Không Cho Phép Chưa Kết Hôn Đã Có Thai

Chương 7: Phòng thiết bị (H)

Chạy xong thì có thời gian 30 phút nghỉ ngơi, trường học cổ vũ đề cao tinh thần cường kiện thể lực thân thể khỏe mạnh trong khoảng thời gian này đều bắt bọn học sinh rèn luyện thể dục, nhóm chủ nhiệm lớp cũng tích cực đốc xúc học sinh không cho phép ăn vạ trong phòng học lười biếng, bảo đảm trong phòng học không lưu lại một người nào mới được.

Bạch Hạo tìm cơ hội bắt được Cố Minh Mộng trong lúc cô đang đi về phía học sinh thưa thớt vào trong phòng thiết bị thể dục, cửa bị hắn khóa lại , sau đó hắn liền đem cô đè ở trên đệm không thể xem là sạch sẽ, cách đồng phục mà ma xát lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô.

“Xú kỹ nữ, không phải nói em ngày hôm qua phải tới trường học sao? Thành tích kém như vậy còn dám trốn học?” Bạch Hạo mê muội ngửi mùi hương trên người cô, “Tiểu bức em đã tốt hơn chút nào chưa? Hôm nay tôi muốn thao em, buổi chiều cùng tôi về nhà, tôi bổ túc kiến thức cho em.”

“Bổ mẹ cậu! Buông tôi ra!” Cố Minh Mộng đè thấp thanh âm gầm lên, cô đang quỳ ghé vào trên cái đệm, chỉ có thể quay đầu trừng hắn, “Buông tôi ra!”

Bạch Hạo trực tiếp đem qυầи ɭóŧ cô kéo xuống đùi, dùng ngón tay thô lỗ xoa xoa âm đế còn có chút sưng đỏ, hai ngón tay vói vào còn có chút khó khăn, nhẫn nại tính tình cắm vào rút ra một chút liền gấp không chờ nổi thay bằng chính dươиɠ ѵậŧ của mình.

Lúc qυყ đầυ đi vào, Cố Minh Mộng lập tức che miệng lại,tiếng thét chói tai ngắn ngủi từ cổ họng tràn ra, cô chỉ cảm thấy nơi riêng tư dâng lên một trận trướng đau, theo sau đó toàn bộ mị thịt như bị xỏ xuyên qua lấp đầy, thân thể đã hưởng qua tính ái thực mau đã tự phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Không khí càng thêm ướt nóng, mồ hôi Cố Minh Mộng từng giọt thấm vào trong đệm, mông bị Bạch Hạo vừa bóp lại vừa niết, âm đế cũng bị thiếu niên nắm trong tay cọ xát, cô không ngừng phát ra rêи ɾỉ ngọt nị, sợ bị những người khác nghe thấy liền dùng tay che miệng áp chế, “Nhanh một chút…… Nhanh lên……”

Bạch Hạo thực hưởng thụ khi cùng cô làʍ t̠ìиɦ, nhìn mông thiếu nữ no đủ tròn trịa mà tâm tình dâng lên sung sướиɠ, tiếng đánh giữa hai thân thể phát ra vô cùng vang dội, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn , hắn dùng sức nhéo mông thịt đầy đặn, còn nói thêm: “Buổi chiều tan học cùng tôi về nhà làʍ t̠ìиɦ.”

“Được, được……” Cố Minh Mộng lại cầu xin hắn nhanh một chút, cô rất sợ có học sinh đi học sẽ đi ngang qua đây phát hiện.

Rõ ràng là sáng sớm sang sảng tươi mát , thanh âm tràn đầy sức sống, tiếng đùa giỡn không ngừng thuộc về học sinh lại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cô, thế giới lay động trước mắt cùng kɧoáı ©ảʍ bốc lên làm cô cảm thấy sung sướиɠ, nhưng cưỡиɠ ɧϊếp cùng cường bạo lại làm cô thống khổ.

Cố Minh Mộng nhắm hai mắt, thế giới lay động tựa như đã đình chỉ, nhưng thanh âm rêи ɾỉ, kiều suyễn cùng giao triền thân thể vẫn vang dội đang nhắc nhở thế giới bên ngoài không thuộc về cô.

Bạch Hạo đè ở trên lưng cô thở dốc, chậm rãi bình phục nhịp tim cùng thở dốc quá độ, khi rút dươиɠ ѵậŧ ra còn không quên vỗ vỗ cô đùi nhắc nhở: “Bức kẹp cho chặt, đừng để chảy ra trên đệm, chờ lát nữa lớp chúng tôi còn có tiết thể dục.”

Mặt Cố Minh Mộng đỏ như dâu tây —— trước khi bước ra khỏi phòng thiết bị vốn bị đóng lại, cô trầm mặc mặc tốt qυầи ɭóŧ, quật cường nâng đầu không nói một lời rời đi.

Bạch Hạo cười khẽ một tiếng, tiểu tao hóa còn rất có cốt khí.