Đỉnh Lưu Vạn Người Mê Nhưng Chỉ Nghĩ Đến Sự Nghiệp

Chương 43: Biểu cảm di động

"Hải Vương", điều khoản trong hợp đồng giữa nguyên chủ và công ty là việc mở Weibo cần tôn trọng ý muốn của cô ta.

Ý muốn của cô ta ban đầu cũng không có ý định lẫn lộn trong giới giải trí lâu dài, mục đích thực sự là muốn gả vào hào môn, Hạ Khê đã kéo dài chuyện này, cô chỉ là ghét phiền toái, cho nên trở thành một trong số ít thí sinh không có Weibo.

Sau khi trở về từ "khoảnh khắc vui vẻ", Hạ Khê còn có nhiệm vụ quay quảng cáo.

Trong chương trình có nhiều nhà tài trợ nổi tiếng, như những thí sinh có danh khí sẽ thực hiện việc quay quảng cáo, Hạ Khê so với người khác thì cô là nhận quảng cáo khá muộn.

Việc quay quảng cáo đồ uống cũng khá đơn giản, chỉ cần thể hiện một số biểu cảm vui vẻ là được, hơn nữa không phải là một mình, là sự hợp tác của một số người, việc thực hiện càng nhanh.

Trong quá trình quay, Hạ Khê một lần nữa kích hoạt kỹ năng mới.

[Kỹ năng Hải Vương kích hoạt, tôi có tất cả những gì bạn muốn]

[Tôi có tất cả những gì bạn muốn: một Hải Vương xuất sắc phải có khả năng quản lý biểu cảm cực mạnh, có nhiều nhân thiết khác nhau, để đáp ứng mong đợi của mỗi mục tiêu nhiệm vụ.]

[Kỹ năng này chỉ có trong sách "nàng tiên cá", dùng để tăng khả năng sống sót của ký chủ, điều kiện sống, không cần lo lắng khi khởi động một cuộc sống mới: "Bộ phận chăm sóc bồi thường những người gặp xui xẻo" sẽ bảo vệ bạn suốt quãng đường.]

[Nhiệm vụ: vui lòng sử dụng hết kỹ năng này trong vòng 24 giờ.]

Hạ Khê: Tất cả những gì bạn muốn, tôi đều có?

Kỹ năng mới?

Đây là kỹ năng thứ ba mà Hạ Khê biết sau "Đại sư quản lý thời gian" và "Tiếp xúc tình yêu".

Hạ Khê vẫn rất tò mò đối với mấy cái này, dù sao "Đại sư quản lý thời gian" rất hữu ích: "Tiếp xúc tình yêu" cũng không quá vô dụng.

Sau khi kết thúc việc quảng cáo đồ uống, Hạ Khê mang theo tò mò và mong đợi đã bước vào toilet, đứng trước gương, sử dụng kỹ năng mới.

Cũng không biết kỹ năng này hoạt động như thế nào.

Ba giây sau, kỹ năng phát huy tác dụng, Hạ Khê trở thành một bộ biểu tượng cảm xúc di động.

Đúng vậy, biểu cảm di động, không hề khoa trương.

Hạ Khê nhìn vào bản thân mình trong gương mà lâm vào mê mang. Khóe miệng cô hiện đang giơ lên, không phải nụ cười bình thường, mà giống như nụ cười mang theo ý giễu cợt trong phim cung đấu.

Chính là loại mà người lớn thường gửi, khiến người nhỏ cảm thấy bị hỏi thăm sâu sắc.

Hạ Khê dùng một tay kéo kéo miệng, nhưng không hạ xuống: ??? Cái thứ gì vậy?

Hạ Khê một lần nữa cảm nhận được sự không đáng tin của cục bồi thường. Trong dự đoán của cô, kỹ năng này nên thuộc loại khá dễ sử dụng, mặc dù cô không có ý định gian lận, nhưng nếu có lợi cho việc quản lý biểu cảm của mình, cô cũng có thể học hỏi.

Nhưng bây giờ...

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng chỉ khiến người ta cảm nhận được nụ cười chế giễu.

Hạ Khê: Hải Vương thật sự có thể dựa vào kỹ năng này để trêu chọc đám cá, mà không phải là làm hù chế đám cá hả?

……

Hạ Khê ở trong toilet 5 phút, cố gắng để mình trở lại trạng thái ban đầu, nhưng dù thế nào thì nụ cười chế giễu vẫn còn trên mặt.

Nói chuyện thì vẫn còn khá bình thường, Hạ Khê không thể cứ trốn mãi trong toilet được, hơn nữa Sở Tư Tư tìm đến gọi cô, "Khê Khê, cậu đang làm gì vậy, vừa rồi đạo diễn quảng cáo đồ uống bảo cậu qua đó một chút."

Cô chỉ có thể đáp lại một câu, "Mình đến ngay."

Cứ từ từ chờ thôi, Hạ Khê vừa đi vừa suy nghĩ, chỉ cần chờ đến khi kỹ năng mất hiệu lực là được.

Cũng không biết đạo diễn quảng cáo đồ uống gọi cô làm gì, vừa rồi không phải đã nói là đã quay xong rồi sao?

Nếu còn phải quay thêm thì hơi phiền, bây giờ rõ ràng cô không thể tự do bày ra những biểu cảm vui vẻ.

Điều khiến Hạ Khê nhẹ nhõm phần nào là khi đến hiện trường phát hiện không cần phải quay lại, mà chỉ cho cô xem một chút tư liệu sống mới quay vừa rồi, dù Hạ Khê cũng không hiểu việc lại này có lợi ích gì.

Không phải chỉ cần đối phương hài lòng là được rồi sao? Có lẽ là tôn trọng ý kiến của họ?

Đạo diễn quảng cáo: Không, chỉ là tìm cớ để mời cô đi ăn.