Chương 66
Muốn tốc chiến tốc thắng, không thể chỉ một mình làm được. Muốn khiến đối phương dứt khoát những chuyện như vậy, cho dù bản thân nỗ lực hết sức cũng không thểNgày thứ hai, Mạnh Cổ làm tài xế, đưa Trần Nhược Vũ với Lương Tư Tư ra sân bay
Trần Nhược Vũ cúi đầu, cố nén nước mắt. Cô nhìn Lương Tư Tư biến mất khỏi tầm mắt, chợt nghĩ, cậu ấy hướng về phía nam nhân ấy mà chạy, là chạy về phía cuộc sống còn lại hay là về phía chiến trường đây? Hoặc là, cuộc sống có nam nhân vốn đã là chiến trường rồi?
Cô quay đầu, nhìn Mạnh Cổ mặt mày nhẹ nhõm vui mừng, khiến cô không khỏi cảm thấy buồn bực, anh không có buồn cùng cô, thật đáng ghét
“Sao vậy?” Mạnh Cổ nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô, liền hỏi
“Không làm sao cả” Trần Nhược Vũ nghiêng đầu đi ra khỏi sân bay
Được rồi, cô cũng có chiến trường, phải hảo hảo tính toán mới được, làm sao có thể cùng Mạnh Cổ đi qua cả đời mà không đổi người
Cô không đổi anh, mà anh cũng không đổi cô mới được
Cô muốn cùng một người đi qua cả đời, cũng hi vọng người đó có thể là Mạnh Cổ
Nhưng bây giờ, anh xem ra cũng không có đủ cảm giác an toàn với cô, theo lý thuyết thì là không nên nha. Điều kiện của anh tốt hơn cô nhiều, cô bất an cũng rất bình thường. Nhưng mà, lại là anh. Là anh không đủ đầu nhập, còn cô là không đủ nhiệt tình sao?
Trần Nhược Vũ nghiêm túc nghĩ, cô nhìn thấy Mạnh Cổ lái xe lại còn cẩn thận nhìn cô, cô trừng một cái, chợt cảm thấy bản thân có khí thế hơn trước a
Mạnh Cổ lại hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không sao cả” cô xoay đầu, quyết định muốn giữ vững khí thế
Nhưng đàm phán thì phải nói thế nào, vẫn chưa nghĩ ra. Bỗng chạy ngang qua một siêu thị, cô vội hô ngừng xe, muốn vào đó mua vài món. Mạnh Cổ dĩ nhiên không có ý kiến, cùng bạn gái dạo siêu thị, cũng coi như là bắt đầu tốt
Hai người đẩy xe hàng tiến vào
“Em muốn mua cái gì?”
“Em cũng không nhớ nữa” Trần Nhược Vũ đáp
Mạnh Cổ há miêng, lại khép lại
Trần Nhược Vũ xem chỗ này, chỗ kia một chút, có chút mất hồn
Mạnh Cổ rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Lần sau trong nhà thiếu cái gì, liệt kê ra hết, sau đó đến siêu thị trực tiếp mua về hiệu suất hơn nhiều”
Trần Nhược Vũ phản ứng rất nhanh: “Mua đồ không cần hiệu suất, chủ yếu là niềm vui”
Mạnh Cổ nghẹn họng, không nói nữa. Thật ra theo anh thấy, hiệu suất chính alf niềm vui thú. Nhưng hiển nhiên, nữ nhân không thấy như vậy
Trần Nhược Vũ nhìn anh: “Có ai mua đồ mà giống đánh giặc như anh vậy, một chút cũng không đáng yêu”
Mạnh Cổ không lên tiếng, Trần Nhược Vũ lại hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh thích sạch sẽ sao?” CÔ nhớ tới làn đó áo sơ mi của anh có chút bẩn, anh liền lập tức đi mua cái khác thay
“Anh chỉ là tương đối thích sạch sẽ”
“Trong nhà anh ai dọn dẹp vậy?” Cỗ nghĩ nhà anh chắc là không có một hạt bụi
Mạnh Cổ ho khan hai tiếng, trên mặt tươi cười. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: “Làm gì có vẻ mặt như vậy?”
“KHÔNG có, chính là cảm thấy đề tài chúng ta nói chuyện rốt cuộc cũng có tiến triển rồi”
Trần Nhược Vũ nhíu mày :”Tiến triển cái gì?”
“Đã bắt đầu bàn luận xem ai làm việc nhà rồi”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, xem anh có tật xấu nào quá để ý hay không thôi”
“Anh làm gì có tật xấu nào”
“Lần trước, áo sơ mi bẩn một chút liền tốn tiền mua áo mới, không phải là tật xấu sao?”
“Trên đó có nước mũi của em”
Hai nữ nhân đi ngang qua nghe được câu này quay lại nhìn Trần Nhược Vũ cười khanh khách. Trần Nhược Vũ quẫn, trừng Mạnh Cổ một cái: “Rõ ràng là không phải”
“Trên quần áo có nước mũi, chẳng lẽ còn mặc tiếp sao? Không vội vàng đổi toàn thân đều khó chịu”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, từ từ đi đến một bên. Mạnh Cổ đi theo phía sau: “Này, em không thể bởi vì anh nói thật lại tức giận”
Trần Nhược Vũ không đáp, chỉ lo đi về phía trước. Mạnh Cổ còn nói: “Hôm qua rõ ràng chúng ta đã hòa hảo rồi mà”
“Vẫn chưa” Cô vẫn còn đang suy tính hòa hảo có phải là phương thức câu thông hiệu quả không
“Sao lại chưa?” Mạnh Cổ tới bên cạnh cô, dùng tay níu lấy cô: “Quỷ hẹp hòi, vậy em nói một chút xem, em muốn như thế nào?”
Trần Nhược Vũ còn chưa trả lời, Mạnh Cổ đã ngửi thấy được mùi thúi đáng ghét, anh nhìn thấy hai mắt Trần Nhược Vũ nhìn chỗ nào đó đang sáng lấp lánh, chợt cảm thấy không ổn. Quay đầu lại nhìn, cách đó không xa là một gian hàng sầu riêng
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, không nói tiếng nào
Mạnh Cổ nhìn cô, lại nhìn sầu riêng một chút, rốt cuộc ánh mắt ra sức bày tỏ ám hiệu: “Em tự chọn đi thôi”
Trần Nhược Vũ cười cong mắt, chạy thẳng tới xách trái lớn nhất lên. Nhân viên siêu thị cân một hồi, nhiều hơn 15kg một chút. Vẻ mặt Trần Nhược Vũ tiếc nuối: “Quả lần trước là 20kg lận đó”
Mạnh Cổ không đáp, còn băn khoăn đến lần trước cơ đấy
Trần Nhược Vũ có sầu riêng, tâm tình liền tốt hẳn, cũng không đi dạo, thúc giục anh nhanh về nàh ôm sầu riêng. Mạnh Cổ giúp cô ôm sầu riêng đến quầy tính tiền, hỏi cô: “Mua xong hết chưa?”
Trần Nhược Vũ gật đầu, đem trái sầu riêng bỏ vào bàn tính: “Tính tiền”
Thật không tệ, Trần Nhược Vũ rất hài lòng, đây coi như là một khỏa sầu riêng, tất cả đều vui vẻ. Vừa hòa hảo lại cảnh tỉnh, lần sau anh còn khi dễ cô nữa, cô liền mua một đống sầu riêng thối ăn cho anh biết
Kết sổ xong rồi, Trần Nhược Vũ rạo rực đi trước dẫn đường, hướng xe mà tới, Mạnh Cổ ở phía sau nói nhỏ, giống như vì mình không bằng sầu riêng mà không phục lắm
“Anh nói cái gì?” Trần Nhược Vũ quay đầu lại
“KHÔNG có gì” Mạnh Cổ hung hăng đem sầu riêng ném vào cốp sau, Trần Nhược Vũ có chút đau lòng: “Ai nha, đừng ném hư”
Mạnh Cổ mím chặt khóe miệng, Trần Nhược Vũ còn lưu luyến: “Thật muốn ăn bây giờ”
Mạnh Cổ nhịn không được, liền nói: “Ai nha, quên mua đồ rồi” Anh làm bộ trở về siêu thị, bị Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm đưa vào xe
Mạnh Cổ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, Trần Nhược Vũ có chút dương dương tự đắc, mặt mày đều cười. Mùi sầu riêng ngập xe, vẻ mặt Mạnh Cổ đau khổ, cô lại càng cao hứng
Đang đắc ý, Mạnh Cổ đột nhiêm nắm cầm cô lại, dùng sức hôn một cái: “NẾu em hôn sầu riêng rồi anh sẽ không hôn em được, trước bù lại”
Trần Nhược Vũ sửng sốt, không từ chối. Mạnh Cổ thừa dịp xâm nhập, hai người “Cửu biệt tương phùng”, nhiệt tình bị đốt cháy, hôn thẳng đến khi không thở nổi mới lưu luyến không rời mà tách ra
Lúc này, tâm tình u ám chuyển sang rạng ngời rồi, Mạnh Cổ lái xe, thỉnh thoảng còn nắm lấy tay Trần Nhược Vũ. Tâm cô tràn ngập sự ngọt ngào, lập tức quên sạch chuyện lúc trước
Về nhà, Trần Nhược Vũ đứng ở phòng bếp, vừa ăn sầu riêng vừa nói, mà Mạnh Cổ ngồi ở thế salon phòng khách, tận lực cách xa quả sầu riêng. Trần Nhược Vũ cảm thấy nhưu vậy rát tốt, anh có mấy phần sợ cô a
Đầu tiên, cô nói với anh chuyện Lương Tư Tư, dụng ý của cô là muốn tỏ rõ nữ nhân khi có thể quyết định liền hành động rất kiên quyết, nhắc nhở anh không thể xem thường cô, nếu không cô cũng sẽ có ngày dũng cảm giống như Lương Tư Tư vậy
Kết quả là, phản ứng của Mạnh Cổ là: “Cô ấy đã từng lập gia đình sao? Biết bao tuần rồi? Quả nhiên là nữ nhân không bình thường!”
Trần Nhược Vũ ngậm sầu riêng mặt đen thui, được rồi, tỉ lệ chuyện này quả là hiếm. Hướng phát triển thật có chút lệc
“Em cảm thấy rất lo lắng đúng không?” Vậy thì trở vể đúng lộ trình đi, để anh đối với cô tốt một chút, nếu không cô làm việc ngốc rồi sẽ hối hận
“Em không cần lo lắng. Người giống Lương Tư Tư, vứt xuống núi sâu cũng có thể lừa dối khiến cọp nghe lời”
“Vậy còn em?”
“Anh nhất định là bị lừa dối nghe lời một con cá”
“ý là anh là sư tử?”
“Mẹ” Mạnh Cổ gật đầu
Trần Nhược Vũ một lúc sau mới phản ứng được “Hừ” Cô không phục lắm, không thể tiếp lời anh thừa nhận mình hung dữ, giả bộ không hiểu, lại ăn tiếp sầu riêng “Dù sao em cũng lo lắng”
“Em còn lo lắng cho cô ta? Đã lo lắng vậy sao lại còn cho cô ta đi lấy người ta chứ?” Mạnh Cổ nghĩ tới trong nhà không có ai khác, chỉ có anh cùng Trần Nhược Vũ nhà mình, liền cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều “Lại nói, anh thật muốn nhìn xem nam nhân kia là cái dạng gì, nếu thấy hắn, phải đem hắn đánh một trận”
“tại sao đánh hắn”
“Hắn sớm nên đến nha, sớm đem Lương Tư Tư kia bắt lại, như vậy thời gian chúng ta ở cùng một chỗ liền nhiều, có lẽ cũng không phải chỉ tiến triển đến đây”
Trần Nhược Vũ liếc anh: “Muốn tiến triển dạng gì? Em thế nào cũng cảm thấy lời nói của anh…”
“Em đã hiểu? Vậy khẳng định trong lòng em cũng có ý niệm… với anh”
“Anh đừng nói càn” Trần Nhược Vũ thừa nhận cô cũng từng có mộng xuân, sửa chữa lời nói nghiêm kahwcs: “EM nói nghiêm túc a, em là muốn nói lời yêu thương, không phải chơ”
“Anh cũng thế” Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ nhà anh nghiêm túc như vậy, anh cũng vội vàng trở nên nghiêm túc “Anh chẳng những nghiêm túc, còn cảm thấy chúng ta tiển triển có chút chậm”
“chậm ở chỗ nào?” Anh còn muốn nói chưa có phát triển đến trên giường, cô liền định dùng xác sầu riêng đè đầu anh
“Chậm, chính là chưa gặp mặt cha mẹ. Như vậy hình như không được rõ ràng. Trần Nhược Vũ,em chuẩn bị tốt gặp mặt cha mẹ anh chưa?”
Người lớn xuất chiêu, ai dám tranh chứ?
Khí thế Trần Nhược Vũ lập tức yếu xuống. Cô suy nghĩ một chút, mạnh miệng nói: “Không chuẩn bị tốt là vì biểu hiện của anh không tốt, em còn muốn khảo sát”
Mạnh Cổ lập tức im lặng
“Cho nên anh phải đối tốt với em. Yêu cẩu của em không cao. Anh đừng cố tình gây sự chọc giận em là được”
Yêu cầu không cao so
ừ, đúng là yêu cầu không cao. Mạnh Cổ gật đầu
Trần Nhược Vũ nhà anh đúng là rất dễ lấy lòng, trước kia anh ác liệt chắc cô gánh hết rồi, hiện tại anh đối tốt với cô, cô nhất định sẽ dứt khoát thôi
Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh Cổ tràn đầy tự tin, không biết anh đang nghĩ cái gì: “Cho nên anh tính toán muốn tốt với em thế nào?”
“Anh đương nhiên có thể khiến em cảm động”
Ngày thứ hai, Mạnh Cổ lại mua đồ ăn, chạy đến nhà Trần Nhược Vũ biểu hiện một chút, anh nói anh muốn nấu cơm cho cô ăn
Trần Nhược Vũ không có hoài nghi, bởi vì cô thấy Mạnh Cổ ở siêu thị mua thịt bò bít tết mắc chết người, hôm trước ở nhà anh cũng đã thấy một tủ đồ ăn, cộng thêm anh có bạn là đầu biếp siêu cấp Doãn Tắc nữa. Hơn nữa, cuộc soogns của anh rất để ý đến tiểu tiết, cô cho là, tìa nào nướng của Mạnh Cổ cũng không tệ
Cô đồng ý, bày tó bản thân có chút cảm động. Sua đó bỏ lại anh ở phòng bếp một mình, an tâm ở phòng khách xem ti vi, mười phút sau, cô đến nhìn phòng bếp một chút
Trợn tròn mắt
“Ai sẽ dùng dao giải phẩu gϊếŧ cá sao?”
Lại có
Mạnh Cổ đáp: “Ba anh”
Trần Nhược Vũ há to miệng sững sờ cả nửa ngày, hỏi: “Mẹ anh làm thế nào để đối phó với cha anh?”
“Để ông ấy rời khỏi phòng bếp”
Anh dùng ánh mắt hi vọng nhìn cô, Trần Nhược Vũ trừng mắt, nhìn một chút phòng bếp hỗn độn, chợt hiểu thì ra anh cũng là muốn rời khỏi nó. Anh mua thức ăn, nói nấu cơm cho cô ăn, chỉ là giả vờ giả vịt thôi
Chẳng lẽ anh cho là cô sẽ nói: “Không cần, không cần, em nấu được rồi” sao, sau đó anh sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cô xuống bếp, mà anh chỉ phải làm cơm theo ý muốn để cô cảm động?
Trần Nhược Vũ lại trừng anh: “”Làm tốt lắm, tiểu tử, anh còn mạnh hơn cha anh”
Nam nhân này, thật làm người ta “Cảm động” rồi
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Cổ với Trần Nhược Vũ là hai người thuộc hai thế giới…