

Tuy rằng Hải Trường Vũ rất lạnh lùng, nhưng lại cao lớn tuấn mỹ, hơn nữa mới trẻ tuổi đã nắm trong tay cả Hải thị, khiến tất cả mọi người không khỏi nằm mơ.

Nhìn về phía người Hải Trường Vũ đang xem, hả? Đây không phải là người anh trai mà Chung Ninh nói rằng khinh thường anh ta sao?

Cha của Tiễn Kiều trở lên giàu có nhờ việc buôn bán trên đường, thời điểm điều kiện gia đình vẫn còn bình thường lúc trước, cô ta đã quen biết Chung Ninh rồi, nhưng hai người không tiếp xúc với nhau nhiều.

Nhưng sau khi nhà cô phất lên, bản thân ngẫu nhiên gặp lại anh ta ở một lần tiệc rượu, có lẽ do thật lâu rồi chưa từng gặp lại bạn bè trước kia, hai người đặc biệt hợp ý.

Trong quá trình hai người nói chuyện, Chung Ninh còn nói với cô ta rằng cuộc sống của mình không tốt, bởi vì anh trai cùng cha khác mẹ khinh thường anh ta, kỳ thị xuất thân của anh ta.

Khoảnh khắc này đánh trúng đến chỗ đau của Tiễn Kiều, lúc trước cô ta từng tham gia một vài tiệc rượu với các tiểu thư danh viện khác, liền cảm thấy chính mình không hợp với mấy cô gái đó.

Hừ, giả vờ thanh cao cái gì chứ.

Tiễn Kiều không hài lòng nhìn thoáng qua Chung Ý, Hải Trường Vũ chú ý tới ánh mắt này của cô ta, khó chịu nhìn lại.

Tiễn Kiều nhìn đến ánh mắt kia của anh thì có chút sợ hãi, rút lui.

Hải Trường Vũ không để ý đến hai người nữa, mang theo Chung Ý đi chỗ khác.

Bữa tiệc đã gần đến lúc cuối, Hải Trường Vũ đứng trên bục cao nói lời cảm ơn với những người đến tham dự, từ nay về sau cũng không nhắc lại cái gì nữa.

Một vài chủ tịch xí nghiệp cố tình đem con gái mình đến đều cảm thấy có chút thất vọng, còn tưởng rằng Hải Trường Vũ nhân cơ hội này xem xét đếm nữ chủ nhân tương lai của Hải gia, không ngờ cha Hải cung cấp cơ hội này, bản thân người ta lại không muốn.

“Ài, trở về thôi.” Không ít phu nhân đẩy con gái đang ăn mặc tỉ mỉ của mình đi, có chút thất vọng ra về.

Người đã rời đi gần hết rồi, Chung Ý từ chối lời mời của Lâm Huyền, không trở về với cậu ấy, thừa dịp Hải Trường Vũ còn đang bận, lặng lẽ đi đến chỗ gần đó mua chút đồ vật này nọ, bỏ lên trên xe của mình.

Cuối cùng, Hải Trường Vũ mang theo Chung Ý bước ra khỏi bữa tiệc, lúc này sắc trời đã khuya rồi: “Đi thôi, tôi đưa cậu trở về.”

“Hôm nay tôi lái xe tới.” Chung Ý ngẩng đầu lên nhìn Hải Trường Vũ, cậu còn có đồ vật này nọ để lại trên xe nữa.

“Được, vậy cho người khác mang xe của cậu về là xong rồi chứ? Tiểu Chung thiếu gia của tôi.” Hải Trường Vũ ôn nhu nhìn về phía người trước mặt, vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu.

Nhìn thấy Hải Trường Vũ kiên trì muốn đưa mình về, Chung Ý vẫn kiên quyết nói: “Đêm nay anh như vậy cũng mệt mỏi nhiều rồi, tôi tự trở về là được.”

Không chịu nổi Chung Ý nói như vậy, Hải Trường Vũ ôn nhu sờ sờ hai má của cậu: “Nhưng tôi muốn đưa cậu.”

Giọng nói của Hải Trường Vũ có chỗ từ tính, trầm thấp, lại thêm phần ôn nhu không rõ, khiến vành tai Chung Ý lặng lẽ đỏ lên.

“Được rồi, tôi có thể tự mình đi về mà.” Chung Ý nghiêm túc nhìn Hải Trường Vũ, Hải Trường Vũ nhìn thấy chiếc xe thì có chút buồn bực, vốn còn muốn đưa Tiểu Chung thiếu gia trở về.

Chung Ý mở cửa lên xe, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

“Hải Trường Vũ, tôi không lấy được cái này, anh giúp tôi nhìn với.”

Hải Trường Vũ nhìn thấy Chung Ý đang loay hoay bên trong, dường như đang gặp chuyện gì đó khó khăn, lông mày trên mặt khẽ nhăn lại.

Hải Trường Vũ mở cửa xe, đang định giúp cậu nhìn xem, Chung Ý lại nói: “Anh đến ghế lái phụ xem, tôi cảm giác bên kia đang xảy ra vấn đề.”

“Được.” Hải Trường Vũ đóng cửa xe lại, đi vòng qua, sau đó mở cửa chỗ ghế lái phụ ra, ngồi vào chỗ bên cạnh Chung Ý.

“Có vấn đề gì vậy?” Nhìn thấy Chung Ý vẫn đang cúi đầu, hơn nữa còn đang cầm đồ vật gì đó, Hải Trường Vũ cúi đầu nhìn về phía chỗ Chung Ý, kết quả thấy đầu ngón tay trắng nõn của Chung Ý đang gõ nhịp trên ghế.

Ngón tay thon dài gõ gõ trên ghế da màu đen, có chút mê người không nói nên lời, Hải Trường Vũ phản ứng lại, không đúng, xe làm gì có chuyện?

Chung Ý nhìn thấy phản ứng của người phía trước thì cười cười, chưa nói cái gì cả, đứng thẳng người dậy lấy ra đồ vật nào đó.

Là một gói hình vuông nhỏ được bọc lại, trên mặt có thắt một cái nơ con bướm màu hồng nhạt, Chung Ý cẩn thận tháo nơ con bướm rồi mở ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt nhỏ.

Hải Trường Vũ có chút bất ngờ nhìn về phía Chung Ý.

“Mặc dù vừa rồi anh cũng đã cắt bánh ngọt, nhưng cái này không giống, là tôi mua tặng anh.” Chung Ý đang cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên mặt đều là sự dịu dàng, cười cười nhìn về phía Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ nhìn thấy người cầm bánh ngọt nhỏ trước mắt, tình yêu trong lòng sôi trào, sự yêu thương đối với Chung Ý thật sự không thể đo lường được.

Chung Ý chân thành nhìn Hải Trường Vũ, thấy sự bất ngờ trong mắt người trước mặt, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho anh.

“Này, chúng ta hãy thắp một ngọn nến nhỏ cho anh.” Bánh ngọt quả thật rất nhỏ, có thể vừa trong một bàn tay của Chung Ý.

Cậu lấy ra một ngón nén nhỏ từ bên cạnh, còn có bật lửa đã được chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng cắn cây nến nhỏ xuống trên mặt chiếc bánh ngọt.

“Cứ từ từ.” Chung Ý cực kỳ ôn nhu, cười cười về phía Hải Trường Vũ, sau khi cắm nến xuống thì nhìn thấy Hải Trường Vũ đang nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt.

Chung Ý vươn tay ra quơ quơ trước mắt Hải Trường Vũ: “Mau cầu nguyện rồi sau đó thổi nến thôi, đốt lửa ở trong xe không an toàn đâu.”

Hải Trường Vũ sống bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhắm hai mắt lại một cách thành kính trước bánh sinh nhật, hai bàn tay chắp vào nhau nói lên mong ước: hy vọng tiểu thiếu gia mãi mãi là của anh.

Chung Ý nhìn thấy Hải Trường Vũ là một người lớn như vậy mà lại bày ra động tác này thì không khỏi buồn cười, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, sau khi Hải Trường Vũ ước xong thì mở to mắt nhìn thấy một cảnh tượng động lòng người như vậy, mỹ nhân khóe mắt mang nụ cười, ở dưới ánh sáng màu vàng của nến, trong mắt ẩn chứa bóng dáng chính mình.

“Được rồi.” Thấy Hải Trường Vũ đã ước xong cả, Chung Ý cũng không hỏi thêm nữa, tục ngữ dạy rồi, mong ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm.

Chung Ý cầm lấy chiếc thìa nhỏ lấy một miếng đưa cho Hải Trường Vũ: “Mau nếm thử.” Hải Trường Vũ nhìn thấy chiếc thìa được đưa đến trước mắt, bên trên còn có miếng bánh ngọt, bản thân anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu như là Chung Ý đưa cho anh, cho dù là cái gì anh cũng đều ăn.

Hải Trường Vũ hé miệng nuốt bánh ngọt xuống, mùi vị trong miệng không thể nhớ được nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đều là sự ngọt ngào mà Chung Ý mang lại.

Trong lần trao đổi thực tập sinh lúc ấy, Chung Ý chỉ biết rằng Hải Trường Vũ không quá thích đồ ngọt, sau khi anh ăn một miếng xong thì cất chiếc bánh trở về trong cái hộp nhỏ: “Được rồi —— ưʍ.”

Hải Trường Vũ nhìn thấy người trước mắt định thu dọn đồ lại thì nương ánh đèn trong xe, không nhịn được mà ôm chầm lấy cậu dưới bãi đỗ xe tối tăm, nâng lấy gáy cậu rồi hôn lên.

“Ưm…” Xúc cảm nóng rực trằn trọc trên người chính mình, Chung Ý bị đánh lén thật không thể nào phản kháng, mà khi Hải Trường Vũ từng bước xâm nhập, không cẩn thận đυ.ng tới hàm trên non mềm của Chung Ý, cậu có chút mẫn cảm định rút lui, tay đẩy Hải Trường Vũ: “Được rồi, anh xuống xe đi, ngày mai gặp lại.”

Chung Ý ra vẻ trấn tĩnh, nói sau khi hai người tách ra. Chung Ý đang định hút thuốc, thời điểm Hải Trường Vũ vừa mới hôn khiến cậu chưa kịp phản ứng, chờ khi dầu óc bình tĩnh lại thì trong miệng chỉ còn vị chocolate nhàn nhạt, xem lẫn ít mùi kem.

“Mau trở về đi thôi.” Vị chủ tịch đáng thương của tập đoàn Hải thị, người đàn ông oai phong, tàn nhẫn vô cùng trong truyền thuyết, lúc này bị bạn trai nhà mình đuổi xuống khỏi ghế lái phụ.

Hải Trường Vũ: …

Ủy khuất.

“Được rồi, về đi, về đến nhà rồi thì nhớ nhắn tin cho tôi đấy.” Hải Trường Vũ cúi đầu nhìn Chung Ý ngồi trên ghế lái, dặn dò cậu một hồi, trong giọng nói hàm chứa sự dịu dàng vô hạn.

“Ừm.” Ngoan ngoãn gật gật đầu, Chung Ý lái xe trở về nhà.

Về đến nhà cậu có chút mệt, nhưng đại não cực kỳ hưng phấn, Chung Ý đặt áo khoác tây trang ở một bên, cảm giác thấy cổ hơi khát nước, bèn lấy một cái cốc thủy tinh bên cạnh đến rồi đổ nước vào và uống.

Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn trà sáng lên, Chung Ý buông cái cốc vừa lấy xuống, là tin nhắn của Hải Trường Vũ gửi tới, đúng rồi, mình quên báo với anh rằng đã về đến nhà.

「Hải Trường Vũ: Về đến nhà chưa?」

「Nhất nhất nhất: Đến rồi. 【Tiểu Lam uống trà. JPG】”

「Hải Trường Vũ: Thế thì tốt, nghỉ ngơi sớm một chút.」

「Nhất nhất nhất: 【Tiểu Lam ngủ. JPG】」