Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 37: Hồi chuông cảnh báo.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc với tỉ số cách biệt 58 – 25.

Mục Diêu trở thành MVP(*) hoàn toàn xứng đáng.

(*) MVP (Most valueable player): Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Hứa Kỳ Sâm vô cùng vui vẻ, hiếm khi nào để lộ cảm xúc như vậy, đứng dậy hoan hô cùng Dương Hiểu Thành. Trên sân, các chàng trai mặc đồng phục áo trắng ôm lấy nhau, chúc mừng thi đấu thành công bằng cách của riêng mình.

A Minh vẫy tay về phía Hứa Kỳ Sâm, gọi toáng lên: “Quản lí đội! Xuống đây chúc mừng đi!”

“Hả?” Hứa Kỳ Sâm phản ứng lại, hai bên trái phải đều chật kín người, vì vậy bèn nhảy qua lan can chắn giữa khán đài và hàng ghế dự bị, đi tới trước mặt cả đám, “Mọi người giỏi…”

Còn chưa dứt lời, đã được Mục Diêu ôm trọn trong l*иg ngực.

Đầu óc cậu ong ong.

Cái ôm mạnh mẽ tràn ngập hormone và hơi thở của tuổi trẻ.

Lúc buông ra, Hứa Kỳ Sâm vẫn còn đứng hình.

Cậu trai đeo headband màu xanh lam trước mặt cong cong khóe mắt.

“Cảm ơn đàn anh.” Hắn nghiêng đầu, “Đã chia vận may của anh cho em.”

Đối diện với tình cảm nồng nhiệt như thế này, Hứa Kỳ Sâm thường hay cảm thấy bối rối theo bản năng. Đôi mắt Mục Diêu ướt đẫm, từng giọt mồ hôi nhỏ xíu lấm tấm trên hàng mi, nhìn trông vô cùng quyến rũ.

“May quá, không truyền phải vận xui cho em.” Giọng Hứa Kỳ Sâm không lớn, nhưng cười rất vui vẻ.

Mục Diêu cũng cười, trêu ghẹo, “Vậy nếu thế thì chia hết vận may cho em rồi, không phải đàn anh sẽ trở nên vô cùng xui xẻo sao?”

Vốn chỉ là một câu trêu đùa, ấy vậy mà Mục Diêu không ngờ rằng Hứa Kỳ Sâm lại lắc đầu rất nghiêm túc, “Không sao.”

Giọng điệu cậu đều đều, cũng rất chân thành.

“Nếu như là cho em thì anh rất sẵn lòng.”

Nhịp tim đập trở nên hỗn loạn.

Dáng vẻ này của cậu lúc nào cũng có thể bắn trúng ngay giữa hồng tâm dễ như trở bàn tay.

Huấn luyện viên ở bên cạnh vỗ tay, nói: “Trận khởi đầu này rất tốt! Trước hết các cậu quay về tắm rửa, lát nữa chúng ta mở tiệc ăn mừng nhé!”

“Ý kiến hay đó!”

“Được ạ! Em muốn ăn lẩu! Huấn luyện viên chủ chi nhé!”

“Không thành vấn đề!”

Mục Diêu trề môi, có vẻ không vui lắm, Hứa Kỳ Sâm thì thầm: “Mau đi đi.” Hắn cũng chỉ đành theo chân mấy anh trai khóa trên rời khỏi sân bóng rổ.

Hứa Kỳ Sâm cảm giác có người gọi tên mình, quay đầu lại thì thấy Dương Hiểu Thành phấn khích vẫy tay với mình, len qua đám người chen chúc nhau chạy tới, “Diệp Hàm! Tớ vừa nhận được tin nhắn thông qua phỏng vấn rồi! Tớ được đi thực tập rồi!”

“Thật sao?” Hứa Kỳ Sâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Tớ biết thế nào cậu cũng làm được mà!”

Dương Hiểu Thành cười không khép nổi miệng, “Tốt quá rồi, công ty này là nơi tớ muốn vào làm nhất, tớ nhất định phải nắm chắc cơ hội thực tập này mới được, cố gắng trở thành nhân viên chính thức!” Cậu ta khoác vai Hứa Kỳ Sâm, xúc động đề nghị: “Đi! Tớ mời cậu ăn cơm ~ Hôm nay đúng là một ngày vui.”

Hứa Kỳ Sâm vui vẻ gật đầu, song ngay lập tức nhớ ra đội bóng rổ cũng sắp đi ăn, mặc dù nghĩ như thế này có vẻ hơi tự luyến, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn lo rằng nếu mình vắng mặt Mục Diêu sẽ không vui.

Lúc định nhắn tin thông báo cho hắn biết, một cảm giác lạ lùng chợt xuất hiện trong lòng cậu.

Như kiểu lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, xoa đầu con cún đi theo tiễn mình.

Ngoan, hết bận rồi anh sẽ về ngay mà.

Cưng phải nghe lời đấy nhé.

Hứa Kỳ Sâm lắc đầu hòng xóa sổ những hình ảnh kì quặc không ngừng nảy sinh trong đầu, mở WeChat.

Diệp Hàm: [Xin lỗi em, hôm nay bạn cùng phòng của anh nhận được thông báo thực tập của công ty nên rất vui, muốn mời anh ăn cơm, thật sự không thể từ chối được. Hôm nay em đi ăn mừng với mấy anh em trong đội bóng rổ trước đi nhé.]

Tạm thời không nhận được trả lời.

Chắc là đang đi tắm.

Hứa Kỳ Sâm nghĩ vậy, nhân lúc chưa hồi âm lại bèn bổ sung thêm một câu.

Diệp Hàm: [Ngày mai anh đãi em đi ăn món gì đó ngon ngon, được không?]

Gửi rồi thì cất điện thoại vào trong túi, sóng vai Dương Hiểu Thành rời khỏi sân vận động.

“Cậu vừa lên diễn đàn của trường đấy à?” Lúc đi trên đường, Dương Hiểu Thành bỗng nhiên hỏi.

Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không. Sao thế?”

Dương Hiểu Thành lấy điện thoại ra, tìm một bài viết cho Hứa Kỳ Sâm xem, “Đang hot lắm rồi, bình luận nhiều đến nỗi lướt mãi không xong.”

Hứa Kỳ Sâm nhận lấy đọc.

Tiêu đề: [Cho xin thông tin chi tiết về bạn nam này ạ! Nam thần huấn luyện quân sự a a a a!]

Tên ID của người đăng bài là [Cô bé mê trai rất nhiều hạnh phúc], đăng kèm vài tấm ảnh.

Tất cả đều là hình ảnh chụp Mục Diêu mặc quân phục rằn ri lúc tập huấn ở sân vận động.

Mỗi tấm là một góc chụp khác nhau, có vài tấm nhìn được rõ cả góc nghiêng.

Hứa Kỳ Sâm lướt xuống cuối bài đăng.

_______________________________________________

Thì là chưa muốn đặt biệt danh:

No.1 2020/09/04 18:45:32

Vãi chưởng, anh trai thiên thần từ đâu tới vậy! Tân sinh viên năm nay chất lượng cao quá đi! Đẹp trai thật đấy!

_______________________________________________

Tiên nữ nhỏ thích ăn thịt:

No. 2 2020/09/04 18:46:54

Góc nghiêng đẹp thật, ngày nào tôi cũng đi qua sân vận động mà không chú ý có tân sinh viên đẹp trai như thế này là sao!

_______________________________________________

Tân sinh bản sinh:

No. 3 2020/09/04 18:48:24

Erm… Tôi có nên nói cậu này ở ngay lớp bên cạnh lớp tôi không nhỉ? Hình như là anh bạn khoa máy tính, đẹp trai thật đấy, lúc học quân sự đi nghiêm mấy sinh viên nữ trong lớp đều ngắm cậu ấy. Có điều tính tình hơi lạnh nhạt, không hay nói chuyện với con gái, cũng chẳng thấy cười lên bao giờ.

_______________________________________________

Quần chúng hóng hớt

No. 4 2020/09/04 18:48:57

Thật sự đẹp trai quá đi, cứ như người nổi tiếng ý! Muốn đến ngồi ké lớp bọn họ ghê!

_______________________________________________

Cà chua xào cà chua

No. 5 2020/09/04 18:49:12

Bắt lấy tân sinh viên tầng ba đi! Đàn em hoàn hảo thật sự ý! Chất lượng sinh viên nam khoa hàng xóm cao thế nhỉ? Muốn đi xem trai đẹp tập quân sự đi nghiêm quá ~

_______________________________________________



Lướt một hồi, đến trang thứ hai đã có người thả hết tên, khoa, chuyên ngành của Mục Diêu, lập chí còn cả thời khóa biểu lớp hắn.

Thật sự là quá được chào đón, đúng là phiền phức rồi.

Cũng may là chưa có ai leak thông tin cá nhân và phương thức liên lạc của Mục Diêu, có lẽ là vì hắn chưa bao giờ cho người khác cơ hội đến gần.

Hứa Kỳ Sâm trả điện thoại lại cho Dương Hiểu Thành, “Bài đăng này từ tuần trước à?”

Dương Hiểu Thành gật đầu, “Hot từ đó đến giờ chưa giảm, nghe đâu giờ lên Weibo cũng thấy được ảnh cậu ta đó.” Dương Hiểu Thành lướt đến bài đăng gần nhất, “Cậu nhìn này, trận bóng rổ vừa kết thúc đám con gái kia đã truyền tay nhau ảnh Mục Diêu thi đấu rồi, ngày nay con gái đều chủ động như vậy sao?”

Thảo nào chiều nay nữ sinh đến xem thi đấu nhiều như vậy.

Hứa Kỳ Sâm bỗng dưng có linh cảm chẳng lành.

“Nghĩ gì thế?” Dương Hiểu Thành quơ tay trước mặt cậu, “Không phải cậu đang ghen tị với độ nổi tiếng của đàn em đấy chứ?”

Hứa Kỳ Sâm cười, “Đúng đấy, trẻ tuổi thích thật.”

“Giọng điệu của cậu y như ông già vậy.” Dương Hiểu Thành cười nhạo Hứa Kỳ Sâm đầy vô tình: “Hôm nay tớ dẫn cậu đến một nhà hàng buffet siêu ngon, ở ngay chỗ cửa nam trường học, vừa mới mở thôi, lần trước đi ăn đã nghĩ hôm nào nhất định phải đưa cậu đến thử mới được.”

Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất hạnh phúc, bước vào thế giới này cứ như được lấp đầy lại những thứ mà mình thiếu khuyết, có một người bạn tốt lúc nào cũng nghĩ đến mình, sẵn lòng chia sẻ thành công và niềm vui cùng mình, đây là chuyện tốt đẹp đến nhường nào kia chứ.

Lúc dùng bữa, Hứa Kỳ Sâm hỏi thăm một chút về chuyện thực tập của Dương Hiểu Thành, dù sao trong kí túc xá chỉ còn lại một mình cậu chưa “xuống dốc”, phải tìm cách bắt kịp nhịp điệu của mọi người thôi.

Dương Hiểu Thành đúng là một người bạn tri kỉ, trực tiếp đưa hết những tài liệu về công ty Internet và thông tin tuyển thực tập mình đã tổng hợp lại cho Hứa Kỳ Sâm.

“Tớ tổng hợp theo mức độ từ dễ đến khó, cậu cứ gửi CV theo danh sách này, mặc dù về thành tích, cậu có rớt một vài tín chỉ, nhưng hiện giờ mấy công ty cũng không quan tâm đến cái đó đâu, chỉ cần cậu có kĩ năng lập trình là đủ.”

Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nghiêm túc nói cảm ơn.

“Ăn mau đi.” Dương Hiểu Thành nhìn Hứa Kỳ Sâm lấy cả bàn bánh ngọt, “Sao cậu lấy toàn đồ ngọt thế, ăn như vậy không lãi được đâu.”

“Bánh ngọt cũng đắt mà.” Hứa Kỳ Sâm cười híp mắt, “Hơn nữa tớ thích ăn ngọt.”

“Được rồi, vậy cậu ăn trước đi, tớ vào phòng vệ sinh một chuyến.”

Hứa Kỳ Sâm gật đầu, ngồi tại chỗ nghiêm túc ăn bánh ngọt.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, mở ra xem, là tin nhắn của Mục Diêu.

Mục Diêu: [Vậy được ạ… Đàn anh nói phải giữ lời đấy nhé.]

Đọc được dòng này, trong đầu Hứa Kỳ Sâm lập tức xuất hiện vẻ mặt vừa tủi thân vừa thất vọng của Mục Diêu, không nhịn được bật cười.

Diệp Hàm: [Giữ lời mà. Em muốn ăn gì cũng được.]

Vừa gửi đi chưa tới vài giây đã nhận được hồi âm từ Mục Diêu.

Mục Diêu: [Em muốn ăn cơm đàn anh nấu!]

Trong kí túc xá đâu có được nấu ăn… Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút.

Diệp Hàm: [Có cơ hội sẽ nấu cho em.]

Mục Diêu: [Vâng ạ!]

Đúng là dễ dàng thỏa mãn thật.

Cất điện thoại cẩn thận, Hứa Kỳ Sâm tiếp tục chiến đấu cùng bàn đồ ngọt đầy ắp.

Kỳ lạ là, Dương Hiểu Thành vẫn chưa trở về.

Cảm thấy có gì đó sai sai, Hứa Kỳ Sâm rời khỏi chỗ ngồi, hỏi thăm nhân viên phục vụ vị trí phòng vệ sinh, sau đó đi tìm người.

Lúc đến gần cửa phòng vệ sinh, Hứa Kỳ Sâm nghe thấy giọng nói của Dương Hiểu Thành.

“Anh hỏi người này sao?”

“Đúng vậy, người trong hình tên là Mục Diêu phải không? Cậu có thể đưa tôi đến…”

Là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.

Theo bản năng cảm nhận được điều gì đó không ổn, Hứa Kỳ Sâm giả vờ ngó vào gọi tên Hiểu Thành. Nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại, Hứa Kỳ Sâm lập tức đi vào, trên mặt treo một nụ cười, “Cậu chậm chạp thế, tớ còn tưởng cậu bị làm sao chứ.”

Không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Dương Hiểu Thành, anh ta mặc âu phục, thoạt nhìn chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, mặt mũi cân đối, nơi khóe mắt trái có một vết sẹo, trông như vết thương cũ năm nào bị động vật cào móng vuốt sượt qua.

Hứa Kỳ Sâm biết trước tất cả thiết lập, thầm hoảng hốt trong lòng.

Trong nguyên tác, người này chính là đội trưởng Ninh Tranh, người phụ trách săn lùng và xử lí quái thú trong Cục quản lý dân số dị biệt.

Cũng may cậu đặt ra thiết lập vết sẹo trên mặt cho nhân vật này, mới có thể nhận ra đúng người vào thời điểm mấu chốt.

Hứa Kỳ Sâm âm thầm hít một hơi sâu, nhìn Dương Hiểu Thành bằng vẻ mặt nghi hoặc, “Đây là ai thế?”

Ninh Tranh vươn tay ra với Hứa Kỳ Sâm, “Xin chào, hẳn cậu cũng là sinh viên đại học Tây Minh, tôi là nhân viên của công ty truyền thông XX, nghe nói gần đây trong trường các cậu có một cậu sinh viên năm nhất rất nổi tiếng, cho nên tới hỏi thăm một chút.”

Dương Hiểu Thành cũng gật đầu, thì thầm với Hứa Kỳ Sâm, “Hình như là kiểu người tìm kiếm nghệ sĩ ý.”

Hứa Kỳ Sâm bình tĩnh gật đầu, giả vờ bừng tỉnh hiểu ra, “Ra là như vậy, xin chào, xin chào.”

Ninh Tranh mỉm cười vô cùng thân thiện, đưa bức ảnh trong tay cho Hứa Kỳ Sâm: “Xin hỏi cậu có quen bạn sinh viên này không? Nếu tiện thì có thể dẫn tôi đi gặp cậu ấy được không?”

Hứa Kỳ Sâm quan sát bức ảnh một lúc, tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi, bọn em là sinh viên năm tư đại học, không gần gũi với tân sinh viên lắm. Bạn học này trông khá quen mắt, nhưng chưa giao lưu cùng nhau bao giờ, e rằng không giúp được anh rồi.”

Hứa Kỳ Sâm là người khi nói chuyện luôn được buff thêm sự nghiêm túc và chân thành rất tự nhiên, hơn nữa còn mang ngoại hình ngây thơ vô hại của Diệp Hàm, lời nói rất có sức thuyết phục.

Nói rồi cậu quay đầu nhìn Dương Hiểu Thành, “Hiểu Thành, cậu có quen tân sinh viên này không?”

Mặc dù Dương Hiểu Thành không rõ vì sao Hứa Kỳ Sâm lại nói dối, nhưng dù gì cũng là người thông minh, lập tức bắt được tín hiệu trong ánh mắt của Hứa Kỳ Sâm.

“Em cũng không quen ạ.” Dương Hiểu Thành nói với Ninh Tranh, “Xin lỗi, không giúp được cho anh rồi.”

Ninh Tranh nhìn hai người một chút, vẻ mặt hơi thả lỏng, cười cười cất bức ảnh vào trong cặp tài liệu, “Không sao, tôi cũng đoán là sẽ không tình cờ như vậy được, làm mất thời gian của hai cậu rồi.”

Nói chuyện vài câu khách sáo, Ninh Tranh cũng rời đi.

“Sao cậu lại nói dối anh ta?” Dương Hiểu Thành và Hứa Kỳ Sâm quay trở lại chỗ ngồi, “Vừa rồi lúc cậu không ở đó, suýt chút nữa tớ đã nói mình quen Mục Diêu rồi.”

Hứa Kỳ Sâm hơi chau mày, “Sao anh ta lại bắt chuyện với cậu?”

“Lúc tớ ra khỏi phòng vệ sinh thì vô tình va phải, đống ảnh trong cặp tài liệu của anh ta vương vãi khắp nơi, tớ ngại quá nên nhặt lên giúp, mà vừa nhìn thấy đã phát hiện ra tất cả đều là ảnh Mục Diêu. Tớ thấy hơi ngạc nhiên, anh ta mới hỏi có phải sinh viên đại học Tây Minh không, xong cứ nói chuyện như thế.”

Hứa Kỳ Sâm chậm rãi gật đầu, giọng nói bình tĩnh mà chắc chắn, “Người kia nói dối cậu đấy, anh ta không phải người tìm kiếm nghệ sĩ gì đâu.”

“Sao cậu biết?”

Hứa Kỳ Sâm ăn một miếng bánh ngọt, “Nhìn anh ta rất trẻ, quần áo mặc không có gì đặc biệt, nhưng bàn tay thì thô ráp có vài vết thương cũ, trông thôi cũng thấy không giống như tay của nhân viên văn phòng bình thường. Đặc biệt là phần hổ khẩu(*) và ngón trỏ, chắc cậu không chú ý, đóng một lớp chai.” Hứa Kỳ Sâm đặt dĩa xuống, “Chỉ có người cầm súng quanh năm mới bị chai tay ở chỗ đó.”

(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Dương Hiểu Thành hơi kinh ngạc.

Hứa Kỳ Sâm còn chưa nói xong, “Còn nữa, lúc anh ta thả lỏng, ngón tay trỏ hơi duỗi ra, điều này càng khiến tớ tin chắc rằng công việc của anh ta cần có súng, nếu không sẽ không có động tác vô thức như vậy.”

“Cậu quan sát kĩ vậy luôn à?”

Hứa Kỳ Sâm hơi sững người, mặc dù nói là cậu biết thân phận của Ninh Tranh, nhưng quan sát một người lạ vẫn luôn là sở thích đặc biệt của cậu với tư cách của một người sáng tác.

“À, tớ cảm thấy anh ta khá kì lạ nên quan sát tỉ mỉ hơn một chút, nói chung là người này không đơn gian đâu, đã thế còn phải che giấu thân phân với bọn mình, hẳn là có ý đồ khác.”

Dương Hiểu Thành bỗng chốc bừng tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Cậu cẩn thận thật đấy, tớ không nghĩ được nhiều như vậy đâu, suýt chút nữa đã đem bán em trai khóa dưới đi mất rồi.” Nói rồi cậu ta không khỏi lo lắng, “Không biết người này tìm Mục Diêu vì mục đích gì, có khi cậu nên đánh tiếng trước với em ấy thì hơn.”

Hứa Kỳ Sâm gật đầu, dù Dương Hiểu Thành không nói, cậu cũng sẽ nhắc nhở Mục Diêu.

Trong thiết lập nguyên tác, quái thú có thể mang hình dáng con người, tuy nhiên do đặc thù huyết thống, chúng thường sẽ có ngoại hình ưu việt vượt trội hơn hẳn so với người bình thường, đây cũng chính là một trong những manh mối của Cục quản lý dân số dị biệt.

Từ lúc cuốn tiểu thuyết này khép lại đã năm, sáu năm rồi, rất nhiều chi tiết đã trở nên tương đối mơ hồ, nhưng Hứa Kỳ Sâm còn nhớ rằng vì Ninh Tranh đọc được bài đăng trên mạng xã hội nên mới bắt đầu hoài nghi thân phận của Mục Diêu.

Cậu không thể ngăn lại hay thay đổi bài đăng xuất hiện, nhưng còn Ninh Tranh…

Trong thiết lập cậu đặt ra, hồi còn nhỏ, mẹ của Ninh Tranh vì bảo vệ anh ta nên bị một con quái thú sói đang trong thời kỳ hưng cảm tấn công, không chữa trị được nên đã qua đời. Bố anh ta nhậm chức tại Cục quản lý dân số dị biệt, cũng hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ truy bắt, vậy nên Ninh Tranh cực kì căm hận quái thú giả dạng người trà trộn vào trong xã hội, đặc biệt là mấy con quái thú có nguyên hình từ giống chó cỡ bự.

Trước đây sao lại tạo ra một nhân vật như vậy chứ.

Cứ yêu đương ngọt ngào bình yên thôi không phải tốt hơn sao?

Nghĩ đến đây, Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên ăn không còn thấy ngon miệng nữa, ngậm dĩa trong miệng, thở dài với không khí.

“Cậu sao thế? Mặt mày ủ rũ thế kia.”

“Không có gì.” Hứa Kỳ Sâm ngồi thẳng lưng dậy, “Ăn nhanh đi, ăn xong còn về kí túc xá gửi CV nữa.”

Trên đường về trường học, Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, vẫn nhắn tin cho Mục Diêu.

Diệp Hàm: [Đang ở đâu thế? Anh có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.]

Chưa gì đã nhận được trả lời từ Mục Diêu.

Mục Diêu: [Đàn anh, có chuyện gì thế ạ? Em đang ở bên ngoài, quan trọng lắm sao?]

Diệp Hàm: [Ừ, em đang ở đâu, anh đến tìm.]

Nơi Mục Diêu đến thật sự quá khó tìm.

Lúc Hứa Kỳ Sâm tới địa điểm theo chỉ dẫn của Mục Diêu, đã là gần rạng sáng.

Cậu vừa đi tới trước cửa quán rượu, nhìn thấy bảng hiệu huỳnh quang có chữ Hypnotic màu tím, đã thấy hối hận rồi.

Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết của cậu, tất cả nhân viên và khách tới quán bar có tên Hypnotic nằm náu trong trong hẻm nhỏ sâu hút này đều là quái thú, không có ngoại lệ.

Cậu không nhịn được rùng mình.