Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 84: (Hoàn Chính Văn)

Tóc được chải chuốt nghiêm chỉnh, nơ thắt thẳng thớm, tay cầm bó hoa.

Trì Diễm chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ có một ngày huy hoàng như hôm nay. Nhưng những ngày tháng về sau, mỗi ngày sẽ ngày càng hạnh phúc và tốt đẹp hơn nữa.

"Ba ơi, ba cười tươi lên đi mà." Cậu nâng mặt của Đàm Triệt lên.

"Thích Thủ Lân không phải đã hứa với ba rồi à, ba cứ nhất định phải thử anh ấy mãi như vậy sao ạ?" Cậu thân mật dùng trán tựa vào trán của ba mình.

"Xin ba hãy tin tưởng anh ấy, cũng như là tin tưởng con...... Tin tưởng chúng con."

Đàm Triệt gật gật đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Vậy thì phải xem biểu hiện của thằng nhóc kia đã."

"Anh! Anh chuẩn bị xong hết chưa? Anh Thích đang đợi anh đó." Trì Mộng Gia và em trai vui vẻ mở cửa bước vào.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi." Trì Diễm kéo lấy tay bố.

Trì Hành Thao lén sát lại gần cậu, nói nhỏ: "Ba của bọn con khẩu xà tâm Phật thế thôi, con đừng lo quá."

Khác hoàn toàn với mùa đông trong nước, trên hòn đảo gần với xích đạo này, khí trời ấm áp như độ xuân về, hòa cùng với hương hoa thơm ngát và tiếng chim hót líu lo.

Hôm nay là ngày cưới của Thích Thủ Lân và Trì Diễm.

Thích Thủ Lân đã bao trọn khu nghỉ dưỡng đẹp đẽ này, những vị khách mời đến đây đều là bạn bè thân thích chứ không hề có một cánh báo chí nào cả. Dù là lễ cưới của tổng giám đốc của Minh Trì thật sự là một chủ đề sốt dẻo, nhưng Thích Thủ Lân không hy vọng Trì Diễm bị làm phiền quá nhiều. Cuộc sống của bọn họ không cần quá nhiều sự tham gia của người khác.

Long trọng mà riêng tư, ấm áp và lãng mạn. Đây là hôn lễ mà Thích Thủ Lân muốn gửi tặng cho cậu.

Mặc dù không theo đạo nhưng buỗi lễ của bọn họ vẫn được tổ chức tại một giáo đường theo tiêu chuẩn nằm trên đảo.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua những ô kính cửa sổ khổng lồ nhiều màu sắc, tạo nên những gam màu sặc sỡ và tươi sáng đầy tuyệt mỹ. Ở cuối thảm đỏ là một thân hình điển trai trong bộ lễ phục màu trắng nghiêm chỉnh. Nghe thấy tiếng mở cửa, bóng dáng người kia liền quay người lại. Những dải ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên thân hình của người ấy, tựa như một vị thần tỏa ra ánh hào quanh vậy.

Trì Diễm nghẹn ngào trong giây lát. Cậu đã từng nhìn thấy cảnh này trong giấc mơ của mình, nhưng người đứng bên cạnh Thích Thủ Lân lúc đó lại không phải là cậu. Trong giấc mơ kia, cậu thậm chí còn không mặc nổi một bộ đồ tươm tất hay cầm nổi một bông hoa ngọt ngào như lúc này.

"Sao vậy con?" Trì Hành Thao vừa muốn tiếp tục tiến lên, nhưng lại cảm thấy bước chân của con mình có chút chậm lại.

"Không có gì hết ạ......" Trì Diễm rũ mắt xuống, khẽ cười chua xót. Trì Hành Thao vỗ vỗ tay cậu.

Cuối cùng cũng có một ngày, cậu có thể chân chính đứng bên cạnh Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân vuốt tóc ngược ra phía sau một cách trang trọng, làm nổi bật lên gương mặt của hắn. Hắn chăm chú nhìn Trì Diễm đang đứng cạnh mình, chú rể nhỏ của hắn hôm nay đặc biệt đẹp trai, hắn thậm chí còn không nhận ra rằng phần lông mày đứt đoạn đáng yêu của cậu đã được vẽ lên trọn vẹn. Hắn muốn kéo lấy tay cậu, nhưng nghi thức của buổi lễ vẫn chưa đến bước này nên hắn đành phải nhịn lại. Trì Diễm cũng ngây ngốc mà nhìn Thích Thủ Lân, cảm giác như bản thân cậu đang lơ lửng trên mây vậy. Không thể tin được người alpha giống như một siêu tân tin này về sau sẽ trở thành bạn đời của mình.

Đôi mắt của bọn họ long lanh sáng ngời, nhìn đối phương mà cười ngây ngô. Không vì lý do gì hết, nhưng cũng tựa như chứa đựng hàng vạn lý do.

Sau một hồi nhạc dài kết thúc, người chủ trì buổi lễ tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Thích Thủ Lân tháo găng tay ra, cuối cùng đã có thể đan mười ngón tay của mình vào tay của Trì Diễm.

"Thích Thủ Lân. Cậu có nguyện ý lấy Trì Diễm hay không? Sẵn lòng yêu thương cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy. Và cậu có nguyện ý sẵn sàng từ bỏ hết tất cả mọi thứ, vĩnh viễn thủy chung với cậu ấy hay không?"

"Tôi nguyện ý."

"Trì Diễm. Cậu có đồng ý lấy Thích Thủ Lân hay không? Sẵn lòng yêu thương cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy. Và cậu có nguyện ý sẵn sàng từ bỏ hết tất cả mọi thứ, vĩnh viễn thủy chung với cậu ấy hay không?"

"Tôi nguyện ý."

Hai người cùng nhau tuyên thệ.

"Tôi, Thích Thủ Lân nguyện ý cùng em, Trì Diễm. Kết thành chồng chồng."

"Tôi, Trì Diễm nguyện ý cùng anh, Thích Thủ Lân. Kết thành chồng chồng."

"Từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau. Dù cho thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh/em đều sẽ yêu thương em/anh, trân trọng em/anh. Cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta......"

"Ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta." Đột nhiên Thích Thủ Lân thay đổi lời thề của mình.

Trì Diễm sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười đáp lại: "Ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta."

Trao nhẫn xong, hai người họ ôm hôn nhau. Vô số hoa tươi và ruy băng từ trên trời rơi xuống. Người thân và bạn bè vỗ tay chúc mừng cho mối tình tuy gian nan nhưng cuối cùng cũng đơm hoa kết trái này. Bé Thích Ngai Thì được trang điểm thành cô bé rải hoa thì được Kiều Lâm bế lên và đưa cho bọn họ, nhϊếp ảnh gia cũng chụp lại hình ảnh bố và ba ở hai bên trái phải hôn cô bé.

Vầng trăng sáng thẹn thùng vươn mình lên từ biển cả. Buổi trình diễn có phần kỳ lạ của thổ dân sẽ được tổ chức cùng với tiệc tối. Sàn nhảy ngoài trời cũng khiến cho khách mời thêm phần hưng phấn.

Lần cuối cùng cậu khiêu vũ với Chu Nguyên Lê là khi cậu tốt nghiệp, nhưng giờ đây nắm tay cô thêm lần nữa, tâm trạng của cậu hoàn toàn khác xa so với trước đó.

"Thật ra...... bố của đứa bé là anh ấy, lần trước anh ấy lừa chị đấy." Trì Diễm ngại ngùng mà thú nhận với Chu Nguyên Lê.

Chu Nguyên Lê sảng khoái cười to: "Chị nhìn ra mà, nếu không phải là con ruột của mình thì ai lại quan tâm bé nó nhiều như vậy chứ?"

Cô cố nén cười, nhìn Trì Diễm một cách chân thành: "Tốt quá rồi Tam Hỏa Nhi...... Có một người hết lòng chăm sóc em như vậy. Trân trọng em, yêu quý em, xem em là trung tâm của mọi thứ...... Em càng phải tự tin hơn mới đúng. Tam Hỏa Nhi của chúng ta chưa bao giờ là người có cũng được, không có cũng không sao, mà em chính là vũ trụ thu nhỏ của một người đó!"

Trì Diễm nghiêm túc gật đầu, mỉm cười. Gương mặt tươi cười của Chu Nguyên Lê thậm chí còn càng thêm xinh đẹp. Mặc dù không còn mang thứ tình yêu đơn phương cay đắng với cô, nhưng tình bạn sâu đậm vẫn còn đó.

"Xin thứ lỗi." Đột nhiên có một giọng nói ngắt lời bọn họ. "Tôi có thể mang chú rể của mình đi có được không?"

Giọng nói cười đùa, tiếng vui ca cùng với tiếng ca hát nhảy múa dần cách xa bọn họ.

Thích Thủ Lân nắm lấy tay của Trì Diễm im lặng đi dạo trên bãi biển. Những cơn sóng biển khẽ hôn lên đôi chân trần của bọn họ, những vì sao lấp lánh cũng vì họ mà nhấp nháy.

"Hôm nay vui không em?"

"Vui lắm...... Còn anh thì sao?" Trì Diễm hỏi lại.

"Đương nhiên là vui rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ do dự của em trên thảm đỏ, anh còn nghĩ là em đổi ý không chịu gả cho anh không đó." Thích Thủ Lân đối mặt với cậu, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cậu. "Khi đó em đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"

Trì Diễm do dự một hồi, vẫn quyết định nói cho hắn biết: "Bởi vì em từng mơ thấy anh mặc lễ phục kết hôn. Dáng vẻ lúc ấy gần như giống hệt ngày hôm nay vậy...trông rất đẹp."

"Nhưng lúc đó anh nắm tay người khác, cũng người đó thề nguyện sống mãi bên nhau."

"Lúc đó em chỉ biết đứng nhìn ở bên cạnh. Ngay cả ăn mặc một bộ lễ phục tử tế, một bông hoa để gửi lời chúc phúc cũng không có......"

Vừa nói, hai mắt của Trì Diễm đỏ hoe. Chỉ có trong giấc mơ đó, cậu mới hiểu được lòng mình, thế nhưng cậu chỉ có thể im lặng tặng cho Thích Thủ Lân một đóa bồ công anh, bông hoa bồ công anh đó là do trái tim và linh hồn của cậu nuôi lớn, trông cậu như một chú hề nhảy nhót mua vui vậy.

Chỉ cần là hắn thì tốt rồi mà, bản thân cậu đã rất mãn nguyện rồi.

Tim của Thích Thủ Lân dường như bị bóp nghẹn, đây là lần đầu tiên Trì Diễm thổ lộ với hắn về chuyện định mệnh ngày đó. Thì ra không phải là cậu không để tâm, chỉ là cậu không nói ra mà thôi. Tính cách kiềm chế, không muốn gây thêm phiền phức và áp lực cho hắn, nên dù đau đớn đến mấy cũng im lặng không nói ra lời nào.

"Hòn Đá ngốc của anh......" Thích Thủ Lân ôm chặt lấy cậu. "Anh không muốn bất kỳ ai ngoài em hết."

Đêm tân hôn đương nhiên là khoảng thời gian riêng của cặp chồng chồng, Thích Ngai Thì được ông bà đưa đi, vừa xem pháo hoa ở ngoài vừa vui vẻ cười khúc khích.

Trì Diễm ngượng ngùng từ phòng tắm đi ra, trên người mặc chiếc váy cưới tình thú mà Thích Thủ Lân đã chọn. Ngẩng đầu nhìn hắn như một chú mèo gian manh lấy trộm cá, trong lầm thầm mắng hắn biếи ŧɦái.

Chiếc váy ngắn hở lưng bằng ren trắng kết hợp với đôi tất đùi màu trắng bọc lấy phía dưới. Mặc dù nước da của Trì Diễm cũng không tính là trắng nõn, nhưng khi mặc vào luôn mang đến cảm giác trong sáng nhưng đầy dâʍ ɖu͙©.

Thích Thủ Lân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, dùng miệng mớm cho cậu một ít. Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, tạo nên những sợi chỉ bạc. Không biết là say rượu hay là say người.

Trì Diễm dùng mu bàn tay lau đi phần rượu chảy xuống khóe cằm: "Có phải cả ngày nay anh đều tưởng tượng em mặc như vầy đúng không?"

Thích Thủ Lân ôm lấy cậu, chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế...... Anh thậm chí còn nghĩ, nếu em mặc bộ này trong lễ cưới thì tuyệt vời biết mấy. Nhưng mà sau đó nghĩ lại thì chỉ có anh mới được ngắm nhìn dáng vẻ này của em mà thôi."

Không như bí mật ảo tưởng trong thời kì động dục nữa. Lần này alpha thật sự đã thật sự cưới về được chàng dâu beta của mình.

Nhảy qua nhảy lại, rồi Thích Thủ Lân đẩy Trì Diễm lên trên giường, vừa định đến gần hôn hôn, thì bị đôi chân mang tất trắng của cậu giẫm lên bả vai. Chỉ thấy Trì Diễm đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Lên giường nằm đi."

Rất hiếm khi Trì Diễm chủ động, Thích Thủ Lân tất nhiên cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Tay chân của Trì Diễm leo lên người hắn rồi hôn lên môi hắn, tiếp đến hôn xuống cằm, rồi lại liếʍ liếʍ hầu kết của hắn. Từng nút cúc áo sơ mi được cởi ra men theo những nụ hôn hướng dần xuống dưới.

Nếu như nói Thích Thủ Lân thèm muốn thân thể cậu, thế thì tại sao cậu lại không được ham muốn khối cơ thể hoàn hảo này của alpha chứ —— cơ ngực to lớn vừa phải, cơ bụng tám múi săn chắc, vân cá mập và tuyến nhân ngư (1) rõ ràng dễ thấy......

(1) Hình ảnh minh họa đây nha mọi người.

"Nếu em thích thì hôm nay cho em sờ mấy cái đó." Thích Thủ Lân cười nói.

Trì Diễm cưỡi trên người hắn, dùng phần mông nhỏ được bó chặt trong qυầи ɭóŧ kiểu nữ mà không ngừng cọ xát lên dương v*t đã dựng đứng của Thích Thủ Lân, nghiêng đầu nhíu mày, bực bội hỏi: "Chỉ có hôm nay thôi à...... Về sao thì không được sờ sao?"

"Được chứ, đương nhiên là được rồi." Thích Thủ Lân đưa tay muốn chạm vào cậu, nhưng bị cậu liếc mắt một cái: "Nhưng từ giờ phút này trở đi, anh không được chạm vào em đâu đó."

Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân đang trải qua mức "hình phạt" cao nhất, rất ngọt ngào và cũng đầy tra tấn.

Trì Diễm còn chủ động giúp hắn khẩu giao. Chiếc lưỡi mềm mại liếp láp đầu dương v*t to lớn, sau đó men theo phần cán mà đi xuống, thề rằng khiến cho toàn bộ dương v*t của alpha dính đầy nước bọt của cậu. Cổ họng của cậu nông, ở tư thế này cơ thể cậu hoàn toàn không thể nuốt hết dương v*t của Thích Thủ Lân được, nhưng cậu lại há miệng thật lớn mà bất chấp thọc sâu vào cuống họng, dương v*t chọc vào chiếc lưỡi nhỏ của cậu khiến cho cậu chảy nước mắt cũng không chịu nhổ ra.

Thích Thủ Lân thở dốc, cổ họng non nớt bởi vì phản ứng nôn mửa mà siết lại thật chặt, sướиɠ đến mức khiến da đầu hắn tê dại. Hận không thể trực tiếp ấn gáy của Trì Diễm xuống mà đâm thọc yết hầu của cậu.

Nhưng mà hắn không nỡ để Trì Diễm phải khó chịu, vì thế chỉ có thể cố chịu đựng. Vì không để Trì Diễm bị sặc, trước khi xuất tinh liền rút ra một khoảng, bắn lên mặt cậu.

"Em học được kỹ thuật này ở đâu, hửm?" Thích Thủ Lân mặc kệ lệnh cấm là không được chạm vào cậu, vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cậu. Trì Diễm còn ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếʍ đi những dòng tinh còn sót lại trên môi, vừa ngây thơ lại vừa dâʍ đãиɠ. Trong lòng thì cảm thấy đắc ý vì lần này Thích Thủ Lân xuất tinh rất nhanh, cậu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Em cũng không phải là đồ đầu đá nha, có gì mà em không học được chứ!"

"Học ở đâu? Học thể nào? Sao anh lại không biết?" Thích Thủ Lân trầm giọng hỏi.

Trì Diễm ngượng ngùng nói rằng cậu đã bí mật ở công ty xem mấy đoạn video ngắn với lý do tăng ca trong lúc mọi người tan làm. Ai bảo là lúc ở nhà Thích Thủ Lận hận không thể dính chặt bên người cậu từng giây từng phút cơ chứ, đến cả Thích Ngai Thì cũng không có dính người bằng hắn.

"Sao này sẽ nói cho anh biết." Cậu cố ý trêu Thích Thủ Lân, trước giờ trong chuyện này hắn thì cực kỳ thành thạo, còn cậu thì ngây ngô, dễ lừa. Chỉ một là lần này đã khiến cậu sung sướиɠ hơn một chút.

Thoát khỏi vòng ôm của hắn, cậu đẩy hắn lên giường: "Còn chưa xong đâu......"

Rồi cậu chống lên cơ ngực và bụng của Thích Thủ Lân, đẩy chiếc qυầи ɭóŧ ren sang một bên, chậm rãi ngồi xuống.

Thích Thủ Lân cảm nhận được hậu huyệt ẩm ướt phía sau cậu, không ngờ rằng thế mà cậu đã bôi trơn trơn lúc thay đồ rồi. Trì Diễm nhích trái nhích phải, tự mình căn chỉnh góc độ.

"Em nhẹ một chút......"

Hai tay Thích Thủ Lân bóp nắn đùi cầu, giờ phút này hắn bị tìиɧ ɖu͙© không chế, lực tay cũng không khống chế được nữa.

"Bé cưng, nhún đi em." Giọng hắn trở nên trầm khàn.

Trì Diễm nghe lời hắn bắt đầu di chuyển. Cậu không có kinh nghiệm trong tư thế cưỡi ngựa này, nên nhịp độ không dám quá nhanh, dương v*t của Thích Thủ Lân còn một phần tư nữa là chưa nuốt vào. Mặt trước của cậu bị qυầи ɭóŧ ren siết chặt nên cậu vén phần váy ngắn lên và kéo vạt áo xuống, hai tay nắm dương v*t của mình, vừa đưa đẩy vừa tự an ủi.

Thích Thủ Lân muốn phát điên rồi. Du͙© vọиɠ của Trì Diễm tích tụ từ từ, nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt thôi thì hắn muốn bùng nổ rồi. Trì Diễm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của hắn, cắn lấy môi dưới và tự an ủi theo kiểu truyền thống...... Nhìn kiểu nào trông cũng rất đáng yêu, khiến hắn hận không thể ngay lập tức đè cậu xuống mà giã cho thật mạnh bạo. Nhưng hiếm khi Trì Diễm mới chủ động, để cậu trút bỏ sự xấu hổ trong chuyện làʍ t̠ìиɦ là mục tiêu lâu dài của hắn, cho nên Thích Thủ Lân chỉ có thể hướng dẫn từng bước một: "Nâng mông lên chút đi cưng...... đúng rồi, đẩy eo của em về trước. Điểm nhạy cảm của em ở phía trước một chút."

"A ưm!" Trì Diễm đột nhiên khom người, ấn chặt lỗ chuông của chính mình. Vào giây phút cậu cọ qua điểm nhạy cảm kia cậu thực sự muốn xuất tinh ngay lập tức, nhưng nhớ lại Thích Thủ Lân đã đã nói sẽ làm bất cứ điều gì nếu cậu xuất tinh sau hắn, trong lòng cậu đã thể rằng ít nhất lần này cậu phải làm cho Thích Thủ Lân bắn trước.

Không thể bắn ra, nhưng lêи đỉиɦ thì có. Hậu huyệt của cậu liên tục co thắt, hút chặt lấy Thích Thủ Lân. Đồng thời, eo của Trì Diễm cũng di chuyển một cách mạnh mẽ. Không màng bản thân có thể nuốt trọn dương v*t của Thích Thủ Lân hay không thể mà lại đánh bạo ngồi thẳng xuống!

"A......" Cậu há to miệng thở dốc, nước bọt vì quá sướиɠ mà không tự chủ được nhỏ xuống. Dưới sự nhún nhảy mạnh bạo cùng với sự co thắt lêи đỉиɦ của hậu huyệt, Thích Thủ Lân bắn ra.

Trì Diễm giương mắt nhìn người yêu bắn ra, mặt đầy vẻ thỏa mãn, cuối cùng cũng chịu buông bàn tay nắm chặt lấy miệng chuông ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn sắp chảy ra giờ lại phun ra không ngừng......

"Được rồi Trì Diễm...... Em thật sự làm tốt lắm......"

Thích Thủ Lân kéo Trì Diễm đang mơ màng vào trong lòng mình. Hòn Đá ngốc này, chỉ vì muốn để hắn bắn trước thôi mà lại khiến cho bản thân mất sức như vậy. Đúng là gϊếŧ địch tám trăm, tự thương tổn một ngàn mà.

Hắn siết chặt lòng bàn tay của Trì Diễm, đem từng ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu đưa vào miệng mình mà mυ'ŧ máy, nhấm nháp mùi vị pheromone của Trì Diễm. Từ sau khi Trì Diễm sinh con, hắn chỉ có thể hấp thụ pheromone của Trì Diễm qua một thứ —— đó là sữa Trì Diễm.

Hắn bế cậu vào phòng tắm, nhẹ nhàng cởi nút thắt sau gáy cậu, chiếc váy cưới gợi cảm nhuốm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ được cởi ra. Chỉ còn lớp vớ đùi thôi cũng đẻ đẹp rồi.

"Hòn Đá nhỏ của anh......" Thích Thủ Lân hôn hôn gò má của Trì Diễm, để cậu dần khôi phục lại tỉnh táo. "Em tự nhìn mình xem."

Đôi mắt Trì Diễm tập trung về một phía, cậu nhìn thấy cả người của mình đang kề sát người của Thích Thủ Lân thông qua tấm gương phản chiếu. Thích Thủ Lân cũng cởi hết quần áo, dúng hai tay xoa eo cậu đầy dâʍ đãиɠ: "Hôm nay em không có thời gian vắt sữa, có đúng hay không?"

Đúng thế, hôm nay phải tiếp đãi khách khứa, cử hành hôn lễ và có cả tiệc tối nữa. Sáng này, sau khi rời giường hắn chỉ kịp cho Thích Ngai Thì uống sữa một lần, rồi sau đó chườm đá mà thôi, cả ngày đều rất bận rộn.

"Hết thời gian cho con bú, đầu v* sẽ lõm vào à?" Lòng bàn tay hơi lạnh Thích Thủ Lân lướt trên đầu v*, khiến cho Trì Diễm ngứa ngáy.

"Không, không biết......" Giọng của Trì Diễm run rẩy, ngực của cậu chứa đầy sữa, lúc này chỉ cần nhẹ nhàng xoa nắn một chút sẽ xoa ra chút thịt.

"Căng quá, ưʍ...... Vắt ra chút đi. A!" Thích Thủ Lân sao có thể để phí của trời như vậy được, liền một ngụm ngậm lấy đầu v*, quầng vυ' hay thậm chí cả bầu ngực.

Trì Diễm ôm chặt lấy đầu hắn: "Đừng trêu em nữa mà......"

Cậu thủ thỉ cầu xin. Vừa tính kháng cự, người yêu liền dùng môi lưỡi liếʍ láp, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh cọ xát đầu ngực mỏng manh, non nớt. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế khiến cậu gần như không thể chịu nổi.

"Thích Thủ Lân...... hức ưʍ...... Chồng ơi." Cậu kéo lấy tóc của người yêu. "Muốn hôn nữa......"

Thích Thủ Lân hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, dù không phải đang trong thời kỳ động dục giả, Trì Diễm thế mà thật sự thẳng thừng gọi hắn là chồng và còn đòi hắn hôn nữa chứ. Sữa chưa kịp nuốt vào chảy ra một dòng sữa trắng bên khóe miệng của Thích Thủ Lân, Trì Diễm vươn lưỡi ra liếʍ chúng, rồi lại bị Thích Thủ Lân ngậm lấy. Đồng thời hắn còn nhấc lấy hai chân đang mang tất trắng của cậu lên, đâm thẳng vào trong hậu huyệt của cậu.

Trước tấm gương đang phản chiếu cả người mình, Trì Diễm, bị móc lấy chân, eo bị nắm chặt lấy, đâm rút một cách tàn nhẫn. Hai núʍ ѵú màu sắc đỏ rực bị mặt kính lạnh băng đè ép vào tuyến sữa, dòng sữa chảy dài uốn lượng dọc theo mặt kính nhẵn nhụi, để lại những vết tích dâʍ ɖu͙©. Thích Thủ Lân quen cửa quen nẻo mà thâm nhập vào khoang sinh sản của cậu, đây là nơi bí mật, vốn bí ẩn và non nớt chưa từng bị xâm nhập qua bao giờ. Nhưng bây giờ mọi ngóc ngách đều trở nên mềm mại, quyến rũ lạ kỳ, thậm chí nơi cuối tử ©υиɠ cũng tựa như đôi môi nhỏ nhắn mυ'ŧ mát qυყ đầυ của dương v*t.

Hết thảy là một hồi làʍ t̠ìиɦ dốc hết toàn bộ sức lực, không có lối thoát, tựa như bị rút cạn hết dịch thể, đến cả máu tươi cũng bị thiêu rụi.

Rốt cuộc thì thứ tình ái gì mới đáng được "kết tinh", phải chăng là từ thứ tình cảm hư ảo dần phát triển thành thực thể.

Trì Diễm tựa như sắp chết đuối, hai tay bất lực vùng vẫy, rồi lại bị Thích Thủ Lân nắm chặt lấy. Bản năng của alpha thôi thúc hắn cắn vào sau cổ của Trì Diễm và rót pheromone của mình vào —— mặc dù đánh dấu không có tác dụng, thế nhưng hắn chả quan tâm. Tầng tầng lớp lớp dấu răng dày đặc là tình yêu sâu đậm của hắn, là sự trung thành mà hắn đánh đổi với người kia để đổi lấy phần pheromone thoang thoảng thoái mái.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất ra hòa với hỗn hợp khi nãy, khiến cho bụng của Trì Diễm hơi phồng lên: "Không được...... Chịu không nổi nữa đâu, chết mất...... ư ư ức......"

Thích Thủ Lân cắn lấy vành tai của cậu: "Không phải rất sướиɠ hửm? Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em phải thể hiện cho thật tốt chứ."

Vầng trăng treo cao trên cạnh cọ, len lén trộm nhìn đôi tình nhân đang quấn chặt lấy nhau.

Trì Diễm nghiêm túc nhìn Thích Thủ Lân, chủ động dâng lên nụ hôn ướŧ áŧ: "Thích Thủ Lân...... em thích anh."

"Ưʍ...... Không, em yêu anh."

Hôm nay không rõ vì sao mà Trì Diễm đặc biệt dễ khóc. Thích Thủ Lân ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt.

"Anh vẫn luôn yêu em."

Kiếp trước xa vời, kiếp sau dai dẳng.

Biết rằng đường tình biết bao trắc trở.

Nhưng có hề chi, vì kể từ giờ.

Là lệ mi mắt, là hồ của em.

***

Tiền sinh thái viễn lai thế thái trường.

Nhất điều tình lộ đa thiểu khảm khả.

Đãn một hữu quan hệ, tòng kim vãng hậu.

Ký tố nhĩ đích lệ, dã tố nhĩ đích hồ.

***

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Chính văn xong rồi nè! Tung bông! Đã bốn tháng kể từ lúc bản thảo đầu tiên được đăng lên vào ngày 26 tháng 9 và giờ thì nó đã hoàn thánh rồi nè. Đây là lần đầu tui biết một bộ dài như vậy đó _ (:з) ∠) _ Vốn dĩ ban đầu tui chỉ muốn viết H văn đơn gian thôi hà, nhưng mà lăng ta lăng ngoằn sao mà viết 250 000 từ luôn.

Chỉ mới ngày nào không một ai quan tâm thì giờ đây bộ truyện đã đạt mốc 5000 và gần chạm mốc 6000 rồi nè, cảm động quá chừng!

Dù là dân nghiệp dư nhưng mà tui thích làm nhiều màn dạo đầu trước khi làʍ t̠ìиɦ hòa hợp xá© ŧᏂịŧ và tâm hồn á, so với việc đơn thuần chỉ là "tìиɧ ɖu͙©" thì tôi thích cảm giác "ham muốn" hơn. Do tình tiết bắt đầu khá chậm nên mọi người đã bỏ qua bộ này, tui thực sự xin lỗi nhé! Nhưng mà trong lòng tui có lý do hết á, tui tin chắc bộ này sẽ gây hứng thú với mấy chị em thích máu chó nha! Nó không chỉ là giữ t*ng trùng (?) mà còn có cả nước mắt nữa! Có khá nhiều chị em bắt đầu theo dõi từ mấy chương về sau hay thậm chí chỉ mới vài chương đầu hoi á, tui nhớ ID của mấy bạn hết nha, cảm ơn mọi người đã nhắn tin động viên tui nhé! Động lực lớn nhất của tui chính là được nhìn thấy nhiều bình luận á!

Trước khi câu chuyện được hình thành, trong đầu tui đã hiện lên vài cảnh máu chó rồi, mơ thấy thụ nhìn công kết hôn với người khác nè; nhưng thụ cũng không tính là đáng thương, chỉ là một người bình thường không quá nổi bật, nhưng bởi vì bình thường hay bị người ta bỏ qua nên mới khát khao có được tình yêu và được người khác công nhận. Hòn Đá với lão Thích là đại diện điển hình nhất cho công thụ mà tui YY ó, tui sợ là sau này tui sẽ tui sẽ khó viết nên được bộ nào có nhân vật đột phá được như này quá, ngay cả những tình tiết cẩu huyết cũng đã vắt kiệt thể lực của tui gòi_ (:з) ∠) _

Trong mắt mọi người giả thiết ABO đương nhiên được thành lập riêng vì AO, còn B chỉ là những người qua đường không mấy nổi bật. Nhưng điều ảnh hưởng đến tui là tác phẩm của Kim Dung 《 bạch mã khiếu tây phong 》mà tui xem hồi trung học. Lý Văn Tú đau buồn trước cái chết của hai người thân đã luôn quan tâm và chăm sóc đến cô, càng đau lòng hơn trước tình cảm của Tô Phổ lại dành cho người khác, cô không còn cách nào khác đàng cưỡi ngựa trắng, quay về Trung Nguyên. Chú ngựa trắng đã già nên chỉ có thể đi chậm mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn có thể quay về được Trung Nguyên. Giang Nam có liễu, có hoa đào, có chim én, có cá vàng...... Người Hán tuấn tú, dũng cảm, dịu dàng và phóng khoáng, nhưng cô gái xinh đẹp này lại ngang bướng như người Cao Xương xưa: "Anh ấy rất tốt, chỉ là tôi không thích anh ấy mà thôi."

Tôi chính là muốn viết một áng văn đi ngược lại với câu "Anh ấy rất tốt, chỉ là tôi không thích anh ấy mà thôi.", vì thế nên chúng ta có bộ truyện này.

Mặc dù đã kết thúc rồi, nhưng mà câu chuyện về Hòn Đá và lão Thích vẫn sẽ tiếp tục. Tui cuối cùng có thể viết H mà không cần phải báo trước rồi! Tui hy vọng là sau này mấy bạn sẽ không ghét mấy phiên ngoại ngọt ngấy, bởi vì dù sao tui cũng chỉ là một con người phàm tục hoi mà! Hãy để lại cho tui nhiều lời nhắn nhé, tui chỉ có thể viết tiếp nếu được trò chuyện với mọi người hoi ó QAQ__________________________Escanor: Bốn dòng cuối là thơ hay sao á, mà trình tui không đủ dịch sao cho mượt nên chỉ biết ghi thế thôi à.Còn nếu mọi người tiếc vì bộ này hoàn rồi thì đừng lo, tác giả đã viết ra nhiều phiên ngoại về hai đứa lắm nên tha hồ mà đọc luôn.

Tác giả có viết ra não động văn nữa, kiểu là một tác phẩm nhỏ với hai nhân vật là Trì Diễm với Thích Thủ Lân á nhưng với tính cách nhân vật và hoàn cảnh khác lắm, nhưng nhìn chung vẫn máu chó và ngọt nghen.

Về phần phiên ngoại tui chắc chắn sẽ edit hết nhưng phần não động văn thì tui không chắc nha tại có mấy chi tiết hơi cấn cấn nên tui sẽ cân nhắc sau nhé.