Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta

Chương 61

Lần khảo thí này có tới một nửa lớp không thể thông qua, bọn họ vẻ mặt đưa đám, không thể không ở lại tuốt kiếm thêm một năm nữa. Về phần những người khác cuối cùng đã có thể rời khỏi Tàng Kiếm Các, chờ mong Tần chân quân truyền thụ cho họ những công pháp mới cùng tâm đắc trong kiếm đạo.

Mỗi người đều trông đợi, nhưng Tần chân quân lại là một sư trưởng rất thích (ép) tặng “kinh hỉ” cho học sinh.

Lúc này y đứng trước đạo tràng cất cao giọng nói: “Kiếm tu trừ thức kiếm, còn một việc cực kỳ quan trọng đó là dưỡng kiếm.”

Không ít người kích động, cho là Tần chân quân muốn truyền thụ tâm đức dưỡng kiếm cho họ! Ai lại không muốn dưỡng ra kiếm thức thậm chí là kiếm linh chứ?

Còn về Kiếm Hồn…… chỉ dám nghĩ thôi.

Tần Yến Chi: “Chư vị đối với dưỡng kiếm chắc hẳn đều không xa lạ. Nhưng kiếm trên đời cũng như người trong thế gian, không thể trùng lặp, dù tương tự cũng là độc nhất vô nhị. Bởi vậy phương pháp dưỡng kiếm cũng có tới trăm triệu thậm chí hàng tỷ cách, không ai có thể chỉ điểm cho các ngươi con đường tuyệt đối chính xác, ngoại trừ tâm của chính ngươi.”

Mọi người sửng sốt, không phải muốn dạy dưỡng kiếm a……

Tần Yến Chi: “Nếu đem thức kiếm coi là gốc rễ, vậy dưỡng kiếm sẽ là thân cây, các loại công pháp kiếm đạo coi là hoa lá.”

Lại có người lộ vẻ vui mừng, cho rằng Tần Yến Chi muốn truyền thụ công pháp kiếm đạo, lại nghe y giảng: “Như vậy cơ sở của tất cả các loại kiếm đạo —— trảm, phách, thứ, mạt, liêu, điểm, giảo, tổng cộng bảy chiêu thức lại là cành. Lá dễ rụng cành lại khó khô, bảy chiêu này nhìn tuy đơn giản nhưng là căn nguyên kiếm đạo, bao quát quy tắc thiên địa.”

Có học sinh tưởng Tần Yến Chi chuẩn bị bắt họ luyện tập bảy chiêu kiếm vội la lên: “Sơn trưởng nói có lý, chỉ là không biết chúng ta phải tập luyện bảy chiêu thức này trong bao lâu mới có thể học tiếp công pháp kiếm đạo?”

Tần Yến Chi: “Ta từ lúc tiếp xúc với tu kiếm chỉ chuyên tâm luyện bảy chiêu, cho đến khi lĩnh ngộ được Đạo Nhất Kiếm mới bắt đầu làm quen với công pháp kiếm đạo.”

Nghe được lời này Cảnh Nhạc cực kỳ chấn động, hắn biết thiên phú của Tần Yến Chi rất cao, nhưng cũng phải tới Trúc Cơ kỳ mới lĩnh ngộ Đạo Nhất Kiếm, nói cách khác, gần hai mươi năm trước khi lên Trúc Cơ y vậy mà chỉ luyện bảy chiêu kiếm đó?

Mà những người khác càng ồ lên —— với thiên tư của Tần chân quân mà phải luyện lâu như vậy, bọn họ không phải sẽ tốn càng nhiều thời gian hay sao? Đau tim ghê, bọn họ tới thư viện là muốn học những kiến thức chưa biết, chẳng lẽ toàn bộ thời gian đều phải lãng phí để học bảy chiêu thức này? Cái này có thể tự luyện được mà!

Không ít người muốn hỏi họ có thể luyện cả hai cùng lúc được không, nhưng lại nhớ đến buổi học đầu tiên Tần chân quân từng nói không được dị nghị, bởi vậy chỉ có thể nghẹn trong lòng, một đám biểu tình phức tạp như nhau.

Tần Yến Chi làm như không thấy: “Ta biết mọi người một lòng muốn học công pháp, ta sẽ không ngăn cản các ngươi. Hôm nay ta ở đây nói rõ, người nguyện theo ta học công pháp ta nhất định sẽ dùng tất cả kiến thức để truyền thụ; ai muốn chuyên tâm luyện tập bảy chiêu kiếm thì không có đường tắt, chỉ có lặp đi lặp lại, ta cũng không cần dạy thêm điều gì. Được rồi, người muốn học công pháp tiến lên một bước.”

Cơ hồ hơn nửa nhân số không chút do dự bước lên phía trước, số còn lại còn có chút chần chừ: “Nếu luyện tập bảy thức kiếm thì khi nào mới coi là đại thành?”

Nếu phải tốn thời gian ba năm mười năm hoặc lâu hơn nữa thì ai lại nguyện ý trì hoãn chứ?

Tần Yến Chi: “Thời điểm tới các ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Câu trả lời huyền diệu như thế cũng không phải đáp án mà mọi người muốn nghe, trong lòng ai cũng mông lung, vì thế lại có thêm một nhóm tiến lên một bước.

Tần Yến Chi không có biểu tình gì, chỉ là quét mắt đến vài học sinh ít ỏi còn lưu lại hỏi: “Các ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Vài học sinh liếc nhau, có người hỏi: “Tần chân quân, nếu, nếu như chúng ta nửa đường muốn chuyển sang học công pháp thì có được không?”

Tần Yến Chi: “Ta có thể chấp nhận các ngươi có nhiều mục tiêu, nhưng không chấp nhận bỏ dở nửa chừng.”

Học sinh kia nghĩ một lát, khẽ cắn môi rồi cũng bước lên trước, mấy người phía sau y do dự một hồi, vẫn lựa chọn giống y.

Cuối cùng, chỉ còn lại Cảnh Nhạc đứng yên tại chỗ.

Biểu tình Tần Yến Chi rốt cuộc có tia biến hóa, y nhướn mi, “Ngươi xác định?”

Cảnh Nhạc: “Xác định.”

Vốn thứ Cảnh Nhạc muốn học là phương pháp tu luyện kiếm pháp chứ đâu có thiếu công pháp, Tần Yến Chi đã chỉ điểm đến thế thì sao hắn lại bỏ gốc lấy ngọn được!

Tần Yến Chi: “Cho dù ta không chỉ giáo ngươi nữa?”

Cảnh Nhạc cười nói: “Không có cành làm sao có lá?”

Lời này của hắn có chút đắc tội những người khác, không ít tu giả trên mặt đều không phục, nhưng cũng chỉ dám rủa thầm hắn làm bộ làm tịch. Dù Tần chân nhân không đứng ở đây thì với thân phận Cảnh Nhạc họ cũng không dám bất kính.

Tần Yến Chi trầm mặc nhìn Cảnh Nhạc một lúc lâu mới gật đầu, “Nếu đã như vậy, ta sẽ đặc biệt để mắt tới ngươi.”

Cảnh Nhạc: “……”

Tự nhiên thấy lạnh a.

Tóm lại sau ngày hôm đó Cảnh Nhạc chính thức đi trên con đường khác những người còn lại, một lòng tu tập bảy chiêu thức.

Lúc người khác ở đạo tràng học tập các loại công pháp thì hắn lại đáng thương hề hề mà trốn ở một góc đông trảm tây chém, chỉ cần hơi tạm dừng hoặc có một chiêu sơ hở là có thể cảm giác một tầm mắt lạnh băng quét qua làm lưng hắn như bị kim chích.

Mà ngoài việc luyện tập hắn còn phải dưỡng kiếm.

Hắn cũng không biết phải dưỡng như thế nào, nhưng Tần Yến Chi đã nói phải nghe theo tâm mình. Thế nên hắn làm giống như đối với Khô Thịnh trước kia, dù đi đâu làm gì đều mang theo kiếm Tiểu Thương Lan.

Mạnh Thiện thấy hắn như vậy đồng tình nói: “Ta không tu kiếm quả nhiên là lựa chọn chính xác, ngươi mới vừa tiễn đi một thanh kiếm lại tới một thanh khác, thật không hiểu nổi mà. Thôi ta vẫn nên chuyên tâm nghiên cứu phù thì hơn.”

Ánh mắt y sáng ngời: “Định Thú Phù Mộc Thiên tước ta đã có manh mối rồi, lần này nhất định sẽ luyện ra sớm hơn so với người khác!”

Cảnh Nhạc cho y một ngón tay cái, “Cố lên a, ta dự định mở một cửa hàng, nếu ngươi luyện ra phù tốt cũng có thể để ở cửa hàng của ta bán nha.”

Mạnh Thiện: “Ngươi chuẩn bị xong rồi sao?”

Cảnh Nhạc: “Cũng gần xong.”

Ngay sau khi khảo thí kết thúc hắn liền giao cho Uông Tiểu Li và quản sự Hàn Vân Tông ở Nhạc Thành giúp tìm cửa hàng. Định Thú Phù tuy rằng rất hot, thư viện Cửu Thiên tuy nhiều học sinh nhưng không phải ai cũng cần linh thú, thị trường rất hữu hạn. Hơn nữa, mở cửa hàng cũng tiện cho người của Thú Bảo trực tiếp liên hệ hắn.

Mạnh Thiện: “Ở đâu vậy? Khi nào khai trương?”

Cảnh Nhạc nói ra một địa điểm, Mạnh Thiện vỗ đùi, “A! Đó không phải là cửa hàng mà đám người phái Tử Hà định thuê sao?”

Cảnh Nhạc chớp chớp mắt: “Có ý gì?”

Mạnh Thiện: “Lúc đó bọn họ mua được phương pháp của Khinh Thân Phù liền tính thuê một cửa hàng ở Nhạc Thành bày bán. Ai biết ngày hôm sau ngươi liền đem phù phương công khai, giá Khinh Thân Phù giảm mạnh làm bọn họ lỗ sặc máu, làm gì còn tâm tư với tiền bạc mà thuê cửa hàng nữa.”

Cảnh Nhạc nghe thì cười thầm không ngừng, thầm nghĩ nếu phái Tử Hà biết được vị trí cửa hàng mới của hắn chắc sẽ tức nổ phổi.

—--

Mười ngày sau, trên phố Bạch Mã của Nhạc Thành, một cửa hàng chuyên bán các loại phù chú mở cửa đón khách.

Khai trương hôm nay không có chiêng trống vang trời, cũng không có pháo hoa ầm ĩ, yên ắng tới mức mấy chủ quán bên cạnh nửa ngày sau mới phát hiện có thêm một đối thủ cạnh tranh.

Người đi trên đường tới tới lui lui nhưng ít ai rẽ vào cửa hàng mới này, dù có vào thì cũng trở ra rất nhanh, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm, thoạt nhìn rất bất mãn.

“Sư muội, phía trước có cửa hàng bán phù kìa, có muốn vào xem không?” Một thanh niên dò hỏi nữ tử bên cạnh, người sau nhìn lên, “Cũng được, đi xem một chút đi.”

Hai người là đệ tử một môn phải nhỏ nào đó trong Trung Châu, nữ tử là Điền Nhụy Nhi, thiên tư không tồi, mới 18 tuổi đã là Luyện Khí tầng sáu. Sở dĩ hôm nay nàng cùng Chu sư huynh tới đây là vì nghe nói Nhạc Thành có người luyện chế được Định Thú Phù chuyên nhằm vào Mộc Thiên tước, nhưng chỉ có cửa hàng của Hàn Vân Tông mới có thể liên hệ được người chế phù.

Nàng không biết vị trí cụ thể cửa hàng của Hàn Vân Tông, bởi vậy cố ý tới con phố Bạch Mã náo nhiệt nhất để nghe ngóng tin tức.

Tới khi họ đi đến cửa mới thấy căn tiệm này phi thường quạnh quẽ, bên trong trừ chưởng quầy cùng tiểu nhị thì không có người khách nhân nào.

Hai người liếc nhau, đều có chút nghi hoặc.

Tiểu nhị nhìn thấy họ lập tức nhiệt tình ra đón tiếp, “Hai vị tiên trưởng muốn mua phù sao? Cửa hàng của chúng ta hôm nay khai trương nên toàn bộ chiết khấu 20% nha.”

Điền Nhụy Nhi càng cảm thấy kỳ quái, bình thường dù sinh ý cửa hàng tốt hay không thì ngày khai trương hẳn là vô cùng náo nhiệt đi? Thế mà cửa hàng này trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chẳng lẽ là có chỗ nào quỷ dị hay sao? Nhưng nàng thấy chưởng quầy cùng tiểu nhị đều là phàm nhân nên cũng buông xuống phòng bị, nhấc chân đi vào tiệm.

Vào tới trong thì thấy trong tiệm bố trí rất lịch sự tao nhã, đủ loại gia cụ vật trang trí thủ công tinh mỹ, quầy kệ, góc tường và cả trên bệ cửa sổ đều đặt vài bồn cây cảnh, trên tường có treo phong lan cùng các loại hoa leo. Hai bên lối vào có bày hàng giá gỗ nhỏ, trên giá đặt chậu nước, trong chậu có một đóa sen nở rộ cùng vài chú cá vàng.

Nhưng khi Điền Nhụy Nhi quét mắt tới quầy chỉ thấy thưa thớt vài sấp phù vàng, nàng có chút giật mình hỏi: “Các ngươi bán có nhiêu đây thôi sao?”

Chưởng quầy không chút ngượng ngùng đáp, “Chủ nhân chúng ta không biết luyện nhiều loại phù lắm, phần lớn là mấy loại thông dụng thôi.”

Điền Nhụy Nhi: “……”

Nàng coi như đã biết vì sao cửa hàng này ế vậy rồi……

Chưởng quầy: “Nhưng trong đó có hai loại phù rất đặc biệt, một là Khinh Thân Phù, có thể đi cách mặt đất mười thước, một bước mười trượng; loại còn lại là Định Thú Phù đặc biệt chuyên dành cho vài loại linh thú.”

Khi Điền Nhụy Nhi nghe thấy Khinh Thân Phù còn không để tâm, chỉ nghĩ chưởng quầy chắc đang nói quá, nhưng ngay sau đó nàng trừng lớn mắt, “Nơi này của ngươi có Định Thú Phù hữu dụng với Mộc Thiên tước không?!”

Chưởng quầy mỉm cười: “Đương nhiên.”

“Hừ! Bớt chém gió lại đi!” Chu sư huynh cười lạnh: “Ai chẳng biết những loại Định Thú Phù đặc thù đó là do một đệ tử của Hàn Vân Tông luyện chế, cũng chỉ có cửa hàng Hàn Vân Tông mới có thể liên hệ hắn. Bằng vào cửa hàng này của các ngươi sao? Ha hả, hay là vài ngày gần đây người tìm tới Nhạc Thành mua phù không ít nên mới có chủ ý lừa gạt đúng không?”

Chưởng quầy vẫn không mất lễ độ mỉm cười: “Tin tức của ngài thật linh thông, không sai, chủ nhân chúng ta chính là người của Hàn Vân Tông! Những loại phù này ngoài chợ đen đã hét giá lên đến mấy trăm hơn một ngàn linh thạch, còn trong tiệm chúng ta chỉ có 200, hôm nay còn có chiết khấu chỉ cần 160 linh thạch thôi.”

Y vừa nói vậy Điền Nhụy Nhi cùng Chu sư huynh càng không tin.

Đúng lúc này, một con Thiết Giáp Linh Chu từ trong ngực Chu sư huynh bò ra hướng về phía chồng bùa chú nhìn ngó.

Điền Nhụy Nhi cả kinh, con Thiết Giáp Linh Chu này do Chu sư huynh hao phí biết bao tâm lực mới có được, ngày thường luôn uể oải lười biếng, đối với ai cũng hờ hững, hôm nay sao lại chủ động chui ra chứ?

Chưởng quầy: “Ngài xem đi, ngay cả con Thiết Giáp Linh Chu này cũng biết bùa chú chỗ chúng ta là thứ tốt.”

Điền Nhụy Nhi theo bản năng nhìn sư huynh, người sau biểu tình cổ quái, thấp giọng nói: “Tiểu Quai xác thật rất hưng phấn.”

Tiểu Quai chính là cái tên Chu sư huynh đặt cho Thiết Giáp Linh Chu, Điền Nhụy Nhi đột nhiên nghĩ đến lời đồn nàng từng nghe —— loại Định Thú Phù đặc thù này một khi luyện chế thành công, chưa cần phát động cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc Mộc Thiên tước, thu hút chúng tới gần, chẳng phải chính là tình huống hiện tại sao?

Nàng trong lòng vừa động liền hỏi: “Chủ nhân các ngươi thật sự là người Hàn Vân Tông sao?”

Chưởng quầy: “Ta nào dám lừa tiên trưởng? Lại nói, cửa hàng chúng ta còn ở đây cơ mà.”

Điền Nhụy Nhi: “Người nọ là ai?”

Chưởng quầy lắc đầu: “Ta cũng không biết, chúng ta đều chỉ là người được thuê để trông coi cửa hàng thôi.”

Điền Nhụy Nhi trầm tư một lát, quyết định đánh cược một phen, nàng móc linh thạch trong túi Càn Khôn ra.

Chu sư huynh vội ngăn lại, Điền Nhụy Nhi lại nói: “Dù sao chỉ có 160 linh thạch, rất rẻ rồi, nếu là thật sự chẳng phải chúng ta sẽ lời to sao? Nếu là giả thì…”

Nàng liếc xéo chưởng quầy “Hừ” một cái. Chưởng quầy bình tĩnh mỉm cười.

Chờ Điền Nhụy Nhi cùng Chu sư huynh mua xong rồi rời đi, cửa tiệm lần thứ hai khôi phục quạnh quẽ.

Trên tầng hai của trà lâu đối diện cửa tiệm, Uông Tiểu Ly cố ý xin ra ngoài đang ngồi đối diện Cảnh Nhạc: “Cảnh sư đệ, khách tới tiệm quả thật quá ít, ngươi thật sự không định thông báo rộng rãi sao?”

Cảnh Nhạc uống một ngụm trà, “Sinh ý kiểu này chỉ cần có đơn hàng đầu tiên thì sẽ có đơn thứ hai, hà tất phí tâm tư vào chuyện khác? Nếu nhiều khách hơn ta còn sợ tiếp không nổi đây, cứ chờ xem đi.”

—--

Hắn nói không sai, hai ngày đầu cửa hàng thật không có bao nhiêu khách, nhiều lắm chỉ ôm ý nghĩ giống Điền Nhụy Nhi định tốn chút tiền đánh cược một phen. Nhưng tới ngày thứ năm, tiểu nhị vừa mới mở cửa tiệm đã thấy một đám người chờ sẵn trước cửa, thấy y thì vội sấn lên hỏi dồn: “Định Thú Phù có còn không?!”

Tiểu nhị dụi dụi mắt, thấy không ít trong số những người này đều mang theo linh thú, trong đó có cả vị cô nương là người mở hàng đầu tiên ngày ấy, trên vai nàng có một con Mộc Thiên tước đang đậu, trông có vẻ rất thân mật gắn bó, xem ra là lập khế ước thành công rồi.

Tiểu nhị vội nói chúc mừng, nhưng những người này lại chẳng thèm để ý tới y mà trực tiếp xông vào trong tiệm, vây quanh trước quầy hưng phấn không thôi.

“Woa, ở đây còn có Định Thú Phù cho Bạch Văn Linh Lộc nè.”

“Thiên Tiêu Hầu cũng có nữa! Nghe nói loại linh thú này rất khó nhận chủ, tiểu nhị đâu? Mấy loại phù này chúng ta mua hết!”

“Ngươi dựa vào cái gì đòi mua hết? Mặt mũi thật lớn ha!”

“Ngươi cũng không phải lão bản, ta muốn hay không liên quan gì tới ngươi!”

Cả đám sắp lao vào choảng nhau thì ngoài cửa lại có một đám người đi vào, bọn họ càng tài đại khí thô, vừa vào cửa đã hét: “Phù chú trong tiệm phái Đại Ngư chúng ta bao hết!”

Tiểu nhị líu lưỡi, tổng giá trị của phù chú trong tiệm phải lên tới vài vạn linh thạch đó! Y cũng là tạm thời được thuê tới làm, không rõ thân phận chủ nhân, mới đầu thấy bùa chú bình thường mà bán mắc như vậy còn tưởng chủ nhân điên rồi, nhưng giờ mấy người này tranh nhau muốn đưa tiền là sao đây?

Y còn đang ngu người thì đám khách nhân lại bắt đầu cãi nhau.

“Cá lớn cái quỷ gì ta là tôm nhỏ đây này (*), có hiểu thứ tự trước sau hay không hả?”

“Có tiền thì ghê gớm lắm hả?”

“Có tiền là có quyền, chứ ngươi nghèo ngươi có lý à.”

“Ngươi ——”

(*phái Đại Ngư: phái cá lớn)

Tiểu nhị thấy tình hình không tốt vội muốn giảng hòa, trong lòng sốt ruột chưởng quầy sao còn chưa tới chứ? Nhưng chưa đợi y nói câu nào cửa tiệm lại có một nhóm người chen chúc vào, trực tiếp đọc tên đòi mua rất nhiều loại Định Thú Phù.

Một khắc đó tiểu nhị cảm thấy đầu váng mắt hoa, y muốn nghỉ việc a……

Động tĩnh lớn trong tiệm rốt cuộc khiến những người khác chú ý, người đều có tâm lý chạy theo đám đông, dù mấy người khách mới tới còn chưa biết cửa hàng rốt cuộc bán gì cũng bắt đầu hùa nhau tranh đoạt, vì thế ngươi chọn của ngươi, ta chọn của ta, nhất thời ầm ĩ không thôi.

Tiểu nhị vốn không dám đắc tội khách nhân, nhưng lúc này nhịn không nổi một bụng hỏa, trong đầu trống rỗng hét lớn: “Đều câm miệng cho ta! Xếp hàng!” Hắn chỉ vào Điền Nhụy Nhi, “Các ngươi, trước tới, chọn trước đi!”

Điền Nhụy Nhi đắc ý mà “Hừ” một cái, đám khách nhân tài đại khí thô đương nhiên bất mãn, vừa định mở miệng phản đối liền thấy tiểu nhị không biết từ chỗ nào lấy ra cây chổi lông gà, quét quét tro bụi vô hình trên quầy, không kiên nhẫn nói: “Có muốn mua không? Muốn thì câm miệng!”

Bao nhiêu khí phách đều bị nghẹn lại.

Tên tài đại khí thô bị trấn áp nhưng nghĩ đến mục đích của mình, hắn đành phải ủy khuất hừ hừ hai tiếng, ngoan ngoãn xếp hàng.

Hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ học, vì thế khi Cảnh Nhạc dẫn theo đám tiểu đồng bọn tới thị sát sinh ý thì thấy khách ngoài cửa tiệm đã xếp thành hàng dài.

Uông Tiểu Li bội phục nói: “Vẫn là Cảnh sư đệ có tầm nhìn.”

Vẻ mặt Cố Hiệp cùng Trịnh Bạch càng thêm sùng kính, Cảnh Nhạc dõng dạc, “Chỉ là chuyện nhỏ.”

Lam Phượng trong l*иg ngực hắn ngẩng cao mỏ gà, bộ dáng như hưởng ké vinh quang.

Mấy người lên trà lâu đối diện cửa hàng, ngồi ở vị trí cũ cạnh cửa sổ lầu hai, Lam Phượng liền đậu trên bệ cửa sổ thẳng tắp trừng mắt nhìn qua tiệm, hưng phấn đến mấy cọng lông trên mông cũng run lên.

Cố Hiệp: “Kinh doanh bùa chú xác thật dễ làm, nhưng có nhiều người đến mua như vậy, A Cảnh ngươi còn phải tu luyện, bận vậy có chịu nổi không?”

Cảnh Nhạc: “Không có việc gì, sau khi cửa hàng bán hết bùa có sẵn thì sau này chỉ nhận đặt hàng, phàm là muốn mua Định Thú Phù đều phải đặt trước nửa năm.”

Trịnh Bạch: “Nửa năm? Có lâu quá không?”

Cảnh Nhạc liếc mắt, “Không mua thì thôi.”

Trịnh Bạch: “……”

Uông Tiểu Li biết rõ nội tình lại lo lắng hỏi: “Cảnh sư đệ, tuy ý tưởng luyện Định Thú Phù đặc hiệu của ngươi không giống người khác, nhưng thủ pháp luyện chế lại không quá đặc biệt. Hiện giờ cửa hàng đã mở, những tu giả thiện phù đạo chắc sẽ cẩn thận nghiên cứu theo, phỏng chừng không lâu sau sẽ tìm ra chút dấu vết, đến lúc đó nếu họ có thể bắt chước hoặc luyện ra một loại bùa cải tiến thì……”

Cảnh Nhạc: “Ngươi nói không sai, cho nên Định Thú Phù không phải là loại phù chính mà ta muốn bán, ta muốn bán là một loại khác.”