Cố Minh Mộng không phải chưa từng có ảo tưởng, hoặc là nên nói thiếu nữ tuổi dậy thì ít nhiều cũng sẽ có loại ý tưởng này , ở trong ảo tưởng hẳn là nên có hoa hồng, bánh kem cùng một bạn trai ôn nhu tới trấn an đêm đầu bất an, dù sao cũng không có khả năng sẽ là loại tình huống này.
Cô theo bản năng muốn khép hai chân lại, thiếu niên lại đem chúng nó bẻ ra càng rộng, hắn híp mắt coi chừng bộ ngực phồng lên của Minh Mộng , dịch về phía trước một chút chen vào giữa hai chân cô .
Nơi riêng tư lộ ở bên ngoài của Cố Minh Mộng có thể cảm nhận được rõ ràng khuynh hướng cảm xúc của quần Bạch Hạo cọ xát qua , cô cúi đầu nhìn nút áo của mình đã bị ngón tay thon dài của thiếu niên từng chút cởi bỏ, đè nén tiếng thét chói tai xuống, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc như mèo nhỏ như có như không .
“Không cần, không cần cởϊ áσ……” Cố Minh Mộng đã sợ tới mức đại não trống rỗng, “Không……”
Bạch Hạo cởi bỏ tất cả nút , nội y hồng nhạt bị bộ ngực thiếu nữ căng đến phình phình, hắn cách nội y mạnh mẽ xoa nhẹ hai cái, tiếp theo đè ở trên người cô phí thật lớn một phen sức lực mới có thể cởi bỏ nội y của cô , thân thể trắng tinh cùng đầṳ ѵú ửng đỏ bị ánh mặt trời chiếu rọi thật sự vô cùng rõ ràng.
“Không cần a! Không cần!” Cố Minh Mộng lại giãy giụa , Bạch Hạo bóp chặt đầṳ ѵú cô, ngón tay khô ráo còn mang theo một chút vết chai mỏng ma xát khiến cô thực không thoải mái, thấy đáy mắt hắn chứa sự không kiên nhẫn cùng tối tăm, Cố Minh Mộng một câu cũng không dám nói.
Bạch Hạo nhìn bộ dáng cô khóc thút thít rung động , nhịn không được liếʍ liếʍ môi, hắn cởi bỏ dây quần, nắm dươиɠ ѵậŧ đã căng trướng của chính mình ở trên tiểu huyệt thong thả cọ xát.
Cố Minh Mộng không dám giãy giụa, thanh âm như hỏng mất khóc ra: “Không cần! Cầu xin cậu! Cầu xin cậu!”
Bạch Hạo lười quản cô, đem qυყ đầυ chống ở cửa động hắn vừa thấy một chút một chút đi vào, hắn vốn tưởng rằng sẽ giống như trên AV nhẹ nhàng sảng khoái, kết quả đầu dươиɠ ѵậŧ đều chen không vào.
Hắn đem miệng huyệt bẻ ra, nắm dươиɠ ѵậŧ lại thử một lần, qυყ đầυ nếm được đến thịt mềm ướt át bên trong eo liền hơi lùi về phía sau đẩy hông đem dươиɠ ѵậŧ đút vào trong, bề ngoài giả trang thành thục nhưng hắn cũng chỉ là một xử nam mà thôi, có thể nói là gấp không chờ nổi mà vẫn luôn hướng vào bên trong cắm vào.
Nhưng mà lúc cắm đến một nửa rốt cuộc không vào được nữa, hắn dừng lại hưởng thụ trong chốc lát kɧoáı ©ảʍ bị nếp uốn ướt nóng bao vây lấy , dứt khoát trước tiên cẩn thận nhợt nhạt mà cắm vào rút ra .
“Ách…… Không……” Cố Minh Mộng chỉ cảm thấy hạ thể phảng phất như muốn vỡ ra, cô đã có thể cảm nhận được đồ vật thô dài như gậy gộcở trong thân thể quấy loạn, càng đáng sợ hơn nữa chính là căn gậy gộc này càng cắm càng sâu, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đau đớn làm cô đau mà khóc thành tiếng, cảm giác bị xé rách xâm phạm cũng dị thường khủng hoảng.
“Không cần!! Không cần a!!” Cố Minh Mộng hét lên, giãy giụa ác hơn, vòng eo vẫn luôn vặn vẹo, càng tiện nghi cho Bạch Hạo, theo âʍ đa͙σ ướŧ áŧ trực tiếp nguyên cây đi vào.
“A…… Ách!!” Cố Minh Mộng gian nan nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, cô cảm giác cả người đều bị cắm xuyên, môi âʍ ɦộ bị ngón tay thiếu niên đại tách ra, âm đế gần như sắp bị bị chia làm hai nửa.
Sáng sớm, mặt trời lên cao , bên ngoài ngựa xe như nước, Cố Minh Mộng lại chỉ có thể nghe thấy thanh âm chính mình , cô bị nam sinh cao lớn đè nặng, giữa hai chân phát ra tiếng nước da^ʍ mị, cô nhìn thiếu niên ở trên người không ngừng phập phồng , nam sinh được các nữ sinh coi là vương tử cao ráo tài giỏi, bây giờ sắc mặt vặn vẹo như dã thú .
Bạch Hạo thô suyễn liều chết tàn nhẫn hướng vào bên trong làm cô, lần đầu tiên hắn làʍ t̠ìиɦ, sớm biết rằng làʍ t̠ìиɦ sướиɠ như vậy , lúc trước hắn nên tiếp thu những lời mời của mấy nữ sinh kia.
Hắn nhìn Cố Minh Mộng dưới thân giãy giụa khóc thút thít, trong ánh mắt nhợt nhạt tràn đầy thống khổ cùng cầu xin, Bạch Hạo sướиɠ không chịu được, xoa nắm ngực cô, đầṳ ѵú cương cứng để ở lòng bàn tay, ngữ khí bình tĩnh không giống như đang làʍ t̠ìиɦ, “Khóc cái gì? Tôi thấy em đang rất sướиɠ a.”