Anh Là Định Mệnh Đời Tôi

Chương 1- Hiểu Lầm Thôi!

(2)

"Mày nói thật đi em, vừa nãy mày nghĩ cái gì trong đầu đấy?"

"Nghĩ gì đâu! Anh cứ bị làm sao ý?!"

"Thật không? Chứ anh là anh thấy mày nên cẩn thận với cái đống tiểu thuyết trong phòng mày rồi đấy em ạ. Anh sẽ nói mẹ mang mày sang London quản giáo lại"

"Tình nghĩa anh em chắc có bền lâu á! Nhan Quân Hàng đáng ghét. Đối xử với em gái thế đây!"

Nói rồi, Nhan Anh Lạc nắm lấy tay Phó Yến kéo ra phòng khách. Vừa ngồi xuống sopha đã ngay lập tức nói

"Yến Yến, mình nói cậu nghe. Đàn ông toàn là một lũ không đáng tin, cậu lại ngốc như vậy. Không thể được đâu!"

"Nhưng... nhưng mà Hàng Hàng?"

"Nhan Quân Hàng cũng không được! Cậu sao có thể hiểu anh ấy bằng mình chớ? Mình! Là chui ra từ một bụng với anh ấy đó! Ui za"

Đang hồ hởi phổ cập giáo dục về đàn ông trong thiên hạ cho bạn thân nghe, Nhan Anh Lạc bỗng dưng bị một cái búng trán làm choáng váng cả đầu.

"Nhan Quân Hàng, anh có xứng làm anh trai không hả? Lại dám gõ đầu em gái như vậy?!"

"Chứ mày thì dám nói xấu anh trai như vậy? Xứng đáng làm em gái không hử?"

Nhan Quân Hàng sóng lưng thẳng tắp từ trên cao vươn nửa đôi mắt nhìn xuống em gái. Con nhóc này? Thấy anh không nói nên muốn leo lên đầu anh ngồi phải không?

Dám bêu xấu anh trước mặt Phó Yến. Để xem anh đây có cắt hết trợ cấp tháng này hay không cho biết.

"Anh cứ bị làm sao ý?! Hung dữ như vậy, em..."

"Nói tiếng nữa tháng này Chanel, Gucci, Dior,... bay hết liền"

"..." Thằng anh mất nết!

Bị cấm khẩu trong vòng chưa đến 30 giây, Nhan Anh Lạc đau đớn gào thét trong lòng sau trận chiến không cân sức này. Thôi được rồi, ok, ai bảo cô ăn bám ổng đâu?!

"Ok. Em sai, em xin lỗi, được chưa? Đồ anh trai mỏ nhọn! Hừ!"

"Vén cái nết của mày lại ngay và luôn. Đừng có quên tối nay mẹ đã sắp xếp một buổi tiệc quan trọng với Hạ thiếu cho mày đấy em gái. Biểu hiện không tốt là không đợi đến anh đâu, mẹ sẽ đóng gói mang mày đi London học một khóa nữ tử quý tộc ngay".

Miệng Nhan Anh Lạc méo mó. Sao quanh đi quẩn lại vấn đề lại quay về chỗ cô rồi. Hu hu. Sống dưới tầng xiềng xích của giai cấp tư sản thật không dễ dàng gì mà.

"Yến Yến, cậu ngồi chơi nhé. Hồi nữa tớ trang điểm xong mang cậu về cùng. Cậu mà đi về trước gặp cái con nhỏ Phó Thiên Y kia nó lại bắt nạt cậu nữa"

Nghe Nhan Anh Lạc nói, Phó Yến cười ngây ngô.

"Không có đâu mà. Phó Thiên Y hôm nay đi tiệc rồi. Không có ở nhà đâu, mình về một mình là được. Cậu cứ lo chuẩn bị đi dự tiệc đi nhé"

"Hmm. Còn Phó Thiên Quỳ, Phó Thiên Tinh nữa thì sao? Mình không yên tâm chút nào hết á"

Nhan Anh Lạc nhíu mày dài giọng làu bàu. Đừng có nói cô lo xa, nói ra thì, thân phận của Phó Yến ở Phó gia quả thật rất xấu hổ. Hơn nữa Phó Yến từ nhỏ đã có chút ngốc nghếch trong phương diện giao tiếp, vậy nên rất hay bị mấy đứa cháu đồng tuổi đó ăn hϊếp.

"Không cần lo. Anh đưa Yến nhi về. Em đi lo việc của em đi"

"Sao? Tin được anh không đây?!"

"Chứ ngoài anh ra mày còn nhờ được ai à?"

Nhan Anh Lạc xì mũi coi thường. Thôi được rồi, mặc dù có chút không cam tâm nhưng cô cũng công nhận Nhan Quân Hàng nói đúng, ngoài anh ấy ra cô chẳng an tâm giao Phó Yến cho ai cả.

"Yến Yến vậy anh mình đưa cậu về nhé. Nhỡ mà thằng chả làm gì cậu, phải ngay lập tức gọi điện báo cho mình. Mình dù cho ngay ngày mai bị đóng gói quăng sang Anh cũng nhất quyết bay tới tán vô cái đầu chó của Nhan Quân Hàng!"

"Cái con..."

Nhan Quân Hàng mới vừa đưa tay lên muốn cốc đầu em gái thì Nhan Anh Lạc đã nhanh trí nhảy ra xa chạy tọt lên cầu thang.

"Ha ha ha một chiêu xài hai lần sao Nhan Anh Lạc em dễ dàng trúng chiêu nữa? Anh đưa Yến Yến về đàng hoàng đó nhé!"

Nhan Quân Hàng và Phó Yến nhìn bóng Anh Lạc chạy xa, rồi lại đưa mắt nhìn nhau đồng loạt bật cười.

Hài, nhà có nhỏ em gái, hội tụ đủ tinh hoa của nữ hán tử thật là khó chiều mà!

____