Nhàn Phi Thần Y

Chương 2

Tạ Bách Niên ẳm tiểu Tố Tố trao cho Chu Cẩm Thanh. Thấy con quấy khóc, Chu Cẩm Thanh vạch ngực, đem bầu sữa căng đầy đút vào miệng hài nhi. Trong lúc cho tiểu Tố Tố bú sữa, Chu Cẩm Thanh hỏi han.

“Phu quân, hai người họ tới đây có việc gì sao?”

“Ta cũng không biết! Nhưng vừa rồi thái độ bọn họ rất kỳ quặc” Tạ Bách Niên vẫn còn bực mình vì Thập Nhất vô cớ nổi cáu với mình, lại bồi thêm “Còn quát ầm lên làm tiểu bảo bối giật mình khóc thét”

Chu Cẩm Thanh đang nựng má bé con ti sữa ngon lành, nghe Tạ Bách Niên nói vậy khẽ nhíu mày “Vậy từ giờ không cho bọn họ tới gần tiểu bảo bối nữa”

“Phu nhân đừng giận! Ta đã răn đe họ rồi! Nếu không vì nể tình xưa nghĩa cũ với Tố Tố, ta cũng không khách khí với họ đâu”

“Phu quân, chàng…vẫn còn nhớ nàng ta sao?” Chu Cẩm Thanh thoáng chạnh lòng.

“Phu nhân, muội ấy đã mất rồi, nàng đừng ghen tị với người đã mất. Thật ra, muội ấy rất đáng thương. Chỉ vì…hắn ta…mà phải bỏ mạng” Tạ Bách Niên bóp chặt đầu gối.

“Phu quân, thϊếp không có ý gì khác. Thϊếp hiểu nên mới chấp nhận và chọn chàng” Chu Cẩm Thanh dựa vào vai Tạ Bách Niên.

Đứa nhỏ vẫn chụt sữa một cách say sưa. Tạ Bách Niên nhìn xuống bên ngực căng sữa còn lại, những tia sữa bắn ra từ núʍ ѵú, thiêu đốt nhãn cầu. Tay hắn cầm lấy, khẽ xoa nắn.

“Phu quân, chàng làm gì vậy?” Chu Cẩm Thanh thoáng rùng mình.

Nàng là thiên kim tiểu thư, con gái mệnh quan triều đình. Trong một lần lên núi khấn phật, gặp phải bọn sơn tặc. Vừa vặn Tạ Bách Niên đi ngang quang. Thiên duyên tiền định, vừa gặp đã thích hắn. Sau đó biết được người hắn yêu là Diệp Tố Tố, Chu Cẩm Thanh đành chôn chặt mối tình đầu chưa bén duyên đã bị vùi tắt. Khi biết tin Diệp Tố Tố chết, nàng một thân một mình tới Minh Kiếm Sơn Trang tìm Tạ Bách Niên. Lâu dần, bằng tình cảm chân thành đã cảm hóa được trái tim y.

Tuy hai người đã thành hôn hơn một năm nhưng Chu Cẩm Thanh vẫn còn lúng túng khi Tạ Bách Niên gần gũi mình. Vì đêm tân hôn nàng đã dính thai. Từ khi biết mình mang thai, nàng nhất quyết không cho Tạ Bách Niên đυ.ng vào mình. Hài nhi bây giờ hơn ba tháng, đây là lần đầu nàng và hắn đυ.ng chạm trở lại.

“Phu nhân, đã một năm rồi ta chưa…” Tạ Bách Niên đắm đuối nhìn Chu Cẩm Thanh.

Biết phu quân đã nhịn lâu rồi, có lẽ bây giờ thân mật một chút cũng không sao. Chu Cẩm Thanh cúi đầu, cắn cánh môi, bộ dạng thẹn thùng làm mờ mắt Tạ Bách Niên. Hắn không khách khí mà tiếp tục chà xát bầu ngực đầy khiêu gợi kia.

“Ưm… phu quân” Một bên tiểu bảo bối đang bú sữa, một bên bàn tay nhào nặn ngực mình, từ hoa tâm khẽ tràn ra mật dịch.

“Phu nhân, ta muốn nếm thử sữa của nàng!” Tạ Bách Niên nuốt một ngụm rồi cúi đầu, há miệng ngậm lấy vυ' nàng.

Tiểu Tố Tố vừa bú sữa vừa gật gù, hình như đang thϊếp ngủ. Bên cạnh chính là mái đầu của vị sư huynh, nay là phụ thân của nàng. Tạ Bách Niên bú ʍúŧ chùn chụt, hút hết cả phần sữa của Tố Tố. Tay hắn luồng vào váy, chạm vào mảng ẩm ướt bên ngoài hạ khố.

“Phu nhân, sao dưới này lại chảy nhiều nước vậy?” Tạ Bách Niên cố ý làm như không biết mà hỏi.

Chu Cẩm Thanh cắn cánh môi ngăn tiếng rêи ɾỉ, sợ động mạnh khiến bé con thức giấc. Nàng ngửa người ra sau, bộ ngực trần đang bị hai cái miệng mυ'ŧ cùng lúc, bên dưới tay Tạ Bách Niên không ngừng mơn trớn.

“Phu quân…thϊếp không biết! Phu quân…ưm…khó chịu quá!”

“Làm sao khó chịu?” Tạ Bách Niên rời khỏi ngực nàng, câu môi tà mị.

Nàng không dám nói ra sự khó chịu này là do bàn tay không an phận kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ có thể quẩn bách lắc đầu. Tạ Bách Niên đón lấy tiểu bảo bối, đặt vào nôi, rồi quay lại giường, nhào vào ngực Chu Cẩm Thanh hôn lấy hôn để.

“Phu quân…ưm…phu quân”

“Phu nhân…là vì lâu ngày không có vi phu đi vào, nên ở đây khó chịu phải không?” Tạ Bách Niên đè lên người Chu Cẩm Thanh, ép bộ ngực sữa tràn qua hai bên, tay chui tọt vào váy, kéo tiết khố ra, khẩy lên hạt châu bên ngoài.

“Phu quân…đừng như vậy, thϊếp…a…a…ưm…”

“Phu nhân, để vi phu giải tỏa cho nàng!” Tạ Bách Niên cởi hết đồ cho hai người rùi hãm đầu vào bầu ngực mà hôn mυ'ŧ. Hắn và nàng là lần đầu tiên của nhau, nhưng trái ngược với sự e thẹn của nàng, bản năng nam giới đưa đường chỉ lối. Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hôn mυ'ŧ, chà xát của môi lưỡi và ngón tay, Chu Cẩm Thanh sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ dâng trào.

Tạ Bách Niên nhịn đã đủ lâu, đem hung khí cọ vào cửa huyệt. Nước dâʍ ŧᏂủy̠ khơi thông rãnh huyệt, giúp côn ŧᏂịŧ một phát chui vào bên trong. Nàng co chân, vòng quanh hông Tạ Bách Niên, đón nhận từng cú thúc đẩy đến tê sướиɠ.

“Hự…ha…hự…hà…hà” Tạ Bách Niên nuôi quân một năm, dùng quân một giờ, khí thế dũng mạnh, ra vào liên tục. Lâu lắm rồi chưa được nhồi trong u huyệt tuyệt diệu này, hắn cảm thấy không sống uổng phí đến giờ phút nào.

“Ư…ư…a…a” Theo nhịp đong đưa, tiếng rên la của Chu Cẩm Thanh mỗi lúc mỗi tăng. Nàng muốn kiềm lại nhưng bị Tạ Bách Niên thúc liên hồi, chỉ còn biết ngẩng cổ ngân lên.

“Phu nhân, hảo sướиɠ!”

“Phu quân, thϊếp chết mất!”

“Nàng sao mà chết được! Nàng phải sống thật lâu để cùng ta hưởng lạc thú này chứ”

1

“Phu quân..a..a..a…sâu quá”

“Bên dưới sao lại chặt như vậy? Nàng co bóp như vậy thật khiến ta phát điên”

Tay chân nàng siết sao báu víu bờ lưng trần. Hai thân thể lõa lỗ diễn cảnh lạc thú, không còn nghĩ ngơi bất cứ điều gì.

“Oe Oe Oe” Mãi đến khi tiểu bảo bối bị đánh thức khóc lên, tiết tấu kia phải bị cắt ngang.

“Phu quân, dừng lại!” Chu Cẩm Thanh đánh vào vai Tạ Bách Niên.

Tạ Bách Niên sắp về đích, đúng lúc bị bảo bối quấy rối.

“Phu nhân, ráng chút nữa!” Tạ Bách Niên ghìm chặt vai Chu Cẩm Thanh, mông cong lên, ra sức thúc đẩy vào tiểu huyệt.

“Ư…ư…ư…a…a…a” Chu Cẩm Thanh bất lực, bị Tạ Bách Niên thúc mạnh đến cao trào.

Thân thể cao lớn phủ phục trên người khiến nàng khó thở.

“Phu quân, xuống đi, tiểu bảo bối khóc quá rồi!” Nàng không kịp mặc đồ, chạy tới nôi ôm lấy đứa nhỏ vỗ về.

Nhìn thân thể lõα ɭồ kia, tiểu Tố Tố lệ hoe khóe mi. Cái cơ thể bé nhỏ này hết đòi sữa, lại buồn ngủ. Trong lúc Tố Tố ngủ, bọn họ diễn cảnh mèo vờn chuột. Nàng xa hắn lâu rồi, chưa được gặp mặt, gần gũi. Giờ lại phải trố mắt nhìn người khác thân mật. Tố Tố ức chế khóc rống lên. Tạ Bách Niên và Chu Cẩm Thanh không biết vì sao, thay nhau ẵm bồng dỗ dành.

[Hai cái người này…] Làm adam, eva trước mặt nàng, muốn khoe cái gì vậy hả? [Của chồng bà còn hơn nữa nhé!]

***

Hôm sau, Nhược Nhược và Thập Nhất muốn tới thăm tiểu Tố Tố nhưng Tạ Bách Niên không cho phép. Bọn họ phải mauchóng tìm hiểu sự việc nhưng nói rõ cho một người đầu óc đơn giản như Tạ Bách Niên không khác gì đàn gảy tai trâu. Đang không biết làm cách nào thì quên mất, còn có tiểu Tố Tố tiếp sức đấy sao.

Tiểu Tố Tố khóc gọi baba, bắt Tạ Bách Niên ẳm mình đi dạo. Chỉ cần hắn có ý định muốn quay về là nàng lại rống to. Thế là trên đường đi, kiểu gì cũng đυ.ng mặt nhau. Bởi Tố Tố khóc to như vậy, phàm trong vòng một dặm, đều nghe thấy. Nhược Nhược và Thập Nhất không khó khăn tìm được họ.

“Hai người không được qua đây!” Tạ Bách Niên ôm chặt tiểu Tố Tố.

“Công tử, muội chỉ muốn gặp Tố Tố một chút thôi mà!”

“Không được! Hôm qua hai người làm nó sợ đến khóc thét, ta sẽ không cho hai người ôm nó nữa đâu!”

Tố Tố cảm thấy thân phận hiện giờ đã quá phiền phức, còn thêm một phụ thân như Tạ Bách Niên thì việc nàng muốn làm không biết bao giờ mới thực hiện nổi.

“Nhược Nhược!” Tạ Bách Niên đột nhiên thay đổi giọng điệu.

Nhược Nhược sững ra giây lát, phân vân lên tiếng “Người là…chủ nhân?”

Tạ Bách Niên gật đầu, ánh mắt chan hòa cùng nụ cười rộng mở. Chưa phải lúc dành thời gian bùi ngùi, liền tranh thủ từng giây ngắn ngủi thông báo cho Nhược Nhược “Muội nghe ta nói! Mỗi ngày ta chỉ nhập được vào thân xác Tạ Bách Niên trong vòng một phút. Mỗi lần nhập vào ta sẽ kể từng việc cho hai người nghe. Nghe xong, hai người đừng thắc mắc, cứ làm theo những gì ta nói”

Vừa dứt lời Tạ Bách Niên đã hoàn hồn. Hắn cảm thấy hình như mình vừa bỏ qua việc gì nhưng không tài nào nhớ nổi. Thấy Nhược Nhược và Thập Nhất đăm đăm nhìn mình đầy kinh ngạc, hắn nhún vai, đem tiểu Tố Tố bỏ đi.

Cứ vậy, mỗi ngày Tố Tố kể cho hai người nghe về chuyện của mình. Nhưng mà là một câu chuyện khác để tránh những tình tiết khó hiểu, khiến bọn họ mơ hồ hơn.

Sau khi chết đi, linh hồn nàng phiêu bạt dưới chân cầu Nại Hà, không chịu uống canh Mạnh Bà để đầu thai. Diêm vương thương tình nàng chưa đoạn duyên hồng trần nên cho nàng trọng sinh. Nàng trọng sinh vào cơ thể nhi nữ của Tạ Bách Niên. Hiện giờ nàng còn quá nhỏ, Tạ Bách Niên sẽ không để Nhược Nhược mang nàng đi.Nàng kể lúc ở địa phủ, có nhìn qua sổ mệnh của Tề Diễm. Vì y đau thương quá độ mà vùi mình vào men rượu, không lâu nữa sẽ bỏ mạng. Nàng nhờ hai người trở về Thiên Ý Trúc khuyên Tề Diễm trấn tỉnh, đợi nàng quay về. Nàng dặn dò kỹ lượng cả hai không được tiết lộ việc nàng trọng sinh sẽ phạm vào thiên cơ. Vì phòng ngừa Tề Diễm nghi ngờ, Tố Tố bịa chuyện là báo mộng cho Nhược Nhược sẽ quay trở về. Tề Diễm chắc chắn sẽ hoài nghi, tại sao không báo mộng cho hắn mà lại là hai người. Nàng nghĩ cách nói rằng Tề Diễm mệnh căn đế vương, có long vương hộ thể, cực dương chi tử. Nàng hiện giờ là hồn ma không thể tiếp xúc được với y.

Tề Diễm nghe hai người nói vậy liền như trong cơn mê man bừng tỉnh. Nàng sẽ trở về sao? Nàng hứa sẽ trở về!

“Nàng nói khi nào sẽ trở về?” Miệng ngập tràn hơi men, Tề Diễm nấc lên hỏi.

“Chủ nhân nói...nếu người kiên trì, đến một lúc nào đó người sẽ trở lại” Nhược Nhược thuật lại lời Tố Tố.

“Kiên trì? Là muốn ta đợi bao lâu? Hay là các ngươi cố ý lừa ta?” Đáy mắt xẹt qua tia nóng nảy.

“Điện hạ, không lẽ lời thuộc hạ, người cũng không tin. Tố Tố thật sự lo lắng người chìm trong men rượu mà hủy hoại cơ thể. Nếu không phải Tố Tố báo mộng, làm sao thuộc hạ có thể kể lại tường tận như vậy?” Thập Nhất phân tích.

Thập Nhất mà Tề Diễm biết, không biết nói mấy lời khoa trương, màu mè cũng không xu nịnh, khoác lác. Tề Diễm im lặng không phản bác nữa. Y lê thân xác điêu tàng ra sân sau, quỳ trước bài vị của Tố Tố.

“Tố Tố, nàng thật sự sẽ trở lại sao? Nếu nàng đã nói vậy…ta nhất định đợi nàng quay lại!”

Dù Tố Tố không nói hai người phải ở lại cùng Tề Diễm nhưng Nhược Nhược và Thập Nhất tình nguyện sinh sống ở Thiên Ý Trúc để chăm lo cho Tề Diễm.

***

Năm tháng thoi đưa. Con gái Tạ minh chủ Minh Kiếm Sơn Trang, một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết, ba tuổi đọc hết được mặt chữ.

LúcTố Tố bốn tuổi đã giống một bà cụ non. Sinh ra hài nữ thông tuệ, khôn ngoan hơn người, hai vợ chồng Tạ Bách Niên vô cùng tự hào, nâng trong tay mà bảo hộ.

Đáng kinh ngạc hơn, Tố Tố thừa hưởng căn cốt và tư chất võ học. Lên năm tuổi đã luyện thành một thân võ nghệ tinh anh. Kỳ thật, Chu Cẩm Thanh không mong con gái học võ, đánh quyền. Nàng cố gắng dạy bảo tiểu Tố Tố thuê thùa, may vá, những đức hạnh mà nữ nhi nên có. Nhưng tiểu Tố Tố năng động, hoạt bát chỉ thích luyện võ cùng phụ thân. Chu Cẩm Thanh nhiều lần phật ý nhưng Tạ Bách Niên vẫn cưng chiều, cho phép tiểu Tố Tố luyện võ.

Năm nàng sáu tuổi, mẫu thân hạ sinh tiểu đệ đặt tên là Bão Tố. (Ời, tác giả thích đặt vậy đó, miễn bình loạn =)), đùa tí, tại nhát nghĩ tên quá =)))

“Phụ thân, con có chuyện muốn thưa với người!” Tiểu Tố Tố lễ phép thưa chuyện cùng Tạ Bách Niên.

“Tiểu bảo bối, con lại muốn gì sao?” Mỗi lần nghe tiểu Tố Tố cất giọng trịnh trọng, đảm bảo đó là một yêu cầu không thể từ chối.

“Phụ thân, Nhược Nhược cô cô muốn con tới thăm người. Con muốn xin phụ thân cho phép con rời nhà một thời gian”

“Nhược Nhược gửi thư cho con lúc nào?”

“Vài ngày trước”

Từ sau lần chia tay sáu năm về trước, cách đây ba năm Nhược Nhược thường xuyên viết thư cho Tố Tố. Tiểu Tố Tố ba tuổi đã đọc được hết mặt chữ, còn viết thư hồi đáp. Bọn họ cứ thế thư từ qua lại. Hệt như Tố Tố trước đây là chủ nhân của Nhược Nhược. Hai người thân thiết với nhau một cách kì lạ.

“Con còn nhỏ làm sao phụ thân yên tâm để con rời đi được!”

“Thập Nhất thúc thúc sẽ tới đón con”

Không ngờ nó dự tính cả rồi. Đầu óc của một đứa trẻ sáu tuổi sao nghĩ được như vậy? Tạ Bách Niên ra chiều suy tư.

“Phụ thân, hiện giờ mẫu thân mới sinh tiểu đệ, người và mẫu thân bận rộn chăm sóc. Con tới ở với Nhược Nhược cô cô thời gian để hai người dành thời gian chăm sóc tiểu đệ”

“Con là đang buồn vì phụ thân không dành thời gian cho con như trước sao?”

“Phụ thân, con không buồn vì đệ đệ đâu. Con chỉ muốn đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài mà thôi”

Nói qua nói lại, dằn co, phân tích đủ điều cuối cùng Tạ Bách Niên cũng xuôi lòng. Chu Cẩm Thanh nghe xong, tim như ngừng thở, tay chân run lẩy bẩy. Sao nhi nữ của nàng mới sáu tuổi mà tính cách lại mạnh mẽ như vậy. Tạ Bách Niên hết lời khuyên can, dỗ dành, cuối cùng Chu Cẩm Thanh nuốt nước mắt tiễn nàng rời đi.

Trong khi hai phụ mẫu đau thương khi rời xa nhi nữ bảo bối thì lòng Tố Tố mừng rỡ khôn xiết. Nàng đợi sáu năm rồi, đã đến lúc gặp lại thôi!