Chương 30
Trần Nhược Vũ ở cửa ra vào tức đến hai phút. Sau đó móc điện thoại thô lỗ bấm sốSĩ nhục mà, nhưng mà số khám bệnh lại không thể không lấy. Cô đã nói với Đường Kim Tài hôm nay đi lấy, không thể nói mà không giữ lời. Đây là vấn đề uy tín
Mạnh Cổ không nhận điện thoại. Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, anh đang lái xe, nghe điện thoại cũng không an toàn. Vậy thì thôi. Cô kìm nén bực bội, buồn buồn lên lầu về nhà
Đói bụng cả nửa ngày, kết quả đổi lại chỉ được có vậy. Trần Nhược Vũ quyết định sáng mai lại đi mua cả đống kim châm, phải dùng sức mà găm xuống người Mạnh Cổ. Cô càng nghĩ lại càng đói, vì vậy đi nấu cho mình tô mì, làm ba quả trứng gà, tức giận cần phải bồi bổ một chút
Ăn mì xong, xem bên ngoài một chút, cảm thấy anh cũng đã lái xe về đến nhà, vì vậy lại gọi cho Mạnh Cổ
Lần này, Mạnh Cổ vẫn không nhận máy
Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, được rồi, lát nữa lại gọi lại
Cô đợi khoảng 15 phút, lại lấy điện thoại gọi lần nữa, vẫn không ai nhận
Cô đã nổi giận rồi. Cái người này đến cùng là có chuyện gì? Không lẽ cô lại đắc tội anh? Liền khiến anh nổi hỏa lớn như vậy, đến điện thoại cũng không nhận?
Anh càng không nhận, cô càng phải gọi
Qua 20 phút, Trần Nhược Vũ lại gọi lần nữa, vẫn không có người nhận. 10 phút sau lại gọi, vẫn là không ai nhận máy
Trần Nhược Vũ đem điện thoại tắt đi. Bắt đầu dùng sức mà dọn dẹp, cọ rửa soạt soạt căn phòng, cả căn phòng khách xinh đẹp trông như mới. Duy trì một lúc lâu, làm xong việc, lại nhìn đồng hồ, đã qua hơn một giờ, nhưng điện thoại vẫn không có ai bắt máy. Không nhịn được lại gọi lại lần nữa, vẫn cứ không ai nhận
Trần Nhược Vũ ngồi trên salon thở, chợt có chút bận tâm
Mặc dù tính khí Mạnh Cổ hỏng bét, miệng lại hư, nhưng anh lại rất có trách nhiệm, nghe điện thoại sẽ mắng chửi người cùng châm chọc không có cái gì tốt, nhưng anh cũng sẽ không để người ta gọi điện đến điên cuồng cũng không bắt máy
Chẳng lẽ là anh đánh rơi điện thoại rồi? Trần Nhược Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút, khi ở trên xe cô còn thấy anh cầm điện thoại đặt ở vị trí của nó rồi. Vậy là lúc anh xuống xe, đã để quên điện thoại rồi
Nhưng anh cũng không phải người sơ ý như vậy
Trần Nhược Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng lo lắng. Không phải trên đường đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh hiện tại có sao không? Không nhịn được, cô lại gọi lần nữa, điện thoại vẫn chỉ là những âm thanh “Ục, Ục”
Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên, cô kiềm chế hoảng hốt. nếu như anh không có việc gì, nhất định sẽ gọi lại cho cô
Cô phải đợi, đợi đến 11 giờ cũng không thấy điện thoại của Mạnh Cổ, trước đó cô cũng đã không đợi được mà gọi mấy lần, dĩ nhiên cũng không có kết quả. Lúc này, Lương Tư Tư về, vừa vào cửa liền kêu la: “Mới vừa rồi mình sợ muốn chết, ở trên đường đυ.ng phải hai tên đua xe, thiếu chút nước còn đυ.ng vào chiếc xe taxi chở mình. Đi sát qua, còn suýt ngã xuống, thiếu chút nữa là muốn mất mạng. Tài xế cũng bị hù phải dừng ở ven đường một hồi mới dám tiếp tục đi. Tức chết mình rồi, hai tến khốn, mình rủa hắn bất lực, vĩnh viễn không cứng nổi, mình phải tắm ngay cho bớt sợ đây.”
Lương Tư Tư được an ủi rồi, còn Trần Nhược Vũ lại bị kinh động không yên. Xong rồi, xong rồi, Mạnh Cổ sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Cô thật sự không có biện pháp, gọi cho Doãn Tắc, hỏi anh có liên lạc gì với Mạnh Cổ không
“Có, tên kia bảy giờ gọi điện thoại tới nói muốn tới chỗ anh ăn chực, nói hắn đang ở trên đường, sắp đến. Kết quả là giờ cũng không thấy đến”
Ở trên đường? Đó chính là sau khi anh đưa cô về gọi cho Doãn Tắc. Nhưng cuối cùng sao lại không đi?
“Vậy anh ấy không tới, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đương nhiên không tới a” (Câu trả lời đúng trớt quớt lun)
“Anh không hỏi thử chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Không có, Có thể hắn đổi chủ ý rồi? Anh đang bận, không chú ý lắm. Quán của bọn anh tùy tiện hắn muốn đến lúc nào thì đến, có lúc cũng không có chào hỏi”
“Lúc tới không gọi đến, chẳng lẽ hẹn rồi cũng không tới, chuyện như vậy cũng không hỏi sao?”
Doãn Tắc bên kia hình như suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền hỏi: “Sao vậy? Mạnh Cổ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Nhược Vũ gấp đến không yên “Lúc chạng vạng em có gặp qua, anh ấy còn đưa em về. Sau đó em có gọi điện nhưng vẫn không có người nhận. Cả một đêm, cũng không biết như thế nào. Anh ấy nói muốn tới chỗ anh ăn cơm, cũng không đi, có phải thật có chuyện gì xảy ra không?”
“Em đừng gấp, sẽ không có chuyện gì đâu, anh tìm hắn hỏi một chút”
Có lời này của Doãn Tắc, Trần Nhược Vũ yên tâm một chút, phương pháp Doãn Tắc tìm Mạnh Cổ chắc chắn hơn cô nhiều. Tối thiểu anh ấy cũng biết Mạnh Cổ thường đi đâu, hay liên lạc với bạn bè nào khác. “Tìm được anh ấy, cho em biết một tiếng được không?”
“Được. Em đừng lo lắng. Có tin tức liền báo cho em”
Hơn 10 phút sau, Doãn Tắc gọi điện thoại tới
“Tìm được hắn rồi, không có việc gì. Chỉ là gặp lại bạn cũ đi quầy rượu uống mấy chén, điện thoại lại để quên ở trong xe. Mới vừa rồi về nhà gọi lại cho anh rồi. Không có việc gì, em đừng lo lắng”
Nghe được lời này, trong lòng Trần Nhược Vũ cũng không biết là cảm giác gì, cô cảm ơn Doãn Tắc, cúp điện thoại, tâm tình thật không tốt
Cô giống như kẻ ngu lo lắng hết một đêm. Anh về gọi lại cho Doãn Tắc, nhưng không gọi cho cô. Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn chàng trai trong rừng đào một cái, dùng sức đâm cái ót hắn. Không gọi thì không gọi, cô cũng sẽ không thèm gọi nữa. Nếu cô mà còn để ý đến anh, cũng không cần mang họ Trần nữa.
Trần Nhược Vũ ở trong nhà hờn dỗi, Lương Tư Tư bên ngoài lại kêu “Phòng rửa tay hết nước rửa rồi a”
Trần Nhược Vũ “Pằng” một cái, xoay ngược điện thoại, ném lên giường, nhắm mắt làm ngơ. Cô cũng đi tắm, không cần an ủi, cô muốn phát hỏa!
Ở trong phòng tắm đang xả nước ào ào, chợt nghe được tiếng điện thoại kêu. Trần Nhược Vũ tắt nước, cẩn thận lắng nghe, thật là tiếng điện thoại cô kêu. Ý niệm hiện lên đầu cô đầu tiên chính là: Vẫn phải để ý Mạnh Cổ, nếu không anh ta không thèm đưa số khám bệnh cho cô thì phải làm sao?
Có lý do đầy đủ như vậy, chuông điện thoại lại đang reo, Trần Nhược Vũ chỉ sợ đối phương cúp máy, quấn khăn quanh mình liền chạy vào phòng. Lương Tư Tư từ trong phòng mình thò đầu ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ như vậy, liền giật mình
Trần Nhược Vũ không để ý tới cô, vọt vào trong phòng, đóng cửa, bổ nhào lên giường, bắt điện thoại
“Alo” Thanh âm đi ra, cô phát hiện mình có chút thở gấp
“Trần Nhược Vũ” Quả nhiên là tiếng Mạnh Cổ. Trái tim của Trần Nhược Vũ cũng nhảy gấp.
“Em tìm anh?”
Đây không phải là nói nhảm sao? Ác bá tiên sinh, giọng điệu của anh còn hơn cô một chút
“Anh ở đâu?” Mặc đù không mặc y phục, nhưng Trần Nhược Vũ phát hiện mình tương đối có khí thế
“Dưới lầu nhà em”
“Cái gì?” Cô nhất thời sững sờ. Theo bản năng muốn mở cửa sổ ra xem một chút, vừa muốn hành động lại giật mình bản thân không mặc gì, lại rụt vai trở lại
“Em không phải là muốn tìm anh sao? Cho nên anh liền tới”
Vì vậy mà tới? Trần Nhược Vũ xoay quanh, quá bất ngờ
“Em xuống đây đi” Không đợi cô nghĩ kỹ nên ứng đối thế nào, Ác bá tiên sinh hạ chỉ thị
“Anh chờ em!” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, rất có khí thế nói một câu, sau đó cúp điện thoại, hộc tốc mở tủ tìm đồ mặc
“Ai nha, chặt quá, cái này sao lại nhỏ như vậy. Mặc kệ mặc kệ, thích hợp là được” Cô quá nôn nóng, lầm bầm lầu bầu, tiện tay cầm cái bra liền siết người lại, không còn kịp chọn trang phục, liền chụp đại món đồ, mặc quần dài, mang dép đi ra ngoài
Lương Tư Tư lại thò đầu ra, nhìn Trần Nhược Vũ cuống cuồng ra cửa, tiếp tục kinh ngạc
Trần Nhược Vũ vào thang máy mới tổ chức lại ngôn ngữ bản thân, nghĩ tới một hồi nên nói cái gì với gã xấu xa đó. Có nên chất vất anh ta đi đâu? Tại sao không nhận điện thoại? Được rồi, được rồi, không nên hỏi. Hỏi thì có vẻ quá ân cần, nếu anh ta nói “Mắc mớ gì tới em” mặt của cô còn biết để đâu…
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được lời nói có trí tuệ nào. Thang máy rất nhanh đã đến lầu một, cô cảm thấy tốc độ thang máy sao lại nhanh vậy
Cô rầu rĩ mang dép chạy ra ngoài, liếc mắt thấy xe Mạnh Cổ dừng bên lề, mà anh tựa trên sườn xe, cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì
Trần Nhược Vũ đã xuống, ho nhẹ một cái, trấn định tâm tình, từ từ đi tới
Mạnh Cổ nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, thấy cô xuống, chợt cười.
Cười cái gì mà cười, trong tâm Trần Nhược Vũ oán giận, nghĩ câu nói đầu tiên là nói anh mang số khám bệnh ra đây. Nhưng khi cô đến gần, lại ngửi thấy mùi rượu trên người anh
“Anh uống rượu?”
“Ừ” Anh gật đầu
Cô liền nổi giận “Bành Bạch”, hai tay dùng sức đánh trên tay anh “Uống rượu còn dám lái xe, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Anh không tránh, cũng không cãi lại. Anh nhìn cô, mắt lóe sáng
Nhìn cái gì? Say rượu lái xe chẳng lẽ còn muốn lý luận? Cô hung hăng, càng nghĩ càng giận, hiện tại tỷ lệ tai nạn xe cộ cao như vậy, anh còn không biết thương tiếc chính mình
“Trần Nhược Vũ, anh còn chưa ăn cơm” Anh đột nhiên nói
Cô cau mày: “Anh không phải gặp lại bạn cũ đi quầy rượu rồi sao? Sao còn chưa ăn tối”
“Chỉ là cùng nhau ngồi, còn chưa ăn gì” Anh nói thật thấp, nghe có chút đáng thương (Ta thật sự nghi ngờ cái đáng thương này)
“Vậy… ” Cô lập tức mềm lòng “Em đi nấu gì cho anh ăn”
“Lương Tư Tư ở nhà, đã trễ thế này, cũng không tiện” Anh lắc đầu
Đúng là có chút không tiện, Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút. “Đầu đường có quán ăn nhỏ, mở rất khuya. Anh nhanh đi ăn chén mì hoành thánh lót dạ trước”
“Không muốn ăn” Anh lại lắc đầu
Cô tức giận “Pằng” muốn cho anh một cái tát, lần này lại đánh tay kia “Bụng rỗng uống rượu thì được, nghiêm chỉnh ăn cơm lại không muốn ăn” (Câu này nghe wen wen, hình như mẹ hay trách ba câu này lắm ấy)
“Vậy cũng được Anh xoay người lên xe “Lên xe”
“Lên xe làm gì!” Cô lại tức, dùng sức kéo anh “Còn dám lái xe. Đi bộ đi!” Kéo tay anh, kéo anh ra ngoài “Cũng không phải quá xa, anh đi một chút, giảm bớt mùi rượu”
Anh không vì cô lôi kéo mà giãy ra, cũng rất phối hợp đi sát cô
Bàn tay của anh mạnh mẽ thật, Trần Nhược Vũ đang lôi kéo người nào đó, chợt có phản ứng, có chút đỏ mặt, không thể làm gì khác hơn là vội nói: “Anh uống say sao?”
“Không có”
“Uống bao nhiêu?”
“Không đếm, không nhiều lắm”
“Là bạn thế nào mà cơm cũng không ăn đã đi uống rượu?”
Anh không lên tiếng, Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút hình như bản thân có hơi lỗ mãng. Bạn kiểu gì cô cũng không cần phải biết, vấn đề này hình như quá riêng tư rồi
Cô cho là anh không trả lời, thế nhưng anh lại nói: “Một người bạn không muốn gặp lại”
“Nha” xem đi, quả nhiên là không nên hỏi. Không muốn gặp, vậy không phải là bạn anh.
“Trần Nhược Vũ, vốn là tâm tình anh không tốt lắm, nhưng ngồi trên xe, thấy có người gọi cho anh đến 19 cuộc, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình không tệ”
Trần Nhược Vũ cứng đờ. 19 cuộc? Là cô sao?
Đến 19 cuộc lận sao?
Tác giả có lời muốn nói: chương này quá độ, tương đối lợi hại cũng hơi chậm. Thả thêm một chút nhân vật, có lẽ mọi người đoán được là ai