Thuần Túy

Chương 35: Vô dụng

Thi cuối kỳ vừa qua, Nhất trung ở thời điểm lạnh nhất trong năm – ngày tám tháng chạp chào đón kỳ họp phụ huynh cuối năm. Thẩm Quân đón mẹ hắn từ chỗ ngồi trở về nhà, còn mang theo cả Hình Kính Dương.

“Mẹ cậu đẹp ghê, trẻ nữa.”

Thẩm Quân gỡ cặp sách khỏi vai Hình Kính Dương rồi mới lên xe, nói: “Còn muốn cảm thán bao lâu? Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua.”

Hình Kính Dương đóng cửa xe, lại ngại tài xế ở phía trước, đành xích tới gần Thẩm Quân, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ, “Tôi thấy cậu so với mẹ cậu còn đẹp hơn.”

Thẩm Quân nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như muốn khen tôi, tôi không ngại cậu đổi một phép so sánh khác.”

Người trước mặt thừa hưởng tám phần nét đẹp của mẹ hắn, kết hợp với tính cách lạnh lùng bẩm sinh, có một loại khí chất cao quý bất phàm nói không thành lời. Hình Kính Dương nhéo nhéo ngón tay út Thẩm Quân, “Tôi muốn cưới cậu về nhà làm vợ.”

“Cậu luôn nói mấy lời kinh người.”

Hình Kính Dương mặc kệ Thẩm Quân có nguyện ý nghe hay không, nói tiếp, “Còn muốn bắt cậu mang đi giấu thật kĩ.”

“Mấy chuyện phạm pháp tốt nhất đừng làm.” Thẩm Quân nói xong, lỗ tai liền truyền đến cảm giác ướŧ áŧ mềm mại, đầu lưỡi bắt đầu cẩn thận thăm dò luồn tới, vành tai bị đối phương hút vào trong miệng, hắn từ kính chiếu hậu của xe taxi trông thấy bàn tay đang che chắn của Hình Kính Dương. Thẩm Quân rụt vai, không khống chế được âm lượng, “Đủ rồi.”

“Đến rồi hả?” Tài xế phía trước bị Thẩm Quân làm cho giật mình, đạp phanh lại, “38 tệ.”

“Không phải nói với chú, cứ đi tiếp.” Thẩm Quân đem cặp sách đặt ở giữa hai người, ngăn cho Hình Kính Dương cứ không quản mọi lúc phát tình.

“Cúc cu cúc cu~” Thẩm Quân lấy di động ra, là tin nhắn, hắn liếc mắt nhìn tên người gửi, khóe miệng nhếch lên, ấn mở:

— “Không muốn cậu đi.”

Nụ cười cứng đờ, Thẩm Quân cuối cùng cũng hiểu được Hình Kính Dương ỷ lại hắn đến mức nào, người đã quen một mình như hắn sẽ rất dễ coi nhẹ sự đả kích của chia ly đối với Hình Kính Dương, buồn bã sa sút như vậy cũng đã một đoạn thời gian, đó không phải chuyện tốt gì.

Thẩm Quân ấn hồi âm, nhập rồi lại xoá mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

— “Tôi sẽ cố trở lại sớm.”





Sau khi Thẩm Quân đi Thượng Hải, Hình Kính Dương cùng đám Tôn Bằng đi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, tết ông Táo còn hẹn nhau tới karaoke, hát hò chơi bời đến tận nửa đêm.

“Cậu nói, cậu nói sớm là lúc nào? Không cho tôi đi tiễn cậu, cũng không cho, cũng không cho tôi đi đón cậu ha nóng quá…”

Thẩm Quân bật đèn ngủ, xoa xoa mắt, biết cậu hôm nay ra ngoài hát hò, không nghĩ lại uống say tới như vậy, đối diện với kẻ không tỉnh táo bên kia hỏi: “Cậu về đến nhà chưa? Ai đưa về?”

“Bằng.”

“Tôn Bằng?”

“Ừa.”

Thẩm Quân nửa ngồi dậy, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng sột soạt, chắc là đang cởϊ qυầи áo, hắn lo lắng hỏi: “Nôn rồi sao?”

“Không, chỉ là nóng… nóng…”

Thanh âm này Thẩm Quân rất quen thuộc, hắn trầm giọng, “Cậu đang làm gì?”

“… Nhớ cậu… Nhớ cậu nhiều lắm…”

Vươn tay lấy điều khiển từ xa trên kệ giường, Thẩm Quân ấn nút khóa cửa, hạ rèm xuống, “Nhớ tôi làm gì?”

“Sờ ưm… Sờ…” Hình Kính Dương ném điện thoại lên gối, thanh âm truyền tới mơ mơ hồ hồ, Thẩm Quân cười nhẹ, “Cứng rồi?”

“Cứng rồi, cũng ướt…”

Thẩm Quân đưa tay vào trong quần, “Chỗ nào ướt?”

“Phía sau… phía sau ướt rồi, Thẩm Quân…”

Tự mình sờ vẫn là không có cảm giác bằng Hình Kính Dương sờ. Thẩm Quân rất ít tự tɧẩʍ ɖυ, cũng không quen làm, không biết khống chế nặng nhẹ, vừa ra tay đã dùng lực quá sức, dương cụ bị hắn làm cho mềm nhũn cả, đành mặc kệ, chuyên tâm vào điều giáo người bên kia đầu dây, “Sao không nói c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nữa?”

“Cậu không thích nghe.”

“Ừ, tôi không thích nghe, không được tự mình sờ nơi đó, có nhớ chưa?”

“Ừm không động vào… Tôi không động vào… Giữ lại chờ cậu!”

“Thoải mái rồi?”

“Thoải mái… Đem phía trước làm bắn ưm… Đằng sau giữ lại cho anh lấp đầy… Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh yêu…”

“Hahaha …” Thẩm Quân nhịn không được cười ra tiếng, Hình Kính Dương có chút bối rối, nhưng vẫn cố hết sức câu dẫn hắn. Thẩm Quân cười đến chảy nước mắt, vạch trần cậu: “Tiểu lừa gạt.”

“Đây là tình thú cậu có hiểu không hả, tôi đều sắp bắn rồi, cười cái rắm!” Cậu vốn không say, chỉ là muốn mượn rượu làm càn phát điên một chút, vậy mà Thẩm Quân bên kia không chịu phối hợp tí nào.

“Video đi, chỉ nghe mình âm thanh tôi không cứng nổi.”

Tình yêu bên trong Hình Kính Dương đối với Thẩm Quân khiến cậu nghe hắn lời răm rắp. Cậu để camera nhắm ngay miệng huyệt mình, nhìn qua rất sạch sẽ, không chút ẩm ướt, bản lĩnh bịa chuyện nói quá của Hình Kính Dương quả nhiên càng ngày càng lợi hại, nhưng trong lời nói láo cũng vài phần chân thật, huyệt nhỏ của Hình Kính Dương nhìn thấy Thẩm Quân xác thật rất vui vẻ, co rút liền mấy hồi.

Bởi vì camera nhắm ngay phía dưới Hình Kính Dương, khuôn mặt cậu không cách nào lên hình, chỉ có âm thanh truyền đến, “Cậu cứng rồi?”

“Ừm.”

“Cậu đúng là động vật thị giác.” Hình Kính Dương trở mình, quỳ trên giường, cái mông rắn chắn tròn trịa lấp đầy màn hình. Sở dĩ Hình Kính Dương bày ra cái tư thế này là bởi vì qua mấy lần hai người làʍ t̠ìиɦ, cậu tổng kết được một kinh nghiệm, Thẩm Quân thích từ phía sau tiến vào, không phải thích bình thường, là rất thích.

Thẩm Quân cử động tay càng nhanh hơn.

“Lùi ra sau một chút, lộ eo ra.” Hình Kính Dương quỳ xuống tiến lên vài bước. “Thắt lưng hạ xuống.” Thẩm Quân nói. Hình Kính Dương ngoan ngoãn nâng mông, hạ eo, bày ra một tư thế vô cùng dâʍ đãиɠ, hỏi: “Cậu hài lòng chưa?” Hậu huyệt khẽ mở ra một cái lỗ nhỏ.

Thẩm Quân duỗi thẳng thắt lưng, hạ lệnh: “Rên đi.”

Bởi vì mấy câu nói của hắn, tính khí Hình Kính Dương liền bắt đầu rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ, ướt cả một mảnh ga giường. Sự khống chế mãnh liệt của Thẩm Quân mang lại cho Hình Kính Dương niềm vui thích không nhỏ, cậu bắt đầu nức nở, “Anh ơi…”

“Ừ.”

“Anh ơi, em chảy nước…”

Thẩm Quân liếc nhìn tính khí đung đưa giữa hai chân cậu, “Đấy là động dục, động dục sẽ chảy nước.”

“Vậy anh cũng động dục sao? Em nghe thấy rồi, tiếng nước của anh thật lớn, anh cũng đang động dục phải không?”

Âm thân Thẩm Quân lại lớn hơn một vòng, ngón trỏ của hắn giữ trên qυყ đầυ, lần đầu tiên tự xưng nói, “Anh đang chơi huyệt nhỏ, tiếng nước có thể không lớn sao?”

“A… hừ….”

“Sao lại vô dụng như vậy? Chưa đυ.ng đã bắn.” Thẩm Quân nhìn Hình Kính Dương che lấy tính khí đã mềm đi, quỳ sát xuống giường.

“Cậu nói chuyện quá… quá…”

“Bởi vì lời nói của tôi? Học theo cậu cả đấy.” Thẩm Quân tiếp tục xoa nắn, “Quỳ cho vững, đừng run.”

Hai chân Hình Kính Dương đã tê rần, thúc giục hắn, “Cậu nhanh lên.”

“Vậy cậu còn không mau ra sức một chút, tôi cũng nửa đường xuống không xong đây.”

Nửa giờ sau, đợi cho chân Hình Kính Dương sắp gãy làm đôi, Thẩm Quân mới bắn, còn chưa kịp xong xuôi, hắn cầm tính khí nửa cương trách cứ Hình Kính Dương phát tình phát không đủ triệt để, lẳиɠ ɭơ vô dụng.

“Trách tôi sao? Con mẹ nó cậu là loại động vật thị giác, còn là một đứa ngốc không biết tɧẩʍ ɖυ, không đúng, là một tên khốn không biết tɧẩʍ ɖυ!”

Thẩm Quân nhìn cậu mắng người xong liền cúp máy, giận đến mức trời sáng rồi cũng không ngủ nổi.