Đỉnh Lưu Vạn Người Mê Nhưng Chỉ Nghĩ Đến Sự Nghiệp

Chương 32: Người bạn lưu luyến nhất khi bị loại?

Lần loại đầu tiên sẽ loại bỏ 51 người.

Sở Tư Tư vẫn đang thở dài: "May mắn thay mọi người vẫn ở đây, nếu không, tớ cũng muốn khóc."

101 thí sinh lần lượt được nhân viên dẫn đi phỏng vấn, Hạ Khê cũng được gọi vào phòng riêng.

Nhân viên cười hỏi Hạ Khê: "Lần này, bạn biết tổ chương trình đang tiến hành xếp hạng lần đầu tiên, phải không?"

Đừng như những anh chị trước đồng ý ở lại để phụ diễn, Hạ Khê hoàn toàn không biết gì.

Hạ Khê gật đầu: "Tôi biết."

Nhân viên sản xuất: "Bạn cần trả lời một số câu hỏi, mọi người đều được hỏi những câu giống nhau."

"Nếu bạn phải rời khỏi chương trình, người bạn lưu luyến nhất là ai, người bạn thích nhất trong chương trình này là ai?"

Cả nhân viên sản xuất và nhóm quay phim tò mò về câu trả lời của Hạ Khê.

Hạ Khê, với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào, trả lời: "Tại sao phải hỏi như vậy?"

"Có gì khác với việc cứ hỏi một đứa trẻ rằng nó thích bố hay mẹ không?”

Một số người luôn sẵn lòng trêu đùa với trẻ con như thế, Hạ Khê cảm thấy những người đặt những câu hỏi như vậy là có ý đồ xấu, muốn chọc cho đứa trẻ khóc.

Nhân viên sản xuất ban đầu không nghĩ câu hỏi này có gì lạ, nhưng giờ đây cũng cảm thấy cô nói đúng, cô ấy lập tức đổ lỗi cho đạo diễn.

"Đó là câu hỏi mà đạo diễn muốn hỏi."

Và Hạ Khê buộc phải trả lời.

Hạ Khê cũng không làm khó nhân viên, rốt cuộc cô chỉ là người lao động, chấp nhận nhiệm vụ được giao, Hạ Khê hỏi ngược lại nhân viên.

"Có thể nói mấy câu?"

Nhân viên: … Bạn muốn nói mấy câu?

Hạ Khê điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, nói: "Ví dụ, nếu tôi muốn rời khỏi chương trình, người tôi sẽ lưu luyến chính là đạo diễn."

Mặc dù đạo diễn không có mặt tại hiện trường, nhưng ông ấy vẫn có thể nắm bắt toàn bộ tình hình thông qua máy quay, khi nghe Hạ Khê thật sự đề cập đến mình, không thể nói là không cảm động.

Đạo diễn: Tôi không ngờ vẫn còn có phần của tôi!

"Thật không ngờ, Hạ Khê thật sự không muốn rời xa tôi như vậy, tôi làm đạo diễn cũng khá thành công đấy..."

Cả người đạo diễn đều tỏ ra hào hứng, khoe với nhân viên bên cạnh.

Phó đạo diễn chỉ vào màn hình, nói rằng đạo diễn đừng mừng quá sớm.

Nhân viên tiếp tục hỏi Hạ Khê: “Tại sao bạn lại không muốn rời xa đạo diễn?”

Hạ Khê trả lời: "Tôi muốn biết ông ấy có béo lên không."

"Thường thì những người hay nuốt lời đều sẽ béo lên đấy."

"Rõ ràng đạo diễn đã nói dù tôi có làm hỏng cả trăm đôi giày, ông ấy cũng không để tôi bồi thường, nhưng khi tôi thay đổi suy nghĩ, ông ấy trực tiếp đem tiền của cả trăm đôi giày đẩy cho tôi, ông ấy đã nuốt lời."

Hạ Khê nhìn vào ống kính, nói: "Đạo diễn, tôi biết ông đang nhìn tôi, vậy nên tiền cả trăm đôi giày thực sự không thể cho tôi à?" Cô hô to qua không gian.

Đạo diễn tắt màn hình giám sát, ông ấy chọn thoát.

.……

Không khí chia tay ngày càng trở nên đậm đặc, thậm chí Hạ Khê cũng cảm nhận được, trong phòng ngủ đã có người bắt đầu sắp xếp hành lý trước.

Họ vẫn cùng nhau ở trong một phòng ngủ của công ty như ban đầu, số người đến từ công ty của Hạ Khê không ít, vừa đủ để lấp đầy căn phòng, nhưng có người biểu hiện không tốt, luôn ở trong lớp F.

Ngoại trừ việc Nhuế Tử Duyệt ban đầu ở trong lớp F, từ khi bài hát chủ đề bắt đầu, cô ấy đã được thăng lên lớp B, hai buổi biểu diễn cũng khá nổi bật, còn Hạ Khê thì không cần phải nói, cô là thành viên của lớp A và luôn dẫn dắt đội mình nhận thưởng.

Tâm trạng của những thành viên đang sắp xếp hành lý vẫn khá tốt, họ đã sẵn sàng cho mọi thứ, sau khi Hạ Khê kết thúc buổi tập, cô nhìn thấy họ đang chạy tới chạy lui, chủ động hỗ trợ.

Một thành viên của công ty đã lặng lẽ đi tới nói chuyện với Hạ Khê.

“Hạ Khê, tôi luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu.”

“Đó là sân khấu đầu tiên, tôi đã để cậu ngồi một mình trong lớp F…”

Hạ Khê không thể hiểu lời xin lỗi này: “Đó là do tôi tự nguyện.” Đối phương không cần phải xin lỗi.

Người đó càng cảm thấy hối hận, Hạ Khê có thể không hiểu, nhưng họ đều hiểu, cùng một công ty nhưng bọn họ không ngồi cùng Hạ Khê, chuyện này đã gây bất lợi cho cô như thế nào.

Thành viên muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Nhuế Tử Duyệt đã gọi tên cô ấy, vì vậy cô ấy chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này.

"Dù sao, tôi muốn nói, cậu rất xuất sắc, rất phù hợp để làm thần tượng, sau chương trình tôi cũng sẽ ủng hộ cậu."

"Cậu tiến bộ thực sự quá lớn, so với cậu, tôi cảm thấy có lẽ tôi không phù hợp với con đường này, tôi không có tài năng gì cả..."

Vẫn không thể cầm lòng than thở.

Cô ấy được coi là đã chứng kiến sự phát triển của Hạ Khê, từ công ty đến chương trình, Hạ Khê từ hoàn toàn không biết nhảy, hát và rap đều có thể coi là người mới, đến bây giờ cô ngày càng trưởng thành, đã có thể coi là cao cấp trong chương trình.

Các thành viên trong công ty đều cảm thấy xếp hạng của Hạ Khê hẳn không thấp, ít nhất là vị trí xuất đạo.

Hạ Khê vỗ nhẹ vào vai đối phương: "Cũng không thể nói cậu là không phù hợp với con đường này."

"...Có thể là cậu thức dậy quá muộn, quá thích ngủ?"

Hạ Khê cảm thấy đây không phải là vấn đề của tài năng hay không, chìa khóa chính là thời gian luyện tập của đối phương quá ót . Điều mà cô ấy thích nhất chính là ngủ, mỗi ngày cô ấy muốn phải dậy sớm nhưng không có một lần nào làm được.

Hạ khê quả thật nói đúng

Cô ấy không hề cố gắng, thì chưa cần nói đến tài năng! Đột nhiên, cô ấy cũng không làm kiêu nữa.