Cũng thật là oan ức, Thẩm Quân từ nhỏ đến lớn còn chưa từng hào phóng với ai như vậy đâu. Không những ngoan ngoãn lè lưỡi cho người ta ăn, cả cổ cũng để cậu gặm đỏ, Hình Kính Dương bên này trộm vui vẻ trong lòng.
Thẩm Quân về đến lớp mới dám kéo cổ áo đồng phục xuống. Mới vừa rồi đi đường phải băng qua căng tin toàn người là người, hắn thật sự không dám buông ra. Lúc ở bên Hình Kính Dương cũng không cảm thấy gì, sau khi ra ngoài mới thấy khó xử muốn chết, quả thật không có mặt mũi gặp ai.
Thẩm Quân không có kinh nghiệm, mua băng dính cá nhân lại không mua gương nhỏ. Hắn đành phải trốn sau chồng sách vừa dựng lên, rướn cổ, nhìn vào màn hình điện thoại vừa đen vừa mờ, đặc biệt lưu loát đem băng dính dán đè lên yết hầu. Chẳng mất mấy giây vết đỏ kia đã biến mất, thay thế bằng một con SpongeBob nho nhỏ bên trên. Thẩm Quân thở hắt ra, thật sự có chút gai mắt, giống như càng che càng lộ.
Trái xem phải xem, cuối cùng vẫn là xé đi thì hơn, cứ nói là bị muỗi đốt, hắn cũng chẳng quan tâm thời tiết này có côn trùng hay không, dù sao cũng tốt hơn dán cái loại băng dính hoạt hình này, trông đến là ngớ ngẩn.
Thẩm Quân vốn cao, đầu năm học còn chủ động xin ngồi ở hàng cuối. Khu vực này bình thường nếu không phải là đám ăn không ngồi rồi ghét học thích ngủ, thì chính là mấy nhân tố thể thao tay chân dài ngoằng, vậy nên cách một lối đi nhỏ chính là cán sự thể dục lớp hắn: Vương Vũ Ninh.
Vương Vũ Ninh đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, lúc này lại từ trên trời rơi xuống cơ hội nắm thóp Thẩm Quân, không chờ nổi làm ầm lên.
Thẩm Quân đang dọn dẹp mặt bàn, không nghe thấy. Hắn lôi bài thi từ trong hộc bàn ra, định bắt đầu làm bài tập, lại bị một bàn tay phủ lên.
Thẩm Quân lấy tai nghe xuống, ngẩng đầu, “Có việc?”
“Giỏi thật, còn có tâm tình làm bài tập cơ đấy?” Vương Vũ Ninh rút lấy bài thi từ trong tay Thẩm Quân, thanh âm vừa vặn truyền đến tai mọi người, lớp còn đang trong giờ tự học, tất cả đều dừng bút nhìn sang.
Thẩm Quân dựa lưng vào ghế, bảo trì phép lịch sự cơ bản nhất, hỏi: “Ý cậu là gì?”
“Ồ, ý tôi là gì, tôi nói là cậu không xứng làm một thành viên của cái lớp này!”
Thẩm Quân dù không hiểu gì cũng biết đây là tới gây chuyện, hắn bỏ bút xuống, vừa muốn mở miệng liền bị lớp trưởng cắt lời, “Vũ Ninh cậu nói bậy gì đấy?”
“Tôi nói bậy?!” Vương Vũ Ninh quay lại, chỉ vào Thẩm Quân nói với cả lớp: “Vì cậu ta mà lớp chúng ta bị điểm 0 ở vòng sơ loại 3000m, khỏi đấu chung kết luôn, được chưa? Khỏi đấu!”
Đến nước này lớp trưởng cũng không cách nào nói đỡ cho Thẩm Quân được nữa. Mặc dù lúc ấy tình huống của Hình Kính Dương thật sự khẩn cấp, nhưng Thẩm Quân cũng không phải người ở gần cậu nhất, hơn nữa chỉ còn vài bước chân là hắn sẽ cán đích rồi. Có mười nói một trăm, nội tâm mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút không cao hứng, trách hắn cứ muốn làm anh hùng.
Thẩm Quân bên này không để ý đến ánh mắt của người khác, đứng dậy hất ngón tay trước mặt, lạnh lùng nói: “Đừng chỉ tôi, tay bẩn không tự biết?” Nói xong liền dùng khăn ướt lau sạch tay mình, như thể Vương Vũ Ninh là thứ độc hại gì, đυ.ng một chút cũng không nguyện ý.
Thẩm Quân rất ít tham gia các hoạt động trong lớp, cũng không nói nhiều, ngoại trừ trên phương diện học tập hắn vẫn luôn phong mang tất lộ*, thì thường ngày đều trưng ra một bộ dáng quân tử nhẹ nhàng, ngay cả mặt cũng có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, rất dễ khiến người ta nảy sinh ý xấu —— đem Thẩm Quân đè xuống dưới thân, nghĩ thôi cũng đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
*Phong mang tất lộ: Bộc lộ tài năng ở một lĩnh vực nào đó.
“Con mẹ nó mày nói ai bẩn thỉu…”
“A ——” Có nữ sinh hét ầm lên.
Vương Vũ Ninh bị đạp thẳng ra ngoài, còn đυ.ng đổ hai cái bàn, nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Lớp trưởng không ngờ tới Thẩm Quân nhã nhặn ôn hoà ngày thường giờ đây lại bùng nổ giá trị sức mạnh như vậy, nhất thời ngây người đứng đó, bị mấy bạn học bên cạnh nhắc nhở mới vội vã chạy đi tìm chủ nhiệm.
Thẩm Quân bước hai bước đến gần, kéo nữ sinh vô tội phải chịu trận chung lên nói xin lỗi, đặc biệt ôn nhu, đấy là nếu như bỏ qua chuyện hắn còn đang như vô ý mà giẫm lên tay Vương Vũ Ninh. “Tôi không muốn giải thích cái gì, cũng không có gì đáng để giải thích, cậu không phải người, nhưng tôi thì có.” Thẩm Quân nhấc chân lên, nhìn Vương Vũ Ninh đang không ngừng run rẩy ở dưới đất, hữu tâm dạy bảo: “Có thời gian rảnh rỗi chỉnh tôi, không bằng tận dụng mà lau cái miệng mình, chỗ nào chỗ nấy bẩn không chịu nổi.”
Chủ nhiệm lớp vừa vặn đến đúng lúc. Cô vỗ vỗ đầu, như thế này làm sao mà nói lại với giám đốc Thẩm đây, nói con trai của ngài không những ở trước mặt bao nhiêu bạn học đánh người, còn sỉ nhục người ta, sợ là giám đốc Thẩm cũng không tin nổi.
Chủ nhiệm gọi bốn người đi, ngoài hai thủ phạm chính còn có lớp trưởng lớp phó, những người khác tiếp tục ở lại tự học.
Trong văn phòng, dưới kỹ năng diễn xuất tuyệt đối chân thật khách quan của lớp trưởng lớp phó, chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng nắm rõ được toàn bộ quá trình, lại cảm thấy đầu càng đau, cô nhìn xuống bụng Vương Vũ Ninh, “Em còn đau không? Không ổn thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra?”
Vương Vũ Ninh lắc đầu như gõ trống, chỉ đợi chủ nhiệm hỏi đến mình, vội vàng nói: “Không đau nữa, không đau nữa ạ.” Một mặt lại muốn giả vờ thân mật khoác vai Thẩm Quân nhưng không thành. Vương Vũ Ninh cũng chẳng thèm để ý, cười rạng rỡ: “Em không biết Thẩm Quân quen bạn học đó, cứ cho là cậu ấy không nghĩ cho lớp, trách lầm người, nên đánh nên đánh.”
“Quen hay không quen tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy.” Vương Vũ Ninh chủ động nhận sai, thái độ thành khẩn: “Là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Thẩm Quân cậu đừng để ý.”
Tuy Thẩm Quân không thích nói chuyện nhiều với mọi người, nhưng cũng không phải EQ thấp, biểu hiện của Vương Vũ Ninh so với vài phút trước quả thực khác nhau một trời một vực, Thẩm Quân nhìn cậu ta, không tiếp nhận lời xin lỗi.
Cô Mã làm chủ nhiệm bao nhiêu năm, ít nhiều cũng đã lõi đời, lập tức liền giúp cậu ta dựng bậc thang: “Cùng lớp với nhau có chút ít mâu thuẫn không tính là chuyện lớn gì. Vương Vũ Ninh dù có sai, Thẩm Quân em cũng không nên động thủ đánh bạn, truyền ra ngoài người khác nghe được thì cũng không hay lắm.”
Chủ nhiệm Mã quả thật thiên vị rõ ràng, tuy nói trên mặt phê bình Thẩm Quân, nhưng cẩn thận nghe kỹ lại, lời này lại giống như thẳng thắn nhận định Vương Vũ Ninh là người có lỗi.
Đánh nhau, bị chủ nhiệm lớp giáo huấn, những chuyện này thật sự rất mới mẻ đối với Thẩm Quân, hắn mỉm cười: “Đã khiến cô thêm phiền phức rồi ạ.”
Ai da, chỉ cần không gọi người nhà, bảo cô hoà giải kiểu gì cũng được. Chủ nhiệm Mã yên tâm đặt tim trở lại vị trí cũ, trấn an bọn họ: “Cô phải tìm giáo viên thể dục nói chuyện cho rõ ràng mới được, bạn học Thầm Quân lớp chúng ta làm chuyện tốt, không tặng giấy khen thì thôi đi, còn không biết tốt xấu gạch bỏ thành tích, đây là không để ai vào mắt hay sao! Các em đừng lo lắng, 3000 mét chúng ta nhất định sẽ được chạy, Thẩm Quân em về nhà tập luyện cho kỹ, đừng chậm trễ.”
Thẩm Quân gật đầu đồng ý, chủ nhiệm liền phất tay bảo ba người còn lại đi trước, để Thẩm Quân ở lại một mình.
Lần này trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cô giáo Mã nhấp một ngụm trà, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Em với Hình Kính Dương lớp 16 thân lắm sao?”
“Cũng tạm.” Thẩm Quân không nặng không nhẹ đáp: “Cậu ấy nhờ em giúp chút chuyện học hành.”
“Vậy cũng tốt.” Cô cười cười, “Em cũng biết Hình Kính Dương là học sinh cá biệt có tiếng, cô cũng không phải muốn ngăn cản bọn em chơi với nhau, cậu ấy có phần tâm tư học tập này cũng không dễ dàng gì. Nhưng em phải biết phân chia thời gian rõ ràng, đừng đặt mình vào sâu quá, thành tích người ta đi lên, của em lại đi xuống.”
“Sẽ không. Cậu ấy học cùng với em rất nghiêm túc, cũng rất chăm chỉ.” Thẩm Quân mười phần tôn trọng cô Mã, hắn ngừng một lúc, nói ra cái nhìn khách quan nhất của mình đối với Hình Kính Dương, “Hình Kính Dương không giống biểu hiện lưu manh bên ngoài, có thể nói, cậu ấy so với rất nhiều người còn ưu tú hơn.”
Chủ nhiệm Mã cũng không muốn tranh luận với Thẩm Quân, gật đầu biểu thị đồng ý rồi thả người.
Thẩm Quân rảo bước về lớp 1, trên đường đi lại bị Vương Vũ Ninh chặn lại, “Thẩm Quân, chúng ta chuyện này coi như xong, đúng không?”
“Không thì sao?”
“Tôi thật sự không biết hai người các cậu quan hệ tốt như vậy…” Vương Vũ Ninh đi theo Thẩm Quân nói đông nói tây, không có trọng điểm gì.
“Cậu rốt cục muốn nói cái gì?”
“Đừng nói xấu về tôi với cậu ta được không?” Vương Vũ Ninh nhìn Thẩm Quân một mặt không hiểu, đành phải xuống nước, “Tôi sợ cậu ta tìm tôi… Trả thù.”
“Ý cậu là Hình Kính Dương?”
Vương Vũ Ninh không lên tiếng.
“Cậu ấy không có rảnh rỗi như vậy.” Thẩm Quân lạnh lùng đi qua, ngẫm nghĩ một chút lại quay trở về, nhướn mày hỏi: “Trông tôi giống người thích nói xấu người khác lắm à?”
“Làm sao có thể!!”
Thẩm Quân một bộ dáng như có điều suy nghĩ, dọa cho Vương Vũ Ninh sợ giật mình: “Cậu thực sự sẽ không đâm thọc tôi phải không? Tôi nói thế này không phải là nhắc tỉnh cậu đó chứ???”
“Này!” Vương Vũ Ninh nhìn bóng lưng tuyệt tình của hắn, khóc không ra nước mắt, hôm nay thật là con bà nó ngu quá mà.
Số 1239, nhà Thẩm Quân, trên giường hắn.
“Ở trong sách trang 68 ví dụ 2 là đề gốc, đây đều là dạng tương tự, cậu xem sách trước, không biết thì lại hỏi tôi.” May có chủ nhiệm lớp nhắc nhở, Thẩm Quân mới nhớ ra, hắn đã rất lâu không giảng đề cho Hình Kính Dương rồi, quả thực là một sai lầm lớn.
Hình Kính Dương không có cách nào lại kiếm cớ nữa, nhìn một hồi liền đặt ra câu hỏi: “Hình lập thể là cái gì?”
“Cái nào?”
Hình Kính Dương chỉ cho hắn, Thẩm Quân liếc nhìn, ở trên giấy nháp phác thảo một sơ đồ, “Trước tiên đừng nhìn các đường giao tuyến khác, bản chất mặt trên của nó chính là hình tứ diện, mặt sau là hình cầu còn mặt dưới là góc nhị diện.”
Hình Kính Dương vẫn không tưởng tượng ra được.
Thẩm Quân vì lo lắng cho “cái mông” của Hình Kính Dương nên đã chuyển địa điểm học từ trên bàn lên trên giường, trong tay không có mô hình. Hắn đành phải dùng tay biểu thị, cố gắng giúp Hình Kính Dương hiểu bài.
Trong lúc Thẩm Quân còn đang giảng giải, Hình Kính Dương dần dần từ nỗ lực hình dung hình lập thể ra làm sao chuyển sang quan sát những ngón tay thon dài của Thẩm Quân, suy nghĩ bắt đầu chệch hướng.
Tay này vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ, khớp xương cân đối, vân tay rõ ràng, lòng bàn tay cũng mềm mại hồng hào.
Hình Kính Dương chống tay nằm bên cạnh Thẩm Quân, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài, vô thức khen: “Thật đẹp.”
Thẩm Quân ấn ngón trỏ lên đôi môi đầy đặn của Hình Kính Dương, không biết đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần, “Không được đào ngũ nữa.”
Đưa dê vào miệng cọp.
Thẩm Quân vốn thân nhiệt thấp, ngón tay cũng lạnh lẽo, Hình Kính Dương há miệng ngậm lấy, lại khẽ cắn lên, Thẩm Quân không rút tay ra được. Đầu lưỡi tinh xảo lướt qua vân tay hắn, mắt cậu khép hờ, vẻ mặt si mê, coi những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Quân như công cụ tìиɧ ɖu͙© mà chơi đùa.
Thẩm Quân chủ động gia nhập thêm một ngón tay, ngoài miệng lại nói: “Bài tập của cậu còn chưa làm xong.”
“Ưmm… Tôi đây cũng là đang luyện tập…” Hình Kính Dương bị hắn móc lấy đầu lưỡi, nói chuyện đứt quãng, “… Luyện tập… Khẩu giao.” Cậu nhả ngón tay Thẩm Quân ra, liếʍ sạch sẽ nước bọt trên đó, cùng Thẩm Quân bốn mắt nhìn nhau, “Cậu nói xem tôi có thông minh không?”
Thẩm Quân rũ mắt xuống, “Không thông minh.” Hắn xích lại gần, vùi đầu vào hõm vai Hình Kính Dương, thanh âm khàn khàn: “Còn chưa tới một tháng, đợi thêm một chút nữa, được không?
Hình Kính Dương luồn tay vào áo Thẩm Quân, vuốt ve lưng hắn, “Cái gì một tháng?” Cậu suy đoán: “Sinh nhật cậu?”
Mái tóc rúc vào trong hõm vai giật giật, có nghĩa là khẳng định, “Ngày 6 tháng 12.” Hắn hôn lên tai Hình Kính Dương, “Tôi sẽ 18 tuổi.”
Hình Kính Dương quay đầu, tìm được cánh môi mềm mại của Thẩm Quân, dây dưa gắn bó: “Bạn học Thẩm, tôi có thể trở thành lễ trưởng thành của cậu không?”
Hắn trước tiên cùng người bên cạnh trao đổi một nụ hôn không quá thuần thục, vô cùng trịnh trọng trả lời:
“Được như vậy, tôi rất hân hạnh.”
*Giải thích một chút chức vị của bố Thẩm Quân: 厅长 = Giám đốc công an tỉnh.