Đúng vậy, Thẩm Mịch, người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường và làʍ t̠ìиɦ với anh vừa rồi chính là mẹ kế của anh.
Vợ mới cưới của bố anh và cũng là bạn gái cũ của anh.
Một tiếng mẹ kế này đã kéo lý trí của Thẩm Mịch trở lại.
Giang Đình vẫn đang đè lên người cô, kích thước của côn ŧᏂịŧ vì đã xuất tinh nên bé đi nhưng vẫn vô cùng kinh người, qυყ đầυ rũ xuống cọ xát vào tiểu huyệt của cô.
Cao trào vừa rồi còn chưa đi, tiểu huyệt co rút lại, hút một chút qυყ đầυ đi vào.
"Em giả bộ thanh tao nhưng tiểu huyệt của em lại rất thành thật, sao vậy, vừa thao qua một lần mà vẫn còn đói khát hút lấy côn ŧᏂịŧ của tôi sao?"
Anh dùng ngữ khí trào phúng để nói ra những lời hạ lư, như thể anh đang muốn làm nhục Thẩm Mịch.
"Đúng vậy, tôi dâʍ đãиɠ như vậy đấy, không phải anh vẫn muốn thao tôi đấy sao?"
Trong lòng rõ ràng là rất đau nhưng trên mặt Thẩm Mịch lại lộ ra nụ cười không chịu thua, đôi tay chuẩn bị chạm vào côn ŧᏂịŧ của Giang Đình.
Nhưng lại bị tránh đi.
"Đừng chạm vào tôi, tôi chê bẩn."
Giang Đình không chút lưu tình đứng dậy, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài và đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Chỉ còn lại Thẩm Mịch nằm ở trên giường, cô nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt dần dần đỏ lên.
Sau khi Giang Đình tắm xong, Thẩm Mịch đã không còn nằm ở trên giường của anh nữa, anh chạm vào dâʍ ŧᏂủy̠ chưa khô trên giường, mùi hương lưu lại trên đầu ngón tay khiến anh nhịn không được mà hít lấy.
Có hơi tanh.
"Hừ, quả nhiên cũng dâʍ đãиɠ y như chủ nhân của mày."
Hừ lạnh một tiếng, Giang Đình nằm trên giường thì nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài.
Thẩm Mịch đi tắm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người không thể nào lau sạch được, cảm giác nhớp nháp khiến cô phải đi tắm.
Khi cô vừa tắm rửa và quấn khăn tắm đi ra, cô đã nhìn thấy cha của Giang Đình.
Cũng là chồng của cô.
"Giữa ban ngày ban mặt tắm cái gì mà tắm, dâʍ đãиɠ cho ai xem?"
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Mịch, sắc mặt của cha Giang trở nên xấu xí, cứ như Thẩm Mịch là một thứ bẩn thỉu vậy.
"Thực sự là xui xẻo, sớm biết nhà cô đưa một người phụ nữ bẩn thỉu như cô tới đây, có chết tôi cũng không nhận."
Càng ngày càng có nhiều lời nói khó nghe phát ra từ miệng cha Giang, Thẩm Mịch yên lặng lắng nghe, cô đã quen với việc bị những lời như vậy làm nhục mỗi ngày.
Vì nhà cô mắc nợ cha Giang nên cô bị ép gả cho cha Giang, cô giống như một người hầu trong nhà họ Giang, không có chút phẩm giá nào.
Cha Giang có thói quen sạch sẽ, vốn lúc trước ông ta coi trọng vẻ đẹp của cô nên đã ép gia đình cô phải gả cô cho cha Giang, như vậy thì sẽ trừ nợ.
Vào đêm tân hôn, khi cha Giang dùng tay phát hiện ra cô không còn trinh, ông ta đã tát cô ngay tại chỗ và mắng cô là đồ thấp hèn, từ đó về sau thì không bao giờ chạm vào cô nữa.
Trước khi kết hôn với cha Giang, cô đã có bạn trai, sau đêm lấy đi lần đầu tiên của cô, bạn trai của cô đã biến mất, sau đó khi cô gả vào nhà họ Giang, nhìn thấy Giang Đình, toàn thân cô lạnh toát.
Thật không may, cô đã trở thành mẹ kế của bạn trai cũ.
Mẹ kế của anh.
"Ngây ra ở đó làm gì, còn không mau mang dép ra cho tôi!"
Tiếng gầm của cha Giang khiến Thẩm Mịch tỉnh lại, cô vội đi tới cửa lấy một đôi dép cho cha Giang.
Nhưng cha Giang không hề động đậy, chỉ giơ chân lên.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Cô cởi giày da trên chân cha Giang, sau đó đi dép vào cho ông ta.
"Có biết hầu hạ người khác không vậy, nếu không biết thì để tôi bảo cha mẹ cô đổi em gái cô đến đây hầu hạ tôi!"
Ông ta đá Thẩm Mịch ngã xuống đất, giọng điệu rất gay gắt, những gì ông ta nói khiến Thẩm Mịch hoảng sợ.
Không, không thể để cha Giang mơ tưởng tới em gái cô...
"Ồn ào cái gì? Ban ngày ban mặt không để người ta sống yên ổn một chút được sao?"
Giang Đình đá tung cánh cửa phòng ngủ, nhìn Thẩm Mịch và cha Giang với vẻ mặt u ám.