"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cha Giang đột ngột dừng động tác lại, quay đầu tức giận mắng một câu.
"Là ai, không thấy tôi đang bận sao?"
Uống thuốc kí©ɧ ɖụ© xong, cha Giang vô cùng muốn làm.
"Là tôi, có việc."
Là giọng của Giang Đình, Thẩm Mịch chưa bao giờ cảm thấy giọng nói đó êm tai như vậy, êm tai đến mức cô suýt khóc ngay tại chỗ.
Một giây trước như vào địa ngục, một giây sau lại giống như thiên đường.
Nghe thấy giọng nói của con trai cả, cha Giang muốn thao Thẩm Mịch cỡ nào cũng phải buông cô ra.
"Ngày mai nói không được sao, bây giờ cha muốn làm việc."
"Không được, chuyện này nếu để qua đêm nay thì sẽ không cứu vãn được nữa."
Trừng mắt nhìn Thẩm Mịch một cái, cha Giang mặc quần vào, trực tiếp mở cửa.
Giang Đình đứng ở cửa, trong tay cầm một văn kiện, ánh mắt không chút dấu vết dừng ở trên người Thẩm Mịch.
Thấy cô ăn mặc chỉnh tề thì thở nhẹ nhõm một hơi, ngay cả tư thế đứng cũng thả lỏng một chút.
"Tôi đã có hợp đồng cho món nợ mà hai ngày trước ông đau đầu không xử lý được."
Cầm bản hợp đồng, câu nói của Giang Đình khiến cha Giang mỉm cười vui vẻ, cảm giác khó chịu bị quấy rầy đã biến mất, ông ta vỗ vai Giang Đình, giọng điệu đầy hạnh phúc và tự hào.
"Không hổ là con trai của cha, năng lực làm việc vô cùng tốt."
Nói xong thì cười to, số tiền liên quan đến hợp đồng này quá lớn, cha Giang vô cùng tức giận vì đối phương chậm chạm không trả lời, ai ngờ Giang Đình lại có thể giải quyết được vấn đế này.
Thẩm Mịch nhìn hai cha con nói chuyện, cô lập tức từ dưới đất đứng dậy chạy ra ngoài.
Cha Giang thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô.
Nhưng khi đang đi ra ngoài, cô lại vô tình chạm vào tay Giang Đình, đối phương duỗi ngón tay ra rồi nhanh chóng siết chặt lòng bàn tay cô.
Nhanh đến mức Thẩm Mịch suýt chút nữa tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Nhưng ngay sau đó, cô đã bị Giang Đình đẩy ra.
Cửa đóng sầm lại, Thẩm Mịch ngơ ngác liếc mắt nhìn, sau đó xoay người chạy về phòng như muốn chạy trốn.
Trong phòng vệ sinh, Thẩm Mịch mạnh mẽ cọ rửa nơi mà cha Giang chạm vào, ngay cả miệng cũng súc miệng đến vài chục lần, trong đầu cô nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Giang Đình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ấm.
Đặt bàn tay lên trái tim mình, Thẩm Mịch nhìn mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong gương và lẩm bẩm một mình.
"A Đình..."
"Nhớ tôi đến vậy sao?"
Thẩm Mịch giật mình quay đầu nhìn lại, không biết Giang Đình đã đẩy cửa vào phòng từ lúc nào, anh dựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của cô.
Đặc biệt là cặp nhũ hoa, ánh mắt của anh lưu luyến ở đó rất lâu, chỉ kém là chưa đi tới sờ.
"Anh...anh vào bằng cách nào?"
Từ từ cởi cúc áo, Giang Đình bước vào.
"Tôi không thể vào sao, thao cũng đã thao, lẽ nào em còn muốn rụt rè trước mặt tôi?"
Nói xong, anh vòng tay qua eo Thẩm Mịch, cuối cùng đưa tay bóp ngực cô.
Khuôn ngực cường tráng quyến rũ ánh mắt của Thẩm Mịch, bộ dáng gợi cảm khiến cô khó có thể rời mắt.
"Có muốn sờ không?"
Vừa dứt lời, anh đã cầm lấy tay Thẩm Mịch đặt lên cơ ngực rắn chắc của mình, nơi này khác hẳn với thân thể mềm mại của cô.
Nhưng chính cơ thể này đã khiến cô không thể ngừng lại, mỗi lần bị thao đều mất kiểm soát.
Khi chạm vào hai đầṳ ѵú nhỏ trên ngực, Thẩm Mịch dùng lực.
Bàn tay to lớn của Giang Đình nắm lấy tay cô, giọng điệu cảnh cáo.
"Tiểu tao hóa, mới vừa thao hai lần mà em lại câu dẫn tôi."