Chương 3: Xem Mắt
Hắn chưa từng tiếp xúc với con gái, chứ đừng nói đến việc xem mắt, cho nên hắn cảm thấy thẳng thắn thì vẫn tốt hơn.
Nhiều khi ra vẻ hiểu biết sẽ vô cùng xấu hổ.
Cô gái kia nhìn Chu Tự rồi vươn tay ra, ra thế tay, cười nói:
"Tám trăm, tự ta chỉ bảo."
"Hở?"
Chu Tự không quá hiểu, xem mắt cũng phải trả phí?
Trông thấy Chu Tự không hề tình nguyện, cô gái kia lại nói:
"Vậy ngươi nói xem bao nhiêu? Thấy ngươi là người mới nên ta mới ra giá thấp như vậy, ngươi đừng có quá đáng. Mặc dù ngươi cũng không xấu, nhưng ta đã gặp nhiều người điển trai hơn ngươi rồi.”
Do dự một lát, Chu Tự xoè năm ngón tay nói:
"Năm trăm, gần đây ta có chút thiếu thốn."
Hắn vừa mới tốt nghiệp, còn đang tìm việc làm, trong nhà lại có đủ loại lý do không cho hắn tiền sinh hoạt phí, thật sự không có tiền.
Cô gái kia nhíu mày, không vui nói:
"Ngươi đây không coi ta là người đấy à?"
Dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp:
"Được rồi năm trăm thì năm trăm, tốt xấu gì cũng tán gẫu ra tình cảm, đêm nay hời cho ngươi rồi.”
Chu Tự càng nghe càng cảm thấy không đúng, sau đó nói:
"Tối nay? Xem mắt đều tiến triển nhanh như vậy sao?”
Cô gái kia cũng sửng sốt:
"Xem mắt? Ngươi đang muốn kết hôn à? Thế thì năm trăm không được, thế nào cũng phải hai mươi vạn chứ? Sau đó, ngươi còn phải có nhà, không có xe thì còn dễ nói chuyện, phải rồi, nhà phải thêm tên ta, con chắc chắn sẽ theo họ ngươi, ta cũng khá truyền thống.”
Chu Tự đầy vẻ kinh ngạc, ma đạo thành thân cũng như vậy sao?
Thế nhưng hắn không có phòng ốc, vậy có phải xem mắt cũng sụp đổ rồi phải không?
Chỉ là khi hắn đương muốn mở miệng, đột nhiên trông thấy có nước hắt về phía cô gái mặc áo giáp da.
Đó là cà phê.
Ha~
Cà phê ướt đẫm cả người cô nàng kia.
Biến hóa quá đột ngột khiến cô gái mặc giáp da kia nghệt ra.
Nàng quay đầu nhìn về phía cô gái mặc váy trắng bên cạnh, trong lòng dấy lên nỗi tức giận.
Bộp!
Nàng đập tay lên bàn.
"Mẹ nó...mẹ kiếp, sao trông ngươi lại có chút quen mắt? "
Cô gái mặc giáp da vốn còn phẫn nộ, sau khi thấy rõ diện mạo của đối phương, nhất thời kiêu ngạo lập tức biến mất.
Nàng cẩn thận nhìn cô gái váy trắng, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó bị dọa liên tục lui về phía sau.
"Ha ha, hiểu lầm, ta đi rửa mặt."
Nói xong liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Chu Tự:
"???”
Lúc này cô gái váy trắng nhìn Chu Tự nhẹ giọng mở miệng:
"Chu Tự?"
"Là ta."
Chu Tự lập tức gật đầu.
Hắn hiểu ra, có thể người này mới là tới để xem mắt, vị vừa rồi có thể là tới...đàm đạo nhân sinh.
Thế nhưng Thần Nữ Ma Đạo, xinh đẹp như vậy sao?
"Ta là Thu Thiển, không ngờ rằng ngươi còn có loại sở thích này, năm trăm là giá thông thường sao?"
Thu Thiển nhìn vị trí trống đối diện Chu Tự, như đang nhớ lại cô gái vừa ngồi ở vị trí kia.
Sau đó cất bước đi về chỗ ngồi trước đó của mình.
Trên đường đi, cô nhìn vào cốc cà phê trong tay, thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng không cần phải uống cái thứ khó nuốt như này.
Chu Tự:
"...."
Có phải vị thần nữ này đang hiểu lầm cái gì không?
Nhưng chỗ ngồi này đã bị ướt đẫm cà phê nên không thể ngồi được nữa.
Chốc lát sau, hắn ngồi đối diện Thu Thiển, thuận tiện mở miệng giải thích một chút:
"Vừa rồi có thể là nhận nhầm người rồi."
"Ta hiểu mà."
Thu Thiển gật đầu.
Chu Tự:
"...."
Có thể ngươi hiểu sai rồi.
"Cái này cho ngươi."
Thu Thiển không nhắc lại chuyện vừa rồi, mà đưa cho Chu Tự một quyển sách.
Trên đó viết là bí tịch hung ác nhất của ma đạo.
"Mẫu thân ngươi bảo ta mang cho ngươi, nói ngươi phải tu luyện."
Thu Thiển giải thích một câu.
Sau đó, nàng gọi một món tráng miệng.
Ta phải tu luyện?
Chu Tự kinh ngạc, không phải hắn không có thiên phú sao?
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn.
Vừa nhìn đã thấy do mẹ gửi tới: Con trai à, quên nói cho ngươi biết, ma tu đạo tu đã biết đến sự tồn tại của ngươi, hiện tại họ chưa biết ngươi tu cái gì, dù sao họ cũng không biết nên ta truyền ra ngoài ngươi luyện một loại công pháp lợi hại nhất, bạo lực nhất, hung mãnh nhất, tàn nhẫn nhất, dù sao cũng phải khiến họ kiêng dè. Cố gắng thật tốt, ta sai người giáo công pháp cho ngươi, đừng có nhát gan. Nhớ kỹ, phải xem mắt thành công, nếu không đừng hỏi chúng ta phí sinh hoạt.
Chu Tự:
"..."
Luôn cảm thấy bản thân đã đắm vào một loại phiền toái cực độ.
Có vẻ như có khá nhiều người quan tâm đến hắn.
Chẳng suy nghĩ nhiều, hắn tò mò mở quyển bí tịch hung mãnh nhất ra.
"Phá Thiên Ma Thể?"
Đây chính là tên của bí tịch.
Hắn lại mở trang tiếp theo, chỉ có một câu: Lấy ma quyền của ta, Trấn Cửu Châu Sơn Hà.
Bị bệnh, đó là cảm giác đầu tiên của Chu Tự.
Nếu như hắn còn học cấp hai, nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, không chừng còn muốn xách kiếm phiêu lưu khắp thiên nhai.
Lấy ma kiếm của ta trấn sơn hà đại địa.
Khi còn bé cũng từng mơ mộng, chỉ là kỳ nghỉ hè năm đó có hơi nhiều bài tập., nên bị trì hoãn.
"Đây là công pháp ta chọn cho ngươi, ngươi có thể xem thử."
Sau khi món tráng miệng đến, Thu Thiển lại đưa cho Chu Tự một quyển sách:
"Gần đây tốt nhất ngươi không nên tự ý ra ngoài. Giới Tu Chân nghe đồn đại về ngươi như này, ma đạo thánh tử, ma môn đệ nhất, tu phá thiên ma thể, ham máu như cuồng, gϊếŧ người như ngoé, quyền áp đồng lứa, bất khả chiến bại, không thể địch nổi. Nếu để họ biết thực ra ngươi chỉ là một người bình thường thì quá nguy hiểm cho ngươi. Cho nên cứ cố gắng thử tu luyện đi.”
Chu Tự tiếp nhận quyển sách thứ hai, trên đó viết: Chu Thiên Kinh.
Một cái tên rất nghiêm túc.
Thế nhưng vì sao Giới Tu Chân lại có hiểu lầm như vậy với hắn?
Hắn hỏi, câu trả lời nhận được là:
"Không biết, có thể là do cha mẹ ngươi muốn để người khác nể nang chăng."
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển ăn món tráng miệng rồi nói tiếp:
"Với tình huống bình thường, vì cha mẹ ngươi nên họ sẽ không tùy tiện tới gần Thanh Thành. Thế nhưng gần đây nghe nói Đại Địa Thần Khuyến đã ra khỏi cấm địa, đi tới phụ cận Thanh Thành. Có thể là để mở cơ duyên. Như vậy sẽ có rất nhiều người danh chính ngôn thuận đi tới Thanh thành, ngươi rất nguy hiểm. Hơn nữa, gần đây đối xử với chó tốt một chút, rất có thể sẽ gặp được Đại Địa Thần Khuyến, thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ. Thân phận địa vị cũng vô cùng cao. Một khi chọc vào là nguy hiểm vạn phần.”
Chu Tự:
"...."
Đây có phải là đến để xem mắt không thế?
Sao ta cứ thấy như thể đến để chuẩn bị hậu sự cho mình vậy?
Chuyện sau còn kinh khủng hơn chuyện trước.
Người của Giới Tu Chân mạnh như vậy, hắn còn không thể tu luyện, hình như rất bị động.
Chó đều nguy hiểm.
Vậy chó ba đầu thì sao?
Hình như ba cái đầu vẫn không đủ uy hϊếp với hắn.
Nhưng ba mươi thì khác à nha.