Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 29: Ca hát

Sau khi thảo luận về hạng mục hợp tác ngày hôm nay, một số người phụ trách đã đề nghị đến thành phố giải trí để thư giãn, Hải Trường Vũ vốn không nghĩ rằng mình sẽ đi, nhưng em họ của anh lại tổ chức sinh nhật ở đó.

Mối quan hệ giữa Vương Mông và Chung Ý luôn rất tốt đẹp, cho nên sinh nhật của Vương Mông, không có gì ngạc nhiên khi Chung Ý cũng sẽ ở đấy.

Cũng đã lâu rồi anh chưa gặp lại Chung Ý, lần gần nhất đi tìm cậu ấy không rảnh, cảm giác có rất nhiều công việc đang bề bộn.

Hải Trường Vũ và mấy người khác ngồi lại trong chốc lát, sau đó tạm biệt nhau: “Vậy bây giờ cứ như vậy nhé, Vu tổng, các anh đến đó đi, tôi về trước.”

“Được, xin Hải tổng cứ tự nhiên.”

Sau khi rời khỏi căn phòng đầy màu sắc, anh đứng ở hành lang định gọi điện thoại cho em trai của mình, hỏi địa chỉ một chút, lại không nghĩ rằng cánh cửa ở phía đối diện đang mở ra.

Tầm mắt của Chung Ý bị chặn, không nhìn thấy bất cứ cái gì hết, chỉ có thể chạm vào tường mà cẩn thận đi về phía trước, bên cạnh truyền đến một tiếng bước chân, Chung Ý mang theo nguyên tắc đánh nhanh thắng nhanh ôm chầm lấy người đó.

Không cẩn thận vớ lấy được tay của đối phương, khung xương khá lớn, may mắn là một người đàn ông, tuy nhiên điều kỳ quái ở đây chính là, đối phương thật sự lại nắm lấy tay cậu.

“Cảm ơn.” Chung Ý mở miệng nói, muốn rút tay mình về, nhưng người bên kia không chịu buông tay ra.

Hải Trường Vũ nhìn thấy Chung Ý trước mặt, bởi vì bịt mắt nên toàn bộ tóc đều vuốt ngược ra đằng sau, lộ ra vầng trán trắng nõn, trên bịt mắt còn có một hình Pikachu đáng yêu, khiến anh lập tức cười ra tiếng.

Rất dễ thương.

Chung Ý nghe được giọng nói quen thuộc, dùng tay còn lại không bị nắm lấy cởi bịt mắt ra, nhìn thấy thân ảnh cao hơn mình trước mặt thì im lặng, Hải Trường Vũ tới từ đâu vậy?

Bởi vì là thành phố giải trí trọn gói nên cách âm giữa các phòng rất tốt, hành lang còn im lặng hơn so với bên trong, chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng truyền đến từ phía xa xa, hai người đứng ở lối đi hơi hẹp, hai mắt nhìn nhau.

“Tại sao lại là anh?” Chung Ý không nghĩ tới chuyện người cậu vớ được lại là Hải Trường Vũ.

“Trùng hợp thôi.” Quả thật là trùng hợp, Hải Trường Vũ còn chưa tìm Vương Mông hỏi địa chỉ, đã thấy Chung Ý bước ra với một hình Pikachu trên bịt mắt, vốn dĩ còn định đi qua hỏi xem cậu đang làm cái gì, kết quả lại bị cậu bắt lấy tay.

“Dạo gần đây không có thời gian rảnh sao?” Hải Trường Vũ nhéo nhéo tay của Chung Ý, Chung Ý cúi đầu nhìn nhìn, rút tay của mình về.

“Dạo gần đây tôi bận nhiều việc.”

Gần đây cậu có rất ít thời gian đi ra ngoài với Hải Trường Vũ, nói đúng hơn là căn bản không có thời gian đi ra ngoài, mấy ngày nay không gặp anh, Chung Ý đột nhiên cảm thấy hai người đã lâu rồi không chạm mặt, còn nhớ anh nữa.

Nỗi nhớ chậm rãi lên men theo thời gian, giống như rượu ngon ẩn sâu dưới mặt đất, theo thời gian, càng trở nên thơm ngon và tinh khiết hơn.

Chung Ý vẫn không tiến vào, Vương Mông thật sự không yên lòng nên mở cửa ra xem, lại nhìn thấy hai người đang đối mặt với nhau, mái tóc của một người trong đó đang hơi hỗn loạn, trên tay còn cầm bịt mắt hình Pikachu, người còn lai cao hơn một chút, đang nói chuyện với cậu.

“Anh?” Vương Mông không nghĩ tới chuyện anh trai nhà mình đã ở chỗ này rồi.

Vẻ mặt khi không cười của Hải Trường Vũ đặc biệt lạnh lùng, mặt không thay đổi nhìn về phía em trai nhà mình, gật gật đầu: “Thật là trùng hợp.”

“Vậy anh còn việc gì nữa không? Còn không mau vào chơi cùng tụi em.”

Vương Mông đến công ty của anh trai mình được một tháng, nhận thấy rằng kỳ thật anh trai cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng bớt sợ anh ấy hơn, huống hồ anh trai cậu còn có mối quan hệ không tồi với Chung Ý nữa, cậu chỉ đơn giản mời anh ấy đến, trong lòng thật ra cảm thấy anh trai mình đang bận quá, hẳn là sẽ không tới.

“Được thôi.” Hải Trường Vũ gật gật đầu, sau đó đi vào cùng hai người, Vương Mông không nghĩ rằng anh trai mình lại đồng ý tiến vào, sau khi ở trong phòng còn cảm thấy bối rối, thẳng thắn như vậy sao?

“Vậy thì chúng ta tiếp tục chơi ở đây nhé?” Vừa mới thấy mấy người Hải Trường Vũ đi vào, một vài người liền kiềm chế lại, nhưng chẳng được bao lâu cũng cảm thấy quen thuộc, dù sao Hải Trường Vũ không lớn hơn bọn họ là bao.

“Chơi được không anh?” Vương Mông đặc biệt nhiệt tình với Hải Trường Vũ, anh trai vừa mới đưa quà cho cậu, cậu nhận được mẫu xe thể thao mới nhất, anh trai cũng quá tốt bụng rồi, cậu nguyện ý vì anh ấy mà làm trâu làm ngựa, cho dù có chết cũng không chối từ!

“Giải thích quy tắc đi.” Trong phòng có chút nóng, Hải Trường Vũ vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra, tùy tiện đặt ở bên cạnh, kéo cổ tay áo sơ mi lên, lộ ra đường cong rắn chắc.

“Để em nói cho anh đi, quy tắc là…” Vương Mông đặt mông chen vào khe hở ở giữa Hải Trường Vũ và Chung Ý, vững vàng ngồi xuống, ngăn cách hai người.

Hải Trường Vũ nhìn liếc qua Chung Ý một cái, không để lại dấu vết nào, thấy cậu đang đi tới chỗ kia thì vẻ mặt không có sắc thái gì, cũng không nhìn về phía anh, thất vọng thu hồi tầm mắt lại.

Anh quay đầu lại nhìn Vương Mông đang ra sức giảng quy tắc: “Được rồi, anh đã biết.” Hải Trường Vũ gật gật đầu.

“Lâm Huyền ở bên kia, em qua đó ngồi đi.” Chờ Vương Mông dừng lại, Hải Trường Vũ không chút do dự đuổi Vương Mông.

“Cũng phải, vậy chúng ta bắt đầu nhé.” Vương Mông than thở vài câu, đứng dậy ngồi xuống bên kia với Lâm Huyền.

“Nào, mau bắt đầu xáo bài đi.”

Hải Trường Vũ không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Chung Ý, thời điểm đυ.ng tới chân Chung Ý thì hơi thu lại, trên sô pha màu vàng nhạt, hai người song song nhau, hình ảnh hết sức hài hòa, Hải Trường Vũ thu hồi tầm mắt, vị trí hiện tại anh rất vừa lòng.

“Được rồi, bắt đầu thôi.” Lâm Huyền chia bài cho mọi người, mấy hiệp đầu tiên, Chung Ý đều vững vàng vượt qua, ha ha, vận khí hôm nay có chút tốt, Chung Ý cầm cốc nước bên cạnh lên uống mấy ngụm, nhận lấy lá bài Lâm Huyền vừa phát ra.

Vừa nhìn thấy, Chung Ý đã mở to mắt chớp chớp, có chút không tin được, không thể nào, lá bài này hơi lớn, cậu cầm có chút phỏng tay.

“Mau mau mau, để cho tôi nhìn lá bài của các cậu xem thế nào.” Lâm Huyền kêu lên. “Đặc biệt là Tiểu Ý, vẻ mặt của cậu không đúng gì cả.”

“Đây.” Chung Ý có chút đắc ý vẫy vẫy lá bài trong tay, giơ ra cho mọi người nhìn, vừa thấy, Chung Ý thật sự rất hứa hẹn, lấy được Đại vương.

“Mau nhìn xem ai nhỏ nhất, Tiểu Ý rốt cuộc cũng đứng lên được rồi, ha ha.” Một người bạn cùng ký túc xá vỗ vỗ Lưu Viên San, hô to với mấy người khác.

Một vài người đồng thời giơ lá bài trong tay mình ra, còn có người lấy được số “3”.

Chung Ý nhìn theo lá bài lên anh chàng xui xẻo, thế mà lại là Hải Trường Vũ.

“Hy vọng Tiểu Chung thiếu gia hạ thủ lưu tình.” Hải Trường Vũ đặt lá bài lên trên bàn, ngả người ra đằng sau.

“Ơ…” Chung Ý nhìn nhìn Hải Trường Vũ, mặc kệ ai nhỏ nhất, tóm lại cậu là lớn nhất, trong mắt nhất thời có thêm mấy phần giảo hoạt, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của cậu có thêm chút khí chất trẻ trung.

“Ca hát đi, có thể tự mình quyết định xem hát bài gì.” Chung Ý quyết định vẫn không gây khó xử cho anh, phải khoan dung độ lượng, không bằng lúc bản thân ở trong tay người khác họ sẽ chẳng cầu tình được đâu.

“Được.” Hải Trường Vũ có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Chung Ý một cái, đứng dậy chuẩn bị đồ để hát, cúi xuống nhấn vào bàn mình, ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh.

Lâm Huyền tắt đèn đi, thay vào đó là đèn màu rực rỡ, chiếu sáng cả căn phòng, khiến bầu không khí có chút kỳ quái.

Rất nhanh sau đó, một MV được phát ra trên màn hình lớn, đoạn dạo đầu của khúc nhạc từ từ vang lên, một vài người đều có chút ngoài ý muốn, Hải Trường Vũ tự nhiên lại lựa chọn hát bài này, Hải Trường Vũ nhìn thoáng qua câu từ trên màn hình, chậm rãi mở miệng theo tiết tấu:

“We were both young when I first saw you…”

Bên trai truyền đến giọng hát dịu dàng của Hải Trường Vũ, có chút trầm thấp, lại mang theo vẻ mị hoặc, từng chữ từng chữ được thốt ra từ đôi môi mỏng của anh, mang theo làn điệu quyến rũ người khác, tuy rằng bài hát này có tiết tấu nhẹ nhàng, nhưng khi anh hát lên lại có một vẻ thâm tình không rõ.

Mấy người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ cũng không biết rằng Hải Trường Vũ lại hát tốt như vậy.

Tới đoạn cao trào, ánh mắt Hải Trường Vũ rời khỏi phụ đề, tầm mắt chậm rãi chuyển sang phía Chung Ý, tiếp tục mở miệng:

“And I said Romeo take me somewhere we can be alone. I"ll be waiting; all there"s left to do is run. You"ll be the prince and I"ll be the princess. It"s a love story…”

Chung Ý cũng biết được ánh mắt của Hải Trường Vũ, cậu chỉ lặng lẽ ngồi đó, Hải Trường Vũ lặng lẽ ngồi ở bên kia, đôi chân dài thẳng tắp, cầm micro hát, ánh mắt lại hướng về phía bên này nhìn Chung Ý.

Ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng chiếu vào trên người Hải Trường Vũ, đồng thời cũng chiếu vào trên người bọn họ, mấy người khác lẳng lặng ngồi nghe Hải Trường Vũ hát, tựa hồ như đang đắm chìm trong đó, chỉ có Chung Ý nhìn theo ngọn đèn nhiều màu, hiểu được ánh mắt của Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ thích cậu.

Chung Ý cũng không dám xác định, nhưng ánh mắt kia của anh rất rõ ràng, giống như làn gió xuân thổi qua người thiếu niên, rốt cuộc không khắc chế được mà động tâm, cố lấy dũng khí nhìn về phía người mình yêu thương, không thể ngăn cản được tình yêu trong ánh mắt.

Chung Ý có chút kích động, vội vàng hạ ánh mắt xuống, không dám nhìn Hải Trường Vũ nữa, vô thức nắm chặt chai đồ uống trong tay.

Hải Trường Vũ buông micro xuống, ánh mắt vừa rồi của mình dường như rất rõ ràng, tuy nhiên lại bị ngọn đèn trên đỉnh đầu che đi mất, hẳn là không thấy. Nhưng Chung Ý cúi đầu xuống, thấy mất rồi? Trong lòng Hải Trường Vũ có chút nghi hoặc.

Vương Mông bạt đèn một lần nữa, tắt đèn màu rực rỡ lại, nói đầy tán thưởng: “Anh, anh hát hay lắm đó.”

“Ừm.” Hải Trường Vũ thản nhiên đáp, ngồi xuống bên cạnh Chung Ý một lần nữa, Chung Ý đang nói chuyện gì đó với Lưu Viễn San, không nhìn bên này của anh.

Chung Ý thu cảm xúc lại, hiện tại cậu có chút không biết phải xử lý tình huống bây giờ như thế nào, đành phải làm bộ không biết gì như trước.

Chờ Hải Trường Vũ đi xuống xong, Chung Ý đặt đồ uống trên tay trở lại bàn, nói với Lưu Viễn San một câu.

Cảm giác Hải Trường Vũ ngồi vào bên cạnh mình, Chung Ý thu cảm xúc lại, quay đầu sang cười cười với anh: “Hát rất khá.”

Nhìn thấy phản ứng này, Hải Trường Vũ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, xem ra Chung Ý quả thật không nghe thấy, mặt khác trong lòng lại có chút thất vọng không thể nói rõ.

“Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục chơi đi.” Mấy người khác gom các quân bài lại với nhau, chơi thêm vài hiệp nữa, điều kỳ quái ở đây chính là, vận khí của Chung Ý hôm nay vẫn rất tốt, tuy rằng không còn có được quân bài lớn nhất nữa, nhưng lá bài nhỏ nhất cũng không phải cậu.

Trong lòng Chung Ý có chuyện, nhưng may mắn là không có việc gì với cậu sau đó, nên chẳng ai có thể đυ.c nước béo cò.

“Được rồi, dừng lại ở đây thôi, tôi cần đi lấy đồ.” Lâm Huyền cười cười với mọi người, cầm điện thoại trên sô pha lên rồi vội vã bước ra ngoài.

“Lấy cái gì vậy? Anh với em đi cùng nhau.” Vương Mông cũng muốn đi theo Lâm Huyền.

“Đừng nhúc nhích! Em sẽ nhanh chóng trở lại đây mà.” Vương Mông còn chưa phản ứng gì, Lâm Huyền đã mở cửa đi ra ngoài.

“Chuyện gì thế, thần bí như vậy cơ à.” Vương Mông không tình nguyện ngồi lại chỗ cũ, mấy người khác cũng có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với nhau.