Giọng nói của cậu.
Kéo dài từ tai tới đại não, pháo hoa lơ lửng như mây trôi.
Rồi nổ tung trong l*иg ngực
Thứ vũ khí dịu dàng nhất, lại có thể phá hủy khả năng suy nghĩ và diễn đạt một cách mạnh mẽ nhất.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách, rời khỏi bờ vai anh, nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Nguyên Ngôn như đợi chờ một câu trả lời, mặc dù cậu cảm thấy câu trả lời này có hay không cũng chẳng hề gì.
Không biết lây nhiễm thói quen từ ai, nhìn Tống Nguyên Ngôn sửng sốt đến không thốt nổi nên lời, Hứa Kỳ Sâm đột nhiên rất muốn tiếp tục cái trò xấu tính này.
Cậu kẹp cây gậy chống ở khuỷu tay, hai tay áp lên l*иg ngực anh, đầu ngón tay giữ lấy từng chiếc khuy áo vừa bị anh cố tình giật toạc ra một, cài lại giúp anh.
Rồi rũ mắt, giọng nói dịu dàng, “Cậu không nói gì nghĩa là không thích em sao?”
Không hiểu vì sao trong mắt Tống Nguyên Ngôn, hành động rõ ràng chỉ là cài lại khuy áo này còn tràn trề cám dỗ hơn cả cởϊ qυầи áo ra.
Chắc là anh bị choáng đầu rồi.
Một phát tóm gọn lấy tay Hứa Kỳ Sâm.
“Tôi thích… Khụ khụ khụ! Khụ khụ!” Có lẽ là vì căng thẳng thái quá, hoặc có chăng do tiết trời quá lạnh, vừa mở miệng đã ho sù sụ chẳng dứt.
Làm sao cũng không ngừng được.
Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng, trả lại chiếc áo khoác trên người mình về tay chủ nhân ban đầu của nó.
Tống Nguyên Ngôn thật sự rất mất mặt, vào thời điểm như thế này đáng ra phải đè người trước mặt sát lên tường sau đó điên cuồng hôn hít mới đúng, vậy mà mình lại hồi hộp đến nỗi ho đỏ lừ cả mặt.
“Tôi… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Hứa Kỳ Sâm khoác áo bành tô cho anh, luồn tay dưới lớp áo ôm trọn lấy phía sau, hoàn thành cái ôm đầu tiên giữa hai người bọn họ.
“Em biết.” Chốc chốc lại khẽ vỗ về lưng anh, “Em biết mà.”
Ôm ấp là liều thuốc an thần hiệu quả nhất.
Tống Nguyên Ngôn từ từ dứt cơn ho khan, dụi đầu vào hõm cổ Hứa Kỳ Sâm, ngửi được mùi hương của chính mình trên cơ thể cậu, có một loại cảm giác thỏa mãn rất kì diệu, không khỏi thở dài một hơi đầy dễ chịu.
“Em biết tôi cũng phải nói.” Anh hôn chếch lên phần mạch nhẹ nhàng đập trên cổ Hứa Kỳ Sâm, “Tôi thích em.”
Mặc dù trong lòng đã biết sẵn đáp án, nhưng khi nghe lời chính thức thốt ra từ miệng anh, Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy rung động.
Như nhớ tới gì đó, Tống Nguyên Ngôn đương đắm chìm trong ôm ấp bất chợt ngẩng đầu lên, “Em thì sao?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, “Em?”
“Em còn chưa nói em có thích tôi hay không.”
Nhìn người trước mắt ấu trĩ như đứa nhỏ hiếu thắng tranh đua, Hứa Kỳ Sâm nín cười, “Em không thích cậu thì hôn cậu làm gì?”
Tống Nguyên Ngôn vẫn còn cậy mình, “Đó có thể là… nụ hôn xã giao mà.”
Hứa Kỳ Sâm vờ tỏ ra tức giận, dùng sức nhéo cằm Tống Nguyên Ngôn, “Vậy cậu cũng từng hôn xã giao với người khác rồi sao?”
Tống Nguyên Ngôn vội vã giải thích, “Không phải! Tôi không có, tôi đang nói là giống như người nước ngoài ấy, khi gặp mặt bọn họ sẽ ôm nhau, người Pháp còn thích hôn môi nữa, đây là kiểu xã giao của bọn họ.”
“À~” Hứa Kỳ Sâm cố tình kéo dài âm cuối.
Chẳng rõ vì cớ gì, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Kỳ Sâm, Tống Nguyên Ngôn lại cảm thấy uy quyền của mình như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mong muốn bắt nạt cậu cực kì mãnh liệt.
Hứa Kỳ Sâm vẫn còn đắm chìm trong thú vui đùa ác với anh, bất chợt bị ôm lấy eo không kịp phòng bị.
“Người Pháp cũng không chỉ gặp mặt rồi hôn nhau đơn giản như vậy đâu.” Tống Nguyên Ngôn chầm chậm sát lại gần, cong môi, “Tôi có thể dạy em.”
Giọng nói anh trầm thấp như ly rượu vang Hứa Kỳ Sâm vừa uống cạn, lập tức đốt cháy lửa lòng.
Hứa Kỳ Sâm hơi căng thẳng, người trước mặt dường như đã lại thay đổi, hoàn toàn không còn là chàng trai căng thẳng đến nỗi ho sặc sụa khi nãy nữa, “…Dạy cái gì?”
“French kiss.”
Không đợi cậu phản ứng lại, Tống Nguyên Ngôn đã hôn cậu. Thành thật mà nói, mặc dù Hứa Kỳ Sâm đã cố gắng rũ bỏ sự nhát gan của mình hết mức có thể, nhưng dũng khí của cậu cũng chỉ dừng lại ở cái hôn như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Nhưng Tống Nguyên Ngôn thì khác, anh rất có thể sắp sửa biến thành một người làm chủ, một kẻ xâm lược.
Tống Nguyên Ngôn dán môi lên môi cậu, hơi thở hai người đan xen lẫn nhau, đượm mùi hương thấp thoáng như rượu vang, mùi nước hoa lành lạnh đã lộ ra sắc thái mơ hồ, là mùi thuốc lá hòa lẫn với hương chanh khuấy tan dưới ánh trăng, khiến người ta như mất dần ý thức.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ môi dưới khô ráo của Hứa Kỳ Sâm, nhuộm nó bằng sắc óng ánh, rồi lướt qua hàm răng bóng loáng, tựa như bàn tay thon dài của anh lướt qua phím đàn dương cầm, linh hoạt và mềm mại.
Ngón tay luồn vào trong vạt áo sơ mi dọc theo từng dấu vết nhô ra của xương sống, khiến Hứa Kỳ Sâm nháy mắt bị rút cạn sức lực, chỉ có thể lựa chọn dựa mình lên vách tường lạnh như băng hoặc trong l*иg ngực anh. Đầu lưỡi nhân cơ hội này phá xuyên qua rào cản, tiến vào trong khoang miệng ướt sũng ấm nóng, khuấy động một cách êm ái mà ám muội, đảo loạn một vùng nước tĩnh lặng.
Cảm giác cơ thể không còn sót lại chút sức lực nào bắt đầu nhũn xuống,cánh tay Tống Nguyên Ngôn giữ lấy thật chân, đầu gối chen giữa hai chân Hứa Kỳ Sâm, đầu lưỡi khẽ khàng trêu chọc hàm trên mềm mại.
Tiếng nước bị khuếch đại vô tận dưới đêm trăng yên tĩnh.
Tay Hứa Kỳ Sâm túm lấy áo sau lưng anh, cảm giác hơi thở cuối cùng của mình cũng bị cướp đi mất, vì vậy dùng sức đẩy vai anh ra, nhưng đối phương nào muốn buông tha dễ dàng như vậy, cảm giác ngạt thở và tức tối sắp nổ phổi đến nơi khiến cậu thật sự bất lực, giơ gậy chống lên dùng sức đánh vào chân Tống Nguyên Ngôn.
Đối phương cuối cùng cũng chịu buông cậu ra, xoa xoa cái chân đau của mình, “Đau quá… Em ra tay độc ác chết được.”
Hứa Kỳ Sâm dựa lưng vào vách tường, khó nhọc thở dốc, nghĩ đến câu đùa giỡn khi nãy của anh bèn tức giận đáp trả, “Học phí trả cho cậu đó.”
Tống Nguyên Ngôn bật cười thành tiếng, “Vậy để tôi kiểm tra xem em học xong chưa nào?”
Hứa Kỳ Sâm giơ gậy lên, im lặng đe dọa anh.
Tống Nguyên Ngôn nhướng mày, giơ hai tay lên đầu xin hàng, nhưng miệng vẫn chưa chịu dừng.
“Em tức giận trông cũng đẹp nữa.”
Hứa Kỳ Sâm quay mặt đi, chỉ cảm thấy toàn thân vừa mềm vừa nóng, không muốn tiếp chuyện.
L*иg ngực cậu ồn ào, làm sao cũng không lắng lại được.
“Chúng ta về nhà đi.”
“Mới sớm thế này đã về?”
Tống Nguyên Ngôn tỏ vẻ không vui, “Sao, em còn muốn ở lại đây tán tỉnh ai nữa à?”
Hứa Kỳ Sâm bước chậm lại, đứng thẳng lưng, khẽ cười, “Không phải cũng được sao? Cậu khiêu vũ, em tán tỉnh.”
Tống Nguyên Ngôn bóp nhéo mặt Hứa Kỳ Sâm, “Dạo gần đây em tiến bộ lắm rồi đấy. Tôi không muốn nhảy mà, trái tim tôi đặt hết lên người em rồi, còn lỡ giẫm lên chân tiểu thư nhà người ta nữa chứ. Chuyện này mà đồn đi sau này còn ai dám khiêu vũ với tôi nữa.”
“Em cũng không được nói chuyện với mấy cô gái khác nữa, nếu không sau này tôi sẽ giấu em ở nhà.” Anh nắm lấy tay Hứa kỳ Sâm, “Về nhà với tôi nào.”
Hứa Kỳ Sâm nín cười, mặc anh giữ chặt tay mình rời khỏi con hẻm nhỏ.
Cảm giác này quá đỗi quen thuộc .
Tựa như người trước mắt, rõ ràng ở chung với nhau chưa được bao nhiêu ngày, vậy mà lại luôn có cảm tưởng rằng mình đã cùng anh đi qua mấy cuộc đời, đời trước, rồi đời trước nữa…
Một lần nữa gặp lại, vẫn nắm lấy tay nhau.
Bước ra khỏi bóng tối, ánh đèn bữa tiệc phá tan sự yên tĩnh đầy ám muội, hai người ăn ý buông tay nhau ra, đi một trước một sau, bóng đổ dưới mặt đất lại dính vào nhau thật chặt.
Tài xế không ngờ hai người lại ra nhanh như vậy, “Thiếu gia, vũ hội còn chưa kết thúc…”
Tống Nguyên Ngôn nhét hai tay trong túi áo khoác, “Ừ, tôi đói, muốn đi ăn mì.”
Thiếu gia nhà mình đã nói như vậy, dù bà chủ có dặn dò đi chăng nữa tài xế cũng không biết nói thêm gì, chỉ mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Hứa Kỳ Sâm và Tống Nguyên Ngôn ngồi phía sau, mấy ngón chân Tống Nguyên Ngôn không nhúc nhích không chịu được, chốc chốc lại đυ.ng vào mũi chân cậu, y hệt đứa trẻ đã buồn chán hết sức. Hứa Kỳ Sâm chọc cây gậy chống của mình vào mũi giày da của anh, để anh chấm dứt hành vi nhạt nhẽo này.
Sau khi đã đâm thủng bức màn ngăn cách, quan hệ của hai người đã xảy ra những sự thay đổi rất kì diệu, từng động tác nhỏ xíu lén lút cũng ngập tràn tình ý.
“Dừng ở đằng kia thôi, cậu về trước đi.” Tống Nguyên Ngôn xuống xe, “Nơi này rất gần nhà, lát bọn tôi sẽ tự đi về.”
Hai người đi tới một tiệm ăn nho nhỏ, quán mì này thường xuyên xuất hiện trong nguyên tác, Hứa Kỳ Sâm cũng có đôi chút ấn tượng.
“Chị Lưu, hai bát mì Dương Xuân(*) nhé.”
(*) Mì Dương Xuân: Một loại mì nước kiểu Giang Tô, sợi mì nhỏ trơn, mùi nước dùng nhè nhẹ, vị khá thanh đạm. Đây là món mì của người Hán nổi tiếng ở vùng Giang Nam, là một nét đặc sắc của Hoài An, Giang Tô.
Bà chủ quán mì vừa nhìn thấy Tống Nguyên Ngôn đã cười không ngậm được miệng, “Tiểu thiếu gia đến rồi đấy à, ồ? Hôm nay A Lâm cũng ăn mặc đẹp thế, vừa đi đâu vậy?”
Tống Nguyên Ngôn tìm một bàn ăn trống ngồi xuống, “Chị đừng nhắc nữa, là một bữa tiệc rượu tẻ nhạt thôi, em đói bụng lắm rồi.”
“Được rồi ~ Chị làm mì cho hai đứa liền đây.” Bà chủ lau tay lên tạp dề, mở nắp một cái nồi nhỏ khác, bưng hai bát chè đậu đỏ nóng hôi hổi cho hai người, “Uống cái này trước đi cho ấm người.”
Hứa Kỳ Sâm rất thích chè đậu đỏ, vị rất ngọt, vừa uống vào dạ dày đã ấm nóng hẳn lên.
Cậu chợt nhớ tới một vấn đề, cảm thấy hơi nghi hoặc.
“Vừa nãy… Sao tự nhiên cậu lại giả vờ say rượu chắn cho em?”
Mặc dù cậu cảm thấy hỏi như vậy thì không hay lắm, có thể nói Tống Nguyên Ngôn là người duy nhất ở thế giới này cậu có thể tin được, nhưng cậu vẫn cảm thấy kì lạ.
Tống Nguyên Ngôn nhìn cậu, “Tôi đi tìm em, lòng vòng cả tối mới thấy em đang trốn đằng sau con hẻm kia, vốn định hù em chút chơi nên mới im im đến đứng sau lưng em.”
Bà chủ bưng mì lên, Tống Nguyên Ngôn múc cho cậu một thìa sa tế đầy, sau đó cầm thìa tỉ mỉ gạt bỏ đống hành thái nhỏ trong bát mình đi, “Sau đó tôi nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con nhà họ Lưu, đúng là quá nhẫn tâm, ngay cả anh em cùng một mẹ cũng ra tay cho được, nếu lúc đó tôi không làm vậy, cả hai chúng ta đều sẽ bị phát hiện.”
“Thằng họ Lưu kia vốn dĩ đã không vừa mắt tôi, nếu biết vụ bê bối của chúng bị chúng ta nắm thóp, e rằng sẽ thẳng tay diệt khẩu mất.” Anh ăn một gắp mì, “Ở cái thời đại hiện nay, một mạng người chẳng đáng giá bao nhiêu.”
Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ nhìn từng cử chỉ hành động của anh, gần như không có một kẽ hở nào. Cậu không khỏi áy náy, cảm thấy mình không nên nghi ngờ anh như vậy, thế nên cúi đầu yên lặng ăn mì.
Tống Nguyên Ngôn chỉ thích ăn mì không với ít nước lèo trong, thiết lập này cũng bắt nguồn từ tư tâm của Hứa Kỳ Sâm.
“Cái đó…” Tống Nguyên Ngôn ăn được một nửa bỗng nhiên mở miệng, “Em gọi tên tôi lần nữa đi.”
“Tống Nguyên Ngôn.”
“Không, gọi tên chữ cơ.”
Hứa Kỳ Sâm ngước mắt lên, “Không ạ.”
“Tại sao?” Tống Nguyên Ngôn đá đá chân Hứa Kỳ Sâm dưới gầm bàn, “Nãy mới gọi xong mà.”
Hứa Kỳ Sâm không hé răng.
Tống Nguyên Ngôn thấy cậu giả chết, nặng nề thở dài, “Ài, em nói xem tại sao cha lại đặt cho tôi cái tên chữ như vậy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn vẻ mặt Tống Nguyên Ngôn, đặt đôi đũa trong tay xuống, mở miệng, “Tên chữ này thì có vấn đề gì?”
Tống Nguyên Ngôn lắc đầu, “Không có vấn đề gì sao em không gọi?” Anh chống hai tay lên bàn, cười mà như không, “Tên chữ của anh cả là Mộ Đức, có nghĩa là tôn trọng đạo đức. Vậy em nói xem, tên Mộ Nhữ của tôi có hàm ý gì?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc mở miệng, “Bất Mộ vinh lợi, ngọc Nhữ vu thành. (Không trọng danh lợi, dũa người nên ngọc). Lão gia hi vọng cậu có thể giống như một viên ngọc thô sơ được đánh mài sáng bóng, không truy danh trục lợi, trở thành nhân tài trụ cột.”
“Ồ ~” Tống Nguyên Ngôn cười cười, cầm đũa tiếp tục ăn mì, “Dạo này trình độ văn học của em ngày càng cao đấy, làm tôi ngại quá đi.”
Hứa Kỳ Sâm gắng kìm nén nỗi khát khao giẫm một cước lên chân anh, ăn hết mì trong bát.
Lúc hai người trở về dinh thự nhà họ Tống, thời gian cũng đã không còn sớm. Hình như Tống phu nhân chực hoài trong phòng khách, Tống Nguyên Ngôn vừa vào cửa đã bị tóm gọn, “Thế nào rồi?”
Tống Nguyên Ngôn gượng cười hai tiếng, “Tốt lắm ạ, rất tốt.”
“Có khiêu vũ với Hà tiểu thư không? Ấn tượng của người ta về con thế nào?” Tống phu nhân ân cần niềm nở vẫy tay gọi Tống Nguyên Ngôn lại ngồi cùng.
“Khiêu vũ thì có, nhưng Hà tiểu thư không thích con lắm thì phải.” Tống Nguyên Ngôn nghiêng ngả trên ghế sô pha.
“Đó đều là do con tự chắc chắn vậy thôi, con đã hỏi ý Hà tiểu thư chưa?”
Tống Nguyên Ngôn lắc đầu, ngay lúc còn đang không biết phải giải thích thế nào, Tống lão gia đã từ trên tầng đi xuống, liếc mắt nhìn Tống Nguyên Ngôn và Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh, nói: “Hôm nay hai đứa đi đâu thế, chỉnh trang trông có tinh thần chưa kìa.”
“Cha.” Tống Nguyên Ngôn đứng dậy, ông Tống vỗ lên vai anh, “Ngồi đi.”
“Hôm nay ông Hà mở vũ hội mừng con gái về nước, tôi để Tiểu Ngôn sắm sửa tham giao tiệc, tiện thể kết giao thêm bạn bè.”
Nghe Tống phu nhân nói vậy, ông Tống gật đầu, “Ừ, giao lưu nhiều là tốt.” Ông châm cho mình một điếu xì gà, “Đúng rồi, có chuyện này cha đang định nói với con đây. Chiều mai ngài Steven, một thương nhân Anh quốc sẽ đến trung tâm bách hóa, ông ấy dự định đầu tư một khoản tiền vào chỗ của chúng ta, cha giao chuyện này cho con nhé.”
Tống Nguyên Ngôn dựa lưng lên ghế sô pha, “Sao không giao cho anh cả ạ? Anh ấy thạo chuyện công ty hơn con mà.”
Tống phu nhân đẩy ngón tay lên trán Tống Nguyên Ngôn, “Con là cái đồ không có chí tiến thủ.”
Ông Tống nhả khỏi thuốc, “Ngoại ngữ của anh cả con không bằng con, đến lúc đó lại phải mời phiên dịch. Con phải tiếp đón ngài Steven thật chu đáo, nghe chưa?”
Tống Nguyên Ngôn vâng dạ, rồi đứng lên, “Hôm nay lạnh quá, vừa nhảy xong đã đổ mồ hôi, lại còn bị trúng gió lạnh nữa, con đau đầu quá, con về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Nói rồi anh đứng dậy đi lên tầng, lúc tới đỉnh cầu thang nháy mắt một cái với Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể vờ như không nhìn thấy, cúi chào Tống lão gia và Tống phu nhân rồi rời khỏi khu nhà trước.
Sáng ngày thứ ba, Hứa Kỳ Sâm giúp quản gia và thím Trương kiểm kê kho trong dinh thự, từ đằng xa đã thấy tài xế Tiểu Phương thường hay đi theo Tống Nguyên Ngôn đứng ở cửa hông trước nhà, đút tay đi tới đi lui, như là đang chờ ai đó.
Mấy người giúp việc xách hàng Tết vào trong kho, Hứa Kỳ Sâm đếm số lượng, gạch tên từng hạng mục trong sổ sách, lúc liếc nhìn lần nữa, bên cạnh Tiểu Phương đã xuất hiện thêm một cô bé thắt bím tóc như bánh quai chèo, bóng lưng khá quen mắt. Nhưng những cô gái này đều mặc trang phục được phân chia thống nhất của dinh thự nhà họ Tống, nhất thời Hứa Kỳ Sâm không phân biệt được.
Hình như Tiểu Phương nhận một suất đồ ăn gói trong bao giấy dầu từ tay cô, cười thấy răng không thấy mắt, hai ba miếng đã xong xuôi.
Cô gái kia nói thêm mấy câu nữa, sau đó vội vã rời đi, đôi giày vải hoa màu xanh lam bước thoăn thoắt, Tiểu Phương đứng xa xa nhìn theo, một lúc lâu sau mới rời đi.
Trông có vẻ như là đối tượng hẹn hò.
Hứa Kỳ Sâm ngó qua, cũng không để ý gì nhiều.
Trước bữa trưa, Hứa Kỳ Sâm vào sảnh trước dọn dẹp bàn ăn, mấy nha hoàn xếp dụng cụ ăn uống lên. Trời lạnh, đầu bếp bắc nồi lẩu xương cừu bên bếp lò, ninh chân giò với hạt ngân hạnh. Mấy nha hoàn bưng nồi động, tay không vững lắm, suýt nữa thì đổ hết lên khăn trải bàn, Hứa Kỳ Sâm tay mắt lanh lẹ, tiến đến nâng giúp, “Cẩn thận.”
Lúc này cô gái đứng vững, đặt nồi lên bàn, cúi đầu ngượng ngùng lên tiếng, “Cảm ơn cậu Lâm.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua đôi giày vải hoa màu xanh lam cô đi, cố ý nói, “Nồi rất nóng, một cô gái nhỏ như em sao có thể bưng được, để cho tôi đi, em cứ đi làm mấy việc dưới bếp là được.”
“Việc ở chỗ đại thiếu gia đã xong rồi ạ.” Cô níu lấy cổ tay áo Hứa Kỳ Sâm, “Cậu Lâm, để, để em ở đây giúp cậu.”
Hứa Kỳ Sâm khẽ cau mày, sau đó cười cười, “Được rồi, vậy bày bát đũa ra giúp tôi đi.”
Chỉ chốc lát sau, Tống Nguyên Ngôn đã xuống tầng, “Hôm nay nhiều món ngon vậy, đúng lúc tôi đang đói đây.”
Hứa Kỳ Sâm bình tĩnh đi tới trước mặt anh, “Hôm nay cậu ăn ít đồ mặn thôi, lát nữa còn phải ngồi xe nữa, cẩn thận đầy bụng.”
Tống Nguyên Ngôn ngước mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm, hai người thoáng liếc qua nhau, anh lên tiếng: “Nhưng tôi đói lả ra rồi, lát nữa nói chuyện này sau đi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, yên lặng lùi về sau.
Tống phu nhân gọi một cuộc điện thoại trước bữa ăn, Hứa Kỳ Sâm đứng ngay bên cạnh, nghe được là gọi cho Hà phu nhân.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy đấy, chuyện của hai đứa nhỏ thì mặc chúng nó tự giải quyết cho xong, giao lưu kết bạn với nhau cũng được… Đúng vậy… Vậy à? Điệu nhảy đầu tiên? Ôi chao thằng nhóc Tiểu Ngôn thật là, hôm qua về chẳng hó hé câu nào đấy. Vậy thì tốt rồi, Tiểu Ngôn nhà chúng tôi cũng thích con bé lắm, hai đứa đều tiếp thu giáo dục phương Tây, sẽ có chung đề tài…”
Giọng điệu Tống phu nhân hết sức ân cần, “Được rồi, vậy chiều nay tôi chờ bà ở nhà nhé, bà nhớ tới đây sớm chút đấy, tôi chuẩn bị sẵn bài rồi. Được rồi, tạm biệt.”
Cả gia đình – ngoại trừ Tống Nguyên Phong – đều có mặt đông đủ, có điều chuyện anh ta vắng mặt cũng chỉ có chị cả hỏi thăm, những người còn lại không một ai quan tâm tới.
Lúc ăn cơm, Tống phu nhân đề cập đến chuyện của Hà tiểu thư, Tống Nguyên Ngôn tỏ vẻ rất không muốn nghe, chỉ im lặng ăn thịt, cả bữa cơm dùng dằng phiền nhiễu. Đến lúc dọn bát đĩa xuống cũng gần tới thời gian hẹn gặp trước với ngài Steven, Tống Nguyên Ngôn nhấp một ngụm trà, xụi lơ trên ghế sô pha.
Tống phu nhân vừa đeo khuyên tai ngọc trai vừa thúc giục, “Đi mau đi, ngài Steven sắp đến rồi đấy.”
Tống Nguyên Ngôn đáp một tiếng, đứng dậy.
Lúc này, quản gia vội vã chạy vào,”Phu nhân ơi, Tiểu Phương đau bụng, lát nữa sợ là không lái xe được rồi.”
Tống phu nhân mắng một tiếng, “Đen đủi.”
Kể cũng trùng hợp, quản gia vừa vào, Tống Nguyên Phong cũng về đến nơi. Anh ta vắt áo khoác trên tay nha hoàn đứng ngoài cửa, điềm nhiên hỏi: “Tài xế của Nguyên Ngôn bị bệnh à?”
Quản gia khom lưng, “Vâng, thưa đại thiếu gia.”
“Dùng xe của tôi đi.” Tống Nguyên Phong phất tay ra phía ngoài, tài xế của anh ta chạy chậm tới, “Tôi vừa mới từ bến tàu trở về, đúng lúc lắm, giờ cậu đưa tiểu thiếu gia ra ngoài đi.”
Tống Nguyên Ngôn cười đáp, “Cảm ơn anh cả.” Anh vừa định mặc quần áo thì bất chợt nôn khan, Hứa Kỳ Sâm lập tức bưng trà lại, “Cậu không sao chứ?”
Tống Nguyên Ngôn khổ sở nhấp một ngụm trà, sau đó liên tục vỗ ngực mình, “Mẹ, con buồn nôn quá.”
Tống phu nhân lườm anh, “Ai bảo buổi trưa ăn gì mà lắm như quỷ chết đói không bằng, toàn là đồ mặn cả, giờ không buồn nôn mới lạ.”
Nhìn dáng vẻ như sắp nôn mửa của Tống Nguyên Ngôn, Tống phu nhân vừa đau lòng vừa muốn mắng, “Thế này thì còn ngồi xe sao được nữa, ngồi vào ngửi phải mùi xăng thì còn nôn nữa. Lão Lý, gọi xe kéo đi.” Đoạn nói với Hứa Kỳ Sâm, “Đi theo tiểu thiếu gia.”
“Vâng ạ.” Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Ăn quýt cho ép cơn xuống, xem lần sau con có còn ăn nhiều thịt thế nữa không.” Tống phu nhân nhét cho Tống Nguyên Ngôn một quả quýt, “Cơ thể đã không khỏe mà chẳng bao giờ để trong lòng, đi mau đi.”
Tống Nguyên Ngôn dạ một tiếng, nhanh chân bước ra ngoài, lúc đi đến bên cạnh Tống Nguyên Phong còn nở nụ cười.
“Anh cả, nhà bếp để lại bữa trưa cho anh đó, lẩu xương cừu, ăn ngon lắm.”
Tống Nguyên Phong khẽ mỉm cười, “Ừm. Em đi mau đi, đi đường cẩn thận.”
Hứa Kỳ Sâm và Tống Nguyên Ngôn cùng lên xe kéo, Tống Nguyên Ngôn đặt quýt lên tay Hứa Kỳ Sâm, “Lột vỏ cho tôi đi.”
Xe kéo hơi chòng chành, Hứa Kỳ Sâm lột vỏ quýt, bỏ múi quýt vàng óng vào miệng, sau đó nhét vỏ vào trong tay Tống Nguyên Ngôn.
“Ơ? Tôi muốn ăn quýt cơ mà.”
Hứa Kỳ Sâm bật cười vui vẻ, “Buồn nôn thì ngửi mùi vỏ quýt là hữu hiệu nhất đấy.”
Tống Nguyên Ngôn nương theo lực cướp quýt để lén lút nắm lấy tay Hứa Kỳ Sâm, dù không được ăn cũng vẫn thấy hài lòng.
Đến trung tâm bách hóa, Tống Nguyên Ngôn chạm mặt với mấy nhân viên trong trung tâm ở cửa, Hứa Kỳ Sâm không tiện vào theo, bèn ngồi ở một quán cà phê đối diện tòa chờ anh.
Cách cửa kính thủy tinh, Hứa Kỳ Sâm nhìn Tống Nguyên Ngôn bước vào trong bách hóa rồi mới thở phào nhẹ nhõm gọi một tách cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ, đắng đến nỗi nhíu chặt mày, vì vậy mở nắp bình đựng đường viên trên bàn, gắp hai viên thả vào khuấy đều, sau đó thử thêm một hợp nữa, vậy mà vẫn đắng.
Vừa định thả thêm hai viên nữa, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Không ngờ Tôn tiên sinh lại thích ăn ngọt như vậy đấy.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng lên, “Hà tiểu thư, trùng hợp quá.”
Hà tiểu thư lại rất thẳng thắn, “Không trùng hợp, đây là tiệm cà phê anh hai tôi mở, tôi vẫn thường xuyên tới đây.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, gắp thêm một viên đường nữa, bị Hà tiểu thư ngăn lại.
“Ăn quá nhiều đường không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hứa Kỳ Sâm hạ tay xuống, khẽ mỉm cười với Hà tiểu thư, “Cảm ơn đã quan tâm.”
“Hôm nay Tôn tiên sinh cũng đến đây đọc sách sao?”
“Không, tôi chỉ đang đợi thiếu gia nhà tôi thôi, anh ấy đang ở trong trung tâm bách hóa đối diện bên kia đường.”
Hà tiểu thư tháo đôi găng tay da, đi thẳng vào chuyện chính, “Tôn tiên sinh rất có trình độ, cúi mình làm bậc tôi tớ thế này thật sự rất đáng tiếc. Hẳn tiên sinh cũng có lí tưởng và hoài bão của bản thân, lẽ nào lại định cứ đi theo Tống tiểu thiếu gia như vậy cả đời, theo làm tùy tùng, tròn phận tận trung sao?”
Hứa Kỳ Sâm uống một ngụm cà phê, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không định trả lời.
Thấy Hứa Kỳ Sâm như vậy, Hà tiểu thư trực tiếp vào thẳng, “Tống Nguyên Ngôn… Anh ta có suy nghĩ vượt quá mức độ chủ tớ với cậu, cậu có biết việc này không?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Lẽ nào cậu ngầm đồng ý?” Hà tiểu thư hơi kinh ngạc, khẽ cau mày, “Tôi không tin, chắc chắn là anh ta ép buộc…”
“Không phải…” Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, “Hà tiểu thư, anh ấy không ép buộc tôi.”
Hà tiểu thư dựa lưng vào ghế, nét mặt thoáng do dự, trầm mặc một lát mới mở miệng.
“Tôn tiên sinh, tôi rất thích cậu, chắc tôi không cần nói nhiều về việc này. Cậu là một người thông minh, hẳn cũng đã nhìn ra rồi.” Cô cầm thìa cà phê màu bạc, nhẹ nhàng khuấy, “Vậy nên… Tôi đã nhờ người điều tra bối cảnh thân phận của cậu.”
Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm lộ ra sự kinh ngạc.
“Tôi biết đó không phải cách thức ngay thẳng gì, nhưng tôi muốn ở bên cạnh cậu, trước hết phải nắm trong lòng bàn tay tất cả thông tin đã rồi mới đưa ra những kế hoạch tốt nhất được.”
“Hà tiểu thư, cô làm như vậy…”
“Cậu nghe tôi nói hết trước đã, gia thế của cậu vô cùng phức tạp, chắc cậu cũng biết rồi, đại thiếu gia nhà họ Tạ đã không còn nhiều thời gian nữa.”
Cô hơi ngừng tay, thìa va vào thành tách phát ra một âm thanh giòn tan, “Nếu cậu kết hôn cùng tôi, chúng ta có thể sang nước ngoài, sống một cuộc đời thực sự tự do, cậu không cần làm trâu làm ngựa, cũng không phải dính dáng gì tới tranh chấp trong gia tộc nữa.”
Cảm xúc Hà tiểu thư hơi kích động, Hứa Kỳ Sâm lẳng lặng nhìn cô, một hồi im lặng sau mới mở miệng.
Giọng nói điềm nhiên từ tốn: “Hà tiểu thư, tôi thích Tống Nguyên Ngôn.”
Cậu nhìn bàn tay khẽ run lên của Hà tiểu thư, tiếp tục: “Cô trù tính nhiều như vậy, chắc không đoán được chuyện chúng tôi bên nhau là cả hai tình nguyện.”
“Nhưng mà… nhưng mà hai người…” Hà tiểu thư cô gắng xoa dịu tâm trạng của mình, “Hai người sẽ không thể yên ổn được, lúc sang nước ngoài tôi đã gặp được những người tương tự, cuộc sống của bọn họ rất…”
“Đúng vậy. Tôi biết là rất khó.” Giọng điệu Hứa Kỳ Sâm vẫn hờ hững như trước, như đang nói một chuyện gì đó không hề liên quan đến mình.
“Nhưng không sao cả, bởi vì những người có tình gặp được nhau đã là chuyện khó khăn nhất trên thế gian này rồi.”
Nói hết câu, cậu nở nụ cười.
“So với chuyện đó, cùng người mình yêu nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường cũng không tính là khó mấy.”
Đôi tay của Hà tiểu thư cứng ngắc, cô nhìn đăm đăm nụ cười của Hứa Kỳ Sâm, trong giây phút ấy, cô chợt phát hiện ra từ lần đầu gặp gỡ tới nay, đây là nụ cười duy nhất xuất phát từ tận đáy lòng cô được chứng kiến trên khuôn mặt Hứa Kỳ Sâm.
Không một chút ngụy trang nào.