Dạ Huyết

Chương 2: Chương 2 : Chạm trán

- Uhm uhm ... - Như Quỳnh dần mở mắt .

Cô cảm nhận được xung quanh tối um , không một chút ánh sáng lọt vào . Từ từ ngồi dậy , cô khẽ ôm đầu :

- A...đau... - Như Quỳnh khẽ cử động cánh tay, cơn đau buốt lên tận não, thấm cả vào xương tủy.

Cô bừng tỉnh nhìn xung quanh mình . Cô đang nằm trên một chiếc giường thật lớn , ga trải giường đen tuyền , bức tường đen nốt , không chỉ thế , những chiếc rèm che bên cửa sổ cũng đen như mun . Đã thế , màu đen tinh tuyền ấy kết hợp cùng những chú huyết long đang lượn lờ trong hồ trong thật quỷ dị ! Cô nghĩ :

- Chắc chủ nhân của căn phòng này là một người cực kỳ dị hợm !

Cô rùng mình nhìn xung quanh . Trong đầu cô đang suy nghĩ những hình ảnh cực kỳ ghê gớm . À , cụ thể là về chủ nhân của căn phòng này . Đầu cô hiện lên một người đàn ông , nói đúng hơn là một lão già biếи ŧɦái và kì cục . Không không cũng không đúng , bởi cô có cảm giác rằng căn phòng này cực lạnh , lạnh đến thấu tâm can thì không lí nào một lão già như thế lại sống trong căn phòng này ...

Khoan đã , cô nhớ hình như trước khi cô ngất đi , cô đã thấy một người . Nói đúng hơn là một thân ảnh hoàn mĩ . Mái tóc thật mượt với hai màu đen và đỏ khói . Đôi mắt đỏ sẫm lạnh lùng đến tưởng chừng như thiêu cháy cả đất trời . Cô không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đoán chừng là rất trẻ , chỉ khoảng hai mươi mấy không chừng ... Bộ trang phục đen hoàn mĩ vừa vặn càng tôn lên dáng vẻ cao quý và lẫm liệt của người đó ... Vậy người đó là ai đây ? Trong đầu cô thật hỗn độn ...

Nhưng cô chắc chắn, người cứu cô là 1 người chu đáo. Mấy vết thương trên người cô đã được chăm sóc và xử lý sạch sẽ. Cánh tay phải của cô được quấn bằng lớp vải lụa đen mềm. Máu trên sóng lưng cô cũng đông lại tạo nên những vệt dài ghê rợn.

Chợt nghe tiếng sột soạt ngoài cửa sổ . Cô chợt quay lại thì sững người ... Đôi đồng tử thu hẹp lại đến tột cùng , một thân ảnh rơi vào võng mạc cô ... :

- Thật đẹp ...! - Cô bất chợt thốt lên ...

Và đây , trước mắt cô là một người đàn ông thật đẹp lịch lãm . Khuôn mặt đẹp , tinh tế đến từng chi tiết . Mái tóc đen đỏ khói ánh lên vẻ kiêu ngạo . Đôi mắt màu đỏ sẫm tôn lên vẻ huyền bí và khát máu . Nước da trắng đến không thể tưởng tượng được . Nhưng mà khoan , có chút gì đó kì kì ...

- Á máu máu - Cô kinh hãi hét lên , cả người run lên , trên đời này , cô sợ nhất là máu ... nó luôn ám ảnh cô có lẽ đến chết cũng không quên được . Người đàn ông đứng trước mặt cô đây thân hình toàn là máu . Màu đỏ tươi của máu hòa quyện cùng màu da trắng của hắn ta khiến thật sự là ma mị và khủng khϊếp . Chợt hắn cất giọng:

- Sợ ?...- Một câu ngắn gọn ... Âm thanh trầm nhưng băng lãnh khô khốc . Ánh mắt sắc nhọn hắn chiếu xuống cô . Cơ thể cô theo phản xạ co rúm lại , đầu gật lia lịa ...

- Tỉnh ?... - Lại thêm 1 câu nữa ...

-Uhm - Như Quỳnh nuốt nước bọt , đôi mắt luôn theo dõi từng hành động của hắn ... Bá khí trên người hắn tỏa ra ngùn ngụt làm cô có linh cảm con người này không đơn giản.

Tưởng hắn sẽ làm gì cô , nhưng không , hắn quay người rồi bước xuống căn phòng tối trong góc phòng ... Một lúc sau , tiếng nước chảy vọng ra ngoài . Cô thở phào nhẹ nhõm , cô cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch ... Đôi mắt lại tiếp tục nhìn vào căn phòng đó ... Cô không hề hay biết , người đàn ông đó đang nở ra một nụ cười quỷ dị lộ ra răng nanh nhọn hoắc , nước chảy ngang qua cơ thể cường tráng của hắn ta, hơi nước ngùn ngụt càng làm tăng vẻ tà mị , đôi mắt lóe lên tia khát máu thích thú.

- Thú vị !!!