Dạ Huyết

Chương 50: Chương 42 : Kí ức thức dậy (1)

Cô theo sau Roku đi đến nhà kho phía sau trường. Hắn đi đến một góc vắng gần đó rồi dừng lại, tựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi quần ngửa mắt nhìn trời vàng đặc của ánh chiều. Như Quỳnh không hiểu hắn định làm gì, cả 2 chìm vào một khoảng lặng lúc lâu, Roku chợt lên tiếng :

- Vậy là em đã biết Tư Kỳ Phong có pháp thuật rồi đúng không ? - Nắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt hờ hững của hắn, có gì đó bất cần đời.

- Sao cậu biết? - Như Quỳnh sửng sốt nhìn hắn. Cô chưa hề hé môi với bất kì ai kể cả Tiểu Mộc nhưng làm sao Roku có thể biết được chuyện này.

Roku không đáp. Hắn lại chìm vào khoảng không im lặng. Hắn đưa tay móc từ trong túi ra một bao thuốc, đưa lên miệng dùng môi ngậm lấy một điếu, tay còn lại châm lửa bằng hộp quẹt, động tác vô cùng thần thục và tao nhã...

Khói thuốc trắng vờn trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt màu hổ phách đặc quánh như cố kìm nén thứ gì đó. Bỗng dưng cô cảm thấy có chút đau đớn, bộ dạng này, như một cỗi cô đơn đang gặm nhấm con người hắn.

Hắn vứt điếu thuốc còn đỏ rồi dẫm nát nó bằng mũi giầy. Tiếng xèo xèo từ đốm lửa chưa tàn còn lập lòe trên mặt đất. Roku quay sang nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Đôi mắt hắn tựa như chất chứa điều gì rất khủng khϊếp. Hắn trầm giọng nói với cô :

- Đừng nói cho Tư Kỳ Phong biết là tôi gặp em, tôi chỉ muốn nhắc em 1 điều : TRÁNH XA ANGEL VÀ MỌI THỨ LIÊN QUAN ĐẾN HẮN TA, nếu không, chính em sẽ làm tổn thương đến chính mình và Tư Kỳ Phong như đã từng như thế !

----------------------------

Như Quỳnh chầm chậm bước đi trong vô thức. Cô cứ nhìn mãi xuống đất, nhìn đôi chân lê dài trên đất tạo nên những vệt dài trên đường. Trong đầu cô cứ vang lên lên câu nói của Roku, cô suy nghĩ mãi nhưng chẳng hiểu nổi Roku đang đề cập đến việc gì, kể cả việc hắn biết chuyện Tư Kỳ Phong có phép thuật bằng một khuôn mặt thản nhiên. Mọi thứ cứ lộn xộn trong đầu cô, cho đến khi người cô đập vào "bức tường" ấm áp, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tư Kỳ Phong. Thấy hắn, tự dưng cô liền ôm chặt thắt lưng hắn, dụi mặt vào người hít hà hương thơm tử đinh hương... Tư Kỳ Phong không nói gì, hắn im lặng ôm chặt cô vào người, mặc cho cô yếu đuối bấu lấy vạt áo mình... Hắn vỗ vỗ lên đầu cô, cô ngẩng lên với đôi mắt đen đầy nước, tự dưng cô cảm thấy yêu hắn đến khó tả, cô đã từng làm khổ hắn sao ?

- Sao lại khóc ? - Tư Kỳ Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt dịu dàng màu đỏ sẫm chứa đầy bể vị ôn nhu nhìn cô làm lòng cô hoang mang lo sợ, phải, cô sợ mình làm tổn thương đến hắn.

Cô khẽ lắc đầu, môi mím lại cố kìm nén cảm xúc dâng trào. Cô trong lòng hắn lấy tay dụi nước mắt, hắn bắt tay cô lại khẽ lắc đầu, lấy trong túi chiếc khăn tay trắng tinh rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước lấp lánh đọng trên khóe mắt. Động tác vô cùng cẩn thận như sợ làm đau cô. Cô không kìm lòng được kiễng chân hôn lên môi hắn nhưng do chiều cao cô và hắn khác nhau nên nụ hôn chỉ như chuồn chuồn đạp nước, môi cô phất nhẹ lên môi hắn, để lại hơi ấm và hương thơm dìu dịu của hoa quỳnh.

Gương mặt cô đỏ bừng lên như màu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn xiết chặt lấy eo cô, hắn giữ cằm cô, cúi người phủ môi lên cô một cách nồng nhiệt, hai chóp mũi cạ vào nhau, đôi mắt màu đỏ sẫm phủ đầy màu mắt đen của cô, cô cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của hắn, hai người hôn nhau như thể muốn hòa thành một dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

- Đừng giấu anh bất cứ thứ gì khiến em dằn vặt, hãy để anh gánh nó thay em ! - Hắn nâng gáy cô lên, để gương mặt cô đối diện với hắn, đôi mắt ôn nhu và dịu dàng khiến tim cô không khỏi trào dâng cảm xúc. Cô ngẩng đầu lên nói với hắn :

- Nếu anh không muốn em giấu diếm bất cứ thứ gì thì xin anh hãy nói cho em biết những chuyện trong quá khứ. Có lẽ em đã quên mất rồi. Em là ai ? Em đã làm gì tổn thương đến anh ?!!!....

Hai mắt cô bao phủ lớp sương mờ hơi nước. Tay cô níu chặt vạt áo hắn, môi mím lại cố kìm nén đau thương. Tư Kỳ Phong chau mày khi thấy đôi mắt đen của cô trở nên quánh đặc, chúng, y hệt năm xưa...

- Ai nói với em những thứ linh tinh đó ?!!! - Hắn trầm giọng, đôi mày khẽ chau lại, đưa tay lau sạch nước mắt vươn trên má cô.

- Đừng hỏi, bây giờ anh hãy trả lời em đi ! Em là ai ? - Như Quỳnh không hề giãy dụa hay thét lên như những cô gái khác, cô chỉ yên lặng đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập đau thương và sợ hãi, càng khiến hắn muốn bảo vệ cô tới cùng...

Tư Kỳ Phong hít 1 hơi thật sâu, hắn cố kiềm lại cơn cảm xúc của mình trong lòng. Như Quỳnh chợt bị hắn xách bổng đặt lên vai. Cô đấm thình thịch vào lưng hắn la oai oái :

- Này, anh làm gì vậy ??? Mau bỏ em xuống !!!....

Tư Kỳ Phong bỏ ngoài tai những lời kêu la của Như Quỳnh, hắn xách cô trên vai thản nhiên bước vào xe, hắn nhét cô vào ghế ngồi bên cạnh, với tay thắt dây an toàn cho cô rồi đóng sập cửa lại, vòng qua mui xe mở cửa ngồi vào chỗ lái xe.

Như Quỳnh muốn mở cửa nhưng đã bị hắn khóa lại. Lúc hắn ngồi vào ghế bên cạnh, cô quay sang nghiến răng nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận.

- Này, anh muốn gì chứ ? Tự dưng nhét em vào xe làm chi ?

Tư Kỳ Phong không đáp, hắn đưa tay vặn khóa khởi động xe. Tiếng động cơ được kích hoạt brừm brừm. Khuôn mặt băng lãnh không gợn chút cảm xúc. Tích tắc, chiếc xe màu đen phóng ra khỏi cổng trường, tiếng rít của gió xẹt qua đám sinh viên trước cổng làm họ giật hết cả mình, chỉ ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe hòa lẫn vào cát và bụi đường xa...

Thấy Tư Kỳ Phong không đáp, cô bặm môi tức giận, xoay phắt người về phía cửa sổ không nhìn mặt hắn. Hai tay cô đặt trước ngực, đầu ngoái nhìn khung cảnh đang trôi tụt về phía sau, chỉ là núi và đá, chúng được bao bọc bởi màu xanh rêu héo úa buồn rầu...

Chợt đầu cô bỗng nhói lên, dường như trong tâm trí cô, những khung cảnh này có vẻ rất quen thuộc với bàn thân. Những đoạn kí ức mơ hồ xẹt qua trong tâm trí, cô đưa tay ôm đầu mình. Nhìn thấy biểu hiện của cô, Tư Kỳ phong rất đau lòng, hắn chầm chậm tấp xe vào lề đường, cẩn thận tắt máy nhưng vẫn để điều hòa lại cho cô. Tư Kỳ Phong mở cửa bước ra ngoài, hắn muốn hít thở chút không khí để kìm nén cơn khó chịu nơi l*иg ngực. Hắn chau mày, tay đấm vào không khí, khẽ chửi thề 1 câu :

- Chết tiệt !

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất lực như vậy. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc để yên cho những mảng kí ức đang dày vò tâm trí cô. Đó là sức mạnh của mảnh pha lê trong tim của cô, nó đang cố sống dậy những ngày tháng đẫm ướt mùi máu tanh nồng. Lần trước hắn đã giúp cô giảm đau bằng pháp thuật của mình nhưng chính điều đó càng khiến mảnh ngọc hấp thụ sức mạnh của hắn, nó sẽ càng gây ra những thứ kinh thiên động địa hơn mà hắn không thể kiểm soát được. Hắn không muốn như thế, cô xứng đáng hơn việc phải làm một cơ thể nuôi sống nguồn sức mạnh ác quỷ, thứ mà có thể thống trị cả thế giới này.

Hắn vuốt mặt, hai tay xoa xoa mi tâm ánh lên vẻ mệt mỏi. Hắn luôn tìm cách lấy mảnh ghép ấy ra nhưng vẫn chưa được. Hắn tựa thân người vào cửa xe, một tay đút vào túi quần, khuôn mặt tràn ngập vẻ trầm ngâm... Riêng Như Quỳnh, đầu cô luôn nhức nhói mỗi khi những hình ảnh chập chờn cứ hiện lên trong đầu, nó đau kinh khủng khiến thái dương hằn cả vệt gân xanh, mồ hôi túa ra ướt đẫm bờ trán rộng dù trong xe vẫn bật điều hòa...

Tiếng mở xe cái cạch, Tư Kỳ Phong nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô. Hắn ôm cô vào lòng mình, đưa tay mát xa đầu cho cô, động tác vô cùng ôn nhu và dịu dàng. Cơn đau dần như biến mất, cô chìm vào trong sự mơ hồ, đầu óc cảm thấy lâng lâng nhẹ bỗng... Trước khi thϊếp đi, cô chỉ nghe được tiếng Tư Kỳ Phong nói với cô rằng :

- Qúa khứ là quá khứ, đừng cố dày vò bản thân mình, anh nguyện chấp nhận gánh hết những tổn thương của em, chỉ cần em được bình yên hạnh phúc, dù chính em có cầm dao đâm vào tim anh, anh cũng tình nguyện nghe theo...

Trên khóe mắt của cô hình như lấp lánh một giọt nước trong suốt, nó khẽ lăn xuống má thấm đẫm vào áo của hắn...

Khi thấy cô đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt cô vào hàng ghế đằng sau, cởϊ áσ khoác đắp cho cô. Sau đó, hắn khởi động xe, chiếc xe màu đen quay đầu về phía thành phố...

Hình ảnh chiếc xe xa dần rồi nhỏ xíu thành 1 chấm trên võng mạc màu khói, người mặc một chiếc áo choàng màu đen phủ kín đầu tới chân, che hết gương mặt của hắn. Chỉ có vài ba sợi tóc màu khói rơi ra trên vai, khóe môi cong lên nụ cười ghê rợn.

- Tư Kỳ Phong, vẻ mặt ngươi lúc nãy khiến ta thực thỏa mãn... ha ha!!!

--------------------------

Tư Kỳ Phong bế Như Quỳnh vào trong nhà, bắt gặp Hắc Diêm Vĩ đang nhàn nhã uống trà xem tivi. Anh ta sửng sốt khi thấy Như Quỳnh nằm gục trong l*иg ngực Tư Kỳ Phong, sốt sắng hỏi :

- Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Như Quỳnh bị sao thế ?

Tư Kỳ Phong chau mày nhìn xuống Như Quỳnh, Hắc Diêm Vĩ biết ý liền nín bặt, anh ta đành phải dùng pháp thuật để nói chuyện với hắn :

- Cậu mau đưa Như Quỳnh vào phòng đi, trông cô ấy tái mét lắm !

- Ừ ! - Tư Kỳ phong gật đầu, hắn cẩn thận bế cô lên lầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô. Hắn đặt 1 nụ hôn trên trán cô rồi khép cửa phòng đi xuống lầu, nơi phòng khách, Hắc Diêm Vĩ một vẻ mặt nghiêm túc đang khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo y hệt như mấy vị thanh tra sắp sửa hỏi cung tội phạm vậy.

- Muốn hỏi gì hỏi đi ! - Tư Kỳ Phong trầm giọng ngồi xuống ghế. Đôi mày hơi nhướng lên tỏ vẻ cao ngạo tôn quý.

- Cô ấy nhớ lại bao nhiêu rồi ? - Hắc Diêm Vĩ cất tiếng. Ban nãy, lúc Tư Kỳ Phong đưa Như Quỳnh lê phòng, anh ta đã rót 2 ly rượu đầy màu xanh nhạt. Anh đẩy một ly qua cho Tư Kỳ Phong, tạo tiếng leng keng của viên đá lạnh va vào thành ly.

- Khoảng 15%, con số này đang tăng nhanh hơn ! - Hắn khẽ nhấp 1 ngụm rượu, chau mày, tay vân vê cốc pha lê...

- Chà, tớ không ngờ tốc độ "nó" nhanh thật ! - Hắc Diêm Vĩ khẽ chép miệng than thở, anh ta đặt ly rượu xuống bàn, vò vò mái tóc của mình - Cậu tính sẽ làm gì đây ?

Tư Kỳ Phong im lặng, hắn đưa một tay lên miệng khẽ trầm ngâm.

- Thuận theo ý hắn ta, bắt Như Quỳnh sẽ nhớ lại mọi chuyện ! - Hắn nắm bàn tay hình đấm. Đôi mắt lóe lên tia phức tạp...

- CÁI GÌ ?!!!... - Hắc Diêm Vĩ trố mắt sửng sốt nhìn hắn như một thằng điên vừa trốn trại. Đùa với anh ta hả, ép Như Quỳnh nhớ lại chẳng khác nào đẩy cô ấy đến chỗ chết chứ ! Anh ta sợ sức mạnh của mảnh pha lê sẽ làm não bộ của Như Quỳnh nổ tung mất.

- Tớ sẽ gợi cho cô ấy nhớ lại những hành động năm xưa mà cô ấy đã từng làm !

- ĐIÊN RỒ, ĐÚNG LÀ ĐIÊN RỒ MÀ !!! - Hắc Diêm Vĩ gầm giọng. Nhanh như chớp, anh ta bay xẹt đến chỗ Tư Kỳ Phong xách cổ áo hắn lên, trên trán nổi đầy gân xanh thể hiện sự kích động - Cậu có tỉnh táo không ? Làm như vậy chẳng khác nào đẩy cô ấy vào chỗ chết chứ !!!

Mặc cho Hắc Diêm Vĩ nắm cổ áo mình đến nhăn nhúm, Tư Kỳ Phong vẫn lạnh lẽo với đôi mắt màu đỏ sẫm đυ.c ngầu. Hắn trầm ngâm. Hắc Diêm Vĩ thấy hắn không phản ứng bèn bỏ áo hắn ra, tức giận quay người đi vào phòng, trước khi đi, anh để lại 1 câu :

- Tùy cậu thôi, nhưng hãy nhớ thật kĩ, chỉ cần não bộ cô ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ sẽ bị nổ tung ! Cậu không được phép phạm sai lầm, nếu không cậu hối hận cũng không kịp đâu !

Dáng người cao lớn của Hắc Diêm Vĩ dần biến mất khỏi cửa, để lại Tư Kỳ Phong một mình giữa phòng khách rộng lớn, ánh đèn trắng hắt vào cơ thể khiến hắn thập phần lạnh lẽo. Tư Kỳ Phong cứ một chốc lại nhấp rượu, yết hầu cứ đưa lên rồi đẩy xuống. Dường như hắn muốn mượn rượu, mượn vị cay nồng của rượu để giải tỏa cơn khó chịu trong lòng. Chẳng mấy chốc, ly rượu cạn sạch, chiếc ly pha lê được đặt cái cạch xuống bàn, chỉ thấy những ngón tay của hắn xiết lại khiến chiếc ly vỡ ra làm hai, mảnh thủy tinh găm vào tay bật cả máu. Nhìn dòng chất lỏng đỏ thẫm trào ra rơi xuống đất, thấm vào cả tấm thảm lông dê trắng cao quý, màu đỏ của máu nổi bật trên màu trắng muốt như tuyết của tấm thảm trông thật quỷ dị...

Tư Kỳ Phong cứ giữ tư thế đó một lúc lâu, đến khi máu đông lại tạo thành lớp màng tím trên da. Hắn đưa tay liếʍ lấy phần máu ấy, lại liếʍ hết vành môi còn sót lại chút rượu. Vị rượu và máu hòa lẫn trong miệng thật khoái khẩu. Thật kì lạ, vết thương trên tay hắn dần biến mất, chỗ da bị đứt liền trở lại, nhìn vào chẳng ai biết được chỗ ấy từng bị thương. Hắn đứng dậy, chỉ tay vào mảnh thủy tinh vỡ khiến nó tự bay vào thùng rác im lìm...

-----------------------

Lúc Như Quỳnh tỉnh lại thì trời đã tối sẫm, cô đã ngủ mê hơn một ngày liền. Khi cô tỉnh giấc, cô thấy Tư Kỳ Phong đang ngồi bên cạnh giường mình, hắn vừa chăm sóc cô vừa cầm tài liệu đọc. Dáng vẻ chăm chú của hắn khiến cô bị hút hồn, khóe môi không thể nâng lên 1 lúc lâu. Chợt :

- Nhìn đủ chưa ?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô. Lời nói của hắn như có dòng điện chạy xẹt qua người cô, cô xấu hổ giấu mặt mình dưới chăn. Bỗng cái chăn bị giật phắt lên rồi rơi cái bịch xuống sàn. Cô cảm thấy người bị như bị nâng bổng lên. Hắn xoay xoay người cô, đem cô đặt trên đùi mình. Cô tức giận lườm hắn, hắn chỉ ôn nhu đặt tay lên trán cô, trầm giọng hỏi :

- Hết nhức đầu chưa ?

- Không cần anh phải lo ! - Như Quỳnh xoay mặt sang chỗ khác, hai tay vòng trước ngực.

Hắn khẽ chau mày, một lúc sau mới đặt cô xuống đất rồi vỗ vỗ lên đầu cô, trước khi ra khỏi phòng, hắn buông lại 1 câu :

- Mau tắm đi rồi xuống ăn cơm !

Lúc cánh cửa khép lại, hai chân cô như mềm nhũn ngã quỵu xuống đất. Cô ngồi bệt dưới sàn, vô thức co người lại. Như Quỳnh đóng mở mắt thật mạnh cố nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc cô ngất đi.

Khẽ nhíu mày, hình ảnh trong đầu chỉ còn là mớ hỗn độn. Cô chỉ có thể nhớ lại lúc cô bị nhức đầu vì Tư Kỳ Phong đã chở cô đến ngọn đồi kì lạ. Trong thâm tâm cô lúc đó bỗng dưng trào lên cảm xúc rất quen thuộc và kì lạ vì nơi ấy cô chưa từng đặt chân đến.

- Rốt cuộc là như thế nào ??? - Cô nức nở vang lên, tiếng khóc khẽ bật trong phòng tắm.

Lúc cô đi xuống dưới nhà đã thấy mọi người đã quây quần đủ trên bàn ăn. Hắc Diêm Vĩ là người lên tiếng trước :

- Em gái lâu quá nha, tôi đói meo rồi !

Tư Kỳ Phong thì đang đọc báo không ngước mặt lên nhìn cô lấy 1 lần. Lòng hơi buồn nhưng cô chọn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Hắc Diêm Vĩ làm anh ta ngẩn tò te... Suốt bữa ăn, anh ta luôn có cảm giác ơn lạnh nơi sóng lưng chỉ vì ánh mắt sát khí của ai kia cứ phóng về phía anh ta. Khẽ nuốt nước bọt cái ực, anh ta chỉ cắm cúi ngồi ăn chứ không dám ho he 1 tiếng.

Không khí trong bữa ăn đặc quánh khó thở đến nỗi Hắc Diêm Vĩ ăn xong liền chạy bay ngay lên lầu để trốn 2 con người tỏa ra mùi sát khí nồng nặc này. Như Quỳnh cũng mặc kệ, cô đặt bộ chén đũa vào bồn rửa bát rồi rửa phần chén đĩa của mình và Hắc Diêm Vĩ, gương mặt không gợn chút cảm xúc khiến Tư Kỳ Phong cảm thấy ngứa mắt.

- Em định chống đối tôi đến cùng sao ? - Chợt Tư Kỳ Phong trầm giọng. Chân mày của hắn co lại, gương mặt trở nên sầm sì báo hiệu rằng hắn đang rất tức giận.

- Không dám thưa Tư Kỳ tiên sinh, tôi chỉ làm những việc mà tôi cảm thấy cần làm thôi ! - Như Quỳnh cong môi cười lạnh với hắn, ánh mắt trở nên đặc quánh xoáy sâu vào trong đôi đồng tử đỏ sẫm.

RẦM !!!

Tư Kỳ Phong đập bàn đứng dậy. Gương mặt hắn đen sì đi ra khỏi phòng ăn. Thân hình cao lớn của hắn biến mất khỏi phòng ăn, Như Quỳnh cô chỉ cười khẩy, tiếp tục làm công việc của mình, nhưng tại sao nước mắt cô cứ tuôn rơi trên má, cô bặm môi cố kìm nén chúng nhưng chúng cứ vỡ òa ra trong vô vọng. Nước mắt đắng chát hòa vào môi cô khiến trái tim rung lên đầy đau đớn.

----------------

Ẩn đằng sau số sách cao nhòng, gương mặt nam tính và điển trai hiện ra. Chân mày của hắn khẽ chau lại. Tiếng bút sột soạt trên giấy bỗng ngưng bặt, giọng nói trầm trầm phát ra :

- Đã lên 20% rồi sao ???...........

Thân hình to lớn vùi đầu vào mớ sách y học cao nhòng, những trang sách được lật ra đặt trên bàn đã được đánh dấu lại, tất cả nội dung trong đó đều liên quan về tim của con người. Roku vò vò mái đầu. Đôi môi bạc khẽ mím lại như muốn bật ra điều gì đó nhưng lại bị chủ nhân giữ lại. Căn phòng trở nên im lặng chỉ còn tiếng soạt soạt của những trang giấy bị gió thổi. Ánh nắng gắt gỏng hắt vào căn phòng khiến nó sáng bừng lên.

Roku khẽ chau mày, đầu hắn khẽ lóe lên một thắc mắc.

- Làm sao Angel có thể tái sinh vào trong kiếp này ? Phải chăng chính Như Quỳnh lúc đó cũng đã tái sinh hắn ?

Nghĩ đến đây, đôi lông mày rậm của hắn co chặt lại với nhau. Hắn đứng dậy đi rót 1 cốc nước lọc, chợt va mình chạm vào chồng sách trên bàn khiến nó đổ ầm xuống đất, và nó tiếp tục đẩy những chồng sách bên cạnh ngã theo... Tiếng sách rớt xuống đất ầm ầm, Roku sửng người 1 hồi, tay cầm cốc nước chuẩn bị đưa lên uống thì khựng lại. Hắn nhìn xuống đống sách dưới đất, đầu xẹt qua một tia nghĩ, đôi mắt màu hổ phách khẽ lóe lên tia kinh ngạc :

- Hiệu ứng dây chuyền ?!!!...........

---------------------------

- Mấy hôm nay cậu bị sao vậy ? - Tiểu Mộc lo lắng nhìn Như Quỳnh đang ngồi trầm buồn với ly cafe sữa bên cạnh. Nhỏ không hiểu sao mấy hôm nay Như Quỳnh lại buồn bã đến thế, hôm trước chính nhỏ còn thấy đôi mắt sưng húp của cô dưới lớp trang điểm nhẹ. Mà cứ như mọi lần, Như Quỳnh chỉ gượng cười lắc đầu. Hàng lông mi yếu ớt rung trước gió càng tạo nên dáng vẻ mềm yếu...

- Chúng ta đi đâu chơi cho khuây khỏa đi ! Mình biết có 1 chỗ rất đẹp, đi không ? - Tiểu Mộc háo hức nhìn Như Quỳnh. Nhỏ muốn cô đi đâu chơi cho đỡ buồn, cô miễn cưỡng gật đầu vì không muốn làm tụt tâm trạng vui sướиɠ của Tiểu Mộc.

2 cô gái bắt xe buýt. Khoảng 15 phút là xe buýt cập bến. Lúc Như Quỳnh bước xuống xe, cô chợt nhận ra khung cảnh xung quanh đây. Đây không phải là nơi Tư Kỳ Phong đã đưa cô tới hôm trước sao ? Đúng là nơi này, ngọn đồi phủ đầy thảm cỏ xanh, bây giờ đang là mùa đông nên cỏ cây mang màu héo úa và xơ xác. Chợt cô nhớ đến cơn đau đầu ập đến lúc đó với những hình ảnh kì lạ, chân vô thức lùi lại 1 bước. Tiểu Mộc sau khi ngắm hả hê nơi đây, quay sang định chỉ cho Như Quỳnh điều nhỏ mới phát hiện không lâu thì thấy gương mặt tái mét của cô, Tiểu Mộc giật giật vạt áo cô lo lắng hỏi :

- Sao thế ?

Câu hỏi của Tiểu Mộc kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Như Quỳnh khẽ lắc đầu cố xua tan đi những hình ảnh rối rắm ấy. Cô mỉm cười với nhỏ và nói :

- Không có gì, ban nãy có lẽ ngồi xe buýt hơi lâu nên tớ thấy hơi choáng. Chúng ta mau đi thôi !

Thái độ hơi lạ ban nãy của Như Quỳnh làm nhỏ hơi lo lắng nhưng bây giờ trước hết, nhỏ phải làm cô vui lại mới được. Tiểu Mộc kéo cô băng qua con đường được lát sỏi rất đẹp. Cả 2 dừng lại trước một hồ nước rất đẹp, nước róc rách chảy từ khe suối nhỏ trong veo, cây cầu gỗ bắc ngang qua tạo nên một khung cảnh vô cùng tự nhiên và thoải mái. Như Quỳnh như bị vẻ đẹp ở đây làm cuốn hút, cô xuýt xoa :

- Woa, đẹp quá !

- Ừ, đẹp thật !!! - Tiểu Mộc cũng ngơ ngẩn trước vẻ đẹp nơi này. Nhỏ không kìm lòng được bèn lấy điện thoại ra chụp tách tách, cảnh đẹp thế này không chụp thì phí lắm.

Hai người tiếp tục bước đi, con đường sỏi cứ uốn cong rồi lại thẳng... Đến khi hai người đặt chân đến trước một tòa lâu đài sừng sững. Cả 2 há hốc mồm vì độ vĩ đại của nó.

Tòa lâu đài cao hơn 50 mét, diện tích khoảng 100km2, được làm hoàn toàn bằng đá tảng xây theo phong cách châu Âu cổ đại. Ở mỗi góc của tòa lâu đài có các bức tượng hình dơi sải cánh nhe răng thò ra móng vuốt nhọn hoắc như muốn hù dọa người ta vậy.

Như Quỳnh ngẩn người một lúc. Ở đây có khá nhiều du khách ra vào, bên kia là tiệm quà lưu niệm độc nhất nơi đây. Tiểu Mộc định đến đấy để xem thì Như Quỳnh kéo tay lại, cô muốn vào lâu đài trước đã.

Họ mua vé rồi theo đoàn tham quan đi vào tòa lâu đài nhưng kì lạ ở chỗ, tự dưng sóng lưng cô lại lạnh buốt. Như Quỳnh khẽ kéo chiếc áo khoác lên tới cổ giảm bớt cảm giác ớn lạnh.

Hướng dẫn viên của đoàn dẫn mọi người đi đến từng căn phòng một. Phòng ăn được bày trí vô cùng xa hoa với dàn đèn chùm bằng cẩm thạch treo lơ lửng trên cao, khi ánh nắng hắt vào khiến chúng như bừng sáng cả căn phòng. Chiếc bàn dài hình chữ nhật chỉ vỏn vẹn 2 chiếc ghế đặt cạnh nhau. Chúng được tinh khắc bằng gốm trắng mạ vàng ở thành ghế.

Giọng nói trầm ấm của cô hướng dẫn viên phát ra từ chiếc micro : "Như mọi người đã thấy, trước mặt chúng ta là 2 chiếc ghế y hệt nhau. Chúng còn được gọi là "Song phượng ghế", bá tước đã từng cai quản của vùng đất này và phu nhân của ngài đã ngồi ăn trên 2 chiếc ghế này. Theo lịch sử có chép lại, chính bá tước đã đặt riêng 2 chiếc ghế này, chúng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, sức mạnh và lòng chung thủy của ngài dành cho phu nhân của mình."

Nghe những lời nói của người hướng dẫn viên, mọi người đều trầm trồ xuýt xoa trước sự lãng mạn và tình yêu nồng cháy của ngài bá tước. Tiểu Mộc thì khỏi phải nói, nhỏ luôn mồm khen ngợi và mong muốn sẽ có chiếc ghế cho riêng mình.

- Vậy cô có biết tên của vị bá tước đó không ? - Một du khách lên tiếng hỏi. Cô hướng dẫn viên xinh đẹp chỉ cười gượng và nói :

- Xin lỗi mọi người, tôi chỉ biết nó đã truyền qua mấy đời chủ và hiện nay, chủ nhân của tòa lâu đài này không cho chúng tôi tiết lộ danh tính !

Mọi người xôn xao bàn tán. Tiểu Mộc nhướn mày quay sang Như Quỳnh không khỏi thốt lên :

- Chà, vị chủ nhân này bí ẩn quá ! Không biết ngài bá tước đó có đẹp trai không ta ???

- Con nhỏ này ... - Như Quỳnh khẽ lắc đầu, tay cốc đầu nhỏ một cái làm nhỏ ôm đầu, le lưỡi cười khì.

Chợt đầu cô bỗng nhói lên khiến đôi mày chau lại. Cơn đau diễn ra rất nhanh rồi biến mất. Như Quỳnh xoa xoa mi tâm để đảm bảo mắt mình không nhìn lầm. Nhưng nó ở ngay trước mắt. Cặp vợ chồng trẻ đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn trên 2 chiếc ghế đặt gần nhau, người đàn ông điển trai bên cạnh chẳng phải là Tư Kỳ Phong sao ? Còn người phụ nữ cô không thể nhìn thấy vì khoảng cách xa. Hành động ôn nhu và nụ cười dịu dàng của Tư Kỳ Phong dành cho người phụ nữ bên cạnh khiến tim cô bất giác đau nhói. Cô ôm chặt tim mình, hơi thở cứ dồn dập rồi những cảnh trước mắt vỡ tan như những mảnh pha lê, giọng nói của Tiểu Mộc vang lên bên cạnh cô :

- Như Quỳnh, Như Quỳnh, cậu sao vậy ? Mau đi thôi, mọi người đã đi hết rồi kìa !

Cú đập vai của Tiểu Mộc kéo cô về thực tại. Cô bừng tỉnh người, gật gật đầu rồi đi theo, đôi mắt đen đặc liếc nhìn 2 chiếc ghế ấy rồi rời đi...

- Chuyện vừa nãy là sao vậy ? Tại sao Tư Kỳ Phong lại ngồi trên chiếc ghế đó? Còn người phụ nữ kế bên cạnh là ai ? - Hàng vạn câu hỏi bủa vây cô. Bước chân vô thức chậm lại so với đoàn người tham quan, họ bỏ rơi cô và Tiểu Mộc ở phía sau.

- Hôm nay cậu lạ lắm đấy ! Có chuyện gì sao ? - Tiểu Mộc nhìn cô, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

- Hình như ban nãy tớ thấy Tư Kỳ Phong đã ngồi trên "Song phượng ghế" ! - Như Quỳnh khó nhọc nói.

- Cái gì ? - Tiểu Mộc trố mắt nhìn Như Quỳnh, rồi nhỏ chợt bật cười vỗ vai cô - Thôi đi nàng ơi, nhớ chàng quá nên sinh ra hoảng tưởng mất rồi ! Ha ha...

- Ừ, chắc hôm qua mình thiếu ngủ ! Mong là vậy - Lời nói càng nhỏ dần, hình ảnh ban nãy Tư Kì Phong âu yếm với người phụ nữ bí ẩn làm lòng tự tin cô biến mất. Trái tim nhói đau đắng chát, cô đang ghen sao ?...

- Lẹ lên, mọi người bỏ mình lại rồi kìa ! - Tiểu Mộc thúc giục.