Không ai biết Viêm Đình đã nói gì với cha mình. Ông cụ vẫn luôn kiên trì không đi bệnh viện đột nhiên thay đổi chú ý. Còn thúc giục người nhà đưa ông nhanh đến bệnh viện và quyết định ở lại bệnh viện cho đến khi bình phục.
Ngoại trừ Lâm Nguyên.
Cậu là người thứ ba trong phòng ngoài các bên liên quan.
Mọi thứ diễn ra trong phòng đều mơ hồ, chuyện không quan trọng một chữ cũng không nghe thấy, chuyện quan trọng lại nghe rành mạch.
Viêm Đình nói với cha mình rằng chỉ cần ông đồng ý đến bệnh viện điều trị, thì sẽ đồng ý kết hôn và sinh con. Hơn nữa, trong vòng một năm sẽ để ông bế cháu.
Lâm Nguyên nhếch miệng bằng phẳng đứng sang một bên, nghĩ thầm: Đồ láo toét.
Viêm lão gia tử bị lừa và ngay lập tức đổi ý và đồng ý đến bệnh viện.
Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình quá thông minh, ngay cả cha ruột cũng có thể dễ dàng lừa gạt, cho dù mình không mang thai không bị 3 năm ngu ngốc, thì khẳng định cũng không phải đối thủ của hắn.
Nếu sau này mình thường xuyên dính vào bên anh ấy, không biết mình có trở nên sáng suốt hơn không.
Lâm Nguyên bối rối nghĩ, cánh cửa được mở ra rất nhiều người tràn vào.
Cậu được Viêm Đình ôm vào lòng và ngồi trên ghế sô pha trong góc để tránh bị va vào.
Sau khi ông cụ đổi ý, ngôi biệt thự cổ trở nên tấp nập ngược xuôi.
Bác sĩ gia đình lập tức liên lạc với xe cấp cứu của bệnh viện, những người hầu thường phục vụ ông cụ cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, vì sợ có chuyện nên để lão tiên sinh sống thoải mái trong bệnh viện.
Khi Viêm Chính Bẩm lớn tuổi hơn, tính khí của ông trở nên kỳ quặc thường nổi giận khi có chuyện không hợp ý.
Những người hầu đều tận lực làm mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ để ông cảm thấy thoải mái và thoả đáng nhất có thể để giữ được công việc dễ dàng và được trả lương cao.
Trong phòng ngủ vốn dĩ không có sức sống , rất nhiều người ra vào sức sống nhanh chóng tuôn trào.
Là cậu con trai nhỏ được yêu quý nhất của Viêm Chính Bẩm, Viêm Đình đã giúp bác sĩ chuyển cha ra khỏi nhà và lên xe, tự mình làm mọi việc.
Lâm Nguyên lặng lẽ rời khỏi ghế sô pha, đi tới đứng cạnh cửa sổ làn gió nhẹ lọt vào khe cửa sổ khẽ đẩy ra, có mùi đất.
Những người hầu trong nhà cũ đều sợ tính khí của Viêm Đình , ngay cả khi họ tò mò cũng không ai dám nhìn cậu một cách lộ liễu.
Sau khi mọi người vây quanh lão gia tử rời khỏi phòng, Lâm Nguyên cũng đi theo sau. Khi vượt qua ngưỡng cửa, cúi đầu giả bộ vô tình sờ sờ bụng của mình, trong lòng nói: "Nhãi con , con còn chưa sinh ra đã bị ba bắt đầu lợi dụng . Thật quá đáng thương." "
Viêm Chính Bẩm cả đời đều khôn khéo nhưng không ngờ khi về già lại bị chính con trai mình lừa.
Viêm Đình chỉ hứa sẽ kết hôn và sinh con, còn lại mọi thứ đều rất mơ hồ.
Sau khi nhập viện, bác sĩ sắp xếp cho lão gia tử khám một loạt rồi đưa vào phòng bệnh.
Lâm Nguyên không thích môi trường ồn ào, vì vậy rời khỏi phòng bệnh, định tìm một cửa sổ để hít thở.
Khi quay lại, tình cờ nhìn thấy Viêm Lang đang tiến về phía mình.
Mặt mũi thì bầm dập, là những vết sẹo thảm thương do cuộc chiến với Lâm Kỳ trên đường phố trước đó để lại.
Lâm Nguyên bước chân dừng lại, ánh mắt quét qua trên mặt Viêm Lang, nghĩ thầm Lâm Kỳ nhìn văn văn nhược nhược yếu ớt, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Toàn bộ khuôn mặt Viêm Lang , bao gồm cả cổ của anh ta tiếp xúc với không khí, gần như bị trầy xước và đóng vảy với những vết sẹo khắp nơi, trông rất là dữ tợn.
Anh ta dường như không ngờ sẽ gặp Lâm Nguyên trong bệnh viện, lông mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra một chút bạo ngược, nhưng một lúc sau lại khôi phục bình tĩnh.
Viêm Lang kéo kéo khẩu trang, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, âm hiểm mà nhìn về phía Lâm Nguyên, cái gì cũng chưa nói nhanh bước chân hơn vòng qua cậu, tiến vào phòng bệnh.
Lâm Nguyên nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những mảnh vụn duy nhất của cuốn tiểu thuyết này còn sót lại trong trí nhớ.
Không có viết Lâm Kỳ cùng Viêm Lang đánh lộn.
Chẳng lẽ là do cậu xuyên không vào sách, thay đổi cái kết sẽ trở thành pháo hôi đỡ đạn, từ đó thay đổi hướng đi của toàn bộ câu chuyện?
Lâm Nguyên đau não, cũng lười nghĩ tới.
Cậu đang đi ngang qua hành lang, vừa mới tựa vào cửa sổ một lúc thì trong túi đột nhiên chấn động một chút.
Lâm Nguyên lấy điện thoại di động ra, thấy là tin nhắn của Tần Miện.
Nội dung ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.
"Cậu có một em trai tên là Lâm Kỳ?"
Lâm Nguyên ngây người một chút,đáp: "Có."
Sau đó, Tần Miện không gửi tin nhắn nữa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Nguyên đang ngẩn người cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy bả vai trùng xuống, trên người khoác lên một bộ quần áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể.
Từ phía sau đem người ôm vào trong lòng, Viêm Đình cúi đầu hôn lên mặt của cậu, ôn nhu nói: "Có khó chịu không?"
Lâm Nguyên lắc đầu, nắm lấy lòng bàn tay của Viêm Đình đang bao phủ bụng , dùng ngón tay chơi đùa, giọng điệu trong trẻo, mềm mại mang theo sự mềm mại của một thiếu niên, "Em không sao, nếu khó chịu em sẽ nói với anh ."
"Nguyên Nguyên, chúng ta đi làm kiểm tra đi." Viêm Đình nhẹ nhàng vuốt ve chỗ phình trên bụng cậu qua quần áo, mặt đầy sự ôn nhu.
Lâm Nguyên hơi nâng cằm lên , ánh nắng cuối thu ấm áp phản chiếu vào trên mặt , đôi mắt màu hổ phách nguyên bản sáng lên, như có ánh nước lay động.
s1apihd.com Kanya_2004
Tâm tình cậu có vẻ tốt, cười đến lông mày cong lên, "Lúc ở trong phòng ngủ của ba anh, anh không ngừng nói chuyện với em, chính là muốn nói cái này?"
Từ khi biết mình mang thai, đến nay thai nhi đã được bốn tháng, Lâm Nguyên cũng không một lần đứng đứng đắn đắn kiểm tra.
Khi suýt sảy thai, cậu hôn mê, bác sĩ đã kiểm tra nhưng lúc đó hoàn toàn bất tỉnh.
Lâm Nguyên chưa bao giờ trực tiếp nói ra điều đó, nhưng Viêm Đình dường như hiểu rõ cậu hơn chính cậu, anh nhìn thấy sự căng thẳng và phản kháng trong những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày của cậu.
Trước đây, Lâm Nguyên rất ngại đi khám vì chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã mang thai.
Cậu luôn cảm thấy rằng nếu không cố ý nghĩ về nó, thì mọi thứ sẽ dường như không tồn tại.
Nhưng hạt giống nhỏ mà Viêm Đình đặt trong bụng cậu sẽ không lớn lên chỉ vì cậu không chấp nhận nó.
Giọng nói của Viêm Đình trầm và nhẹ nhàng, chứa đầy sự đau lòng mà cậu thậm chí không nhận ra.
Có rất nhiều điều kinh nghiệm bản thân cũng không thể hiểu được .
Là con trai lại đột nhiên mang thai vô luận đối ai mà nói là một điều kỳ lạ và căng thẳng.
Huống chi, Lâm Nguyên mới 18 tuổi.
Chính mình vẫn còn là một đứa trẻ, lại phải chuẩn bị sinh hạ một em bé nữa.
Viêm Đình rất đau lòng cậu, thậm chí còn hối hận vì đã không thực hiện các biện pháp an toàn trước đây.
Có lẽ là do nhìn thấy Viêm lão trước đây rất phong độ trên TV, suốt ngày gặp được chuyện xấu của ông vậy mà chỉ qua một đêm,bị ốm đau chì chiết cong sống lưng.
Lâm Nguyên từ trong đáy lòng đối sinh mệnh sinh ra kính sợ sinh mệnh, cuối cùng hạ quyết tâm hạ sinh nhãi con trong bụng.
"Được rồi, chúng ta đi làm kiểm tra ." Lâm Nguyên kéo lòng bàn tay của Viêm Đình, đôi mắt trong veo như có một tầng tinh tú, cười nói: "Nhưng sau khi kiểm tra xong, anh phải mời em đi ăn lẩu."
Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng đưa ra yêu cầu, Viêm Đình chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời đem chế định dinh dưỡng do bác sĩ đưa ra trước đó khóa lại, dung túng mà đáp ứng yêu cầu " Được rồi, em muốn ăn cái gì anh đều mua cho em."
Cậu muốn ăn rất nhiều thứ, vì vậy phải từ từ. Sợ rằng ăn quá nhiều một lần sẽ làm hắn phá sản.
Bệnh viện là thuộc tư nhân và Viêm gia có hơn phân nửa cổ phần.
Viêm Đình đã gọi trước, bác sĩ khoa phụ sản có thẩm quyền nhất đã đợi sẵn trong phòng khám.
Bác sĩ là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, với đôi mắt nhân hậu, ông không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đi theo Viêm Đình.
Lâm Nguyên nằm kiểm tra trên cái giường nhỏ, vô ý thức mà nắm chặt tay Viêm Đình .
Thấy bác sĩ cầm lấy dụng cụ, lo lắng co người lại bản năng kháng cự muốn đem thân thể cuộn thành một cục.
Viêm Đình cúi đầu hôn lên má cậu, dỗ dành nói nhỏ: "Nguyên Nguyên, không sao đâu."
"Anh ôm em, được không?" Lâm Nguyên hiếm khi ngoan ngoãn, trông mong nhìn Viêm Đình, nhút nhát mà mím môi . Khuôn mặt tái nhợt, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, lẻ loi mà cuộn mình trên bãi cỏ, không khỏi buồn bã.
Cậu không muốn sợ, nhưng không thể kiểm soát được.
Khi siêu âm B không có gì đáng sợ và nó sẽ không đau.
Nhưng khi hình ảnh của thai nhi hiển thị trên màn hình, điều đó có nghĩa là việc cậu mang thai là một điều chắc chắn.
Lâm Nguyên người đang tránh né, vẫn chưa sẵn sàng.
Cậu hơi hoảng hốt, mong muốn tìm kiếm sự an ủi của Viêm Đình.
Chẳng sợ ở đây còn có người thứ ba, Lâm Nguyên như cũ không quan tâm mà nhào vào trong lòng ngực Viêm Đình , vứt bỏ hết xấu hổ đầu vùi vào ngực hắn, giống chỉ chim cút nhỏ đem chính mình giấu đi.
Hành động cúi người của Lâm Nguyên càng làm cho xương bướm nhô lên trên lưng lộ rõ
hơn, vóc người gầy gò đến đáng thương
Viêm Đình không nói gì, anh lặng lẽ ôm chặt lấy cậu, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Có đôi khi, sự trấn an trong thầm lặng còn mạnh hơn sức mạnh của lời nói.
Vòng tay ấm áp cũng như hơi thở mạnh mẽ và trấn an của Viêm Đình là liều thuốc tốt nhất để Lâm Nguyên bình tĩnh lại.
Mang thai vốn dĩ rất nguy hiểm đối với nam giới.
Việc kiểm tra là việc cần phải làm, không chỉ để kiểm tra tình trạng của thai nhi, mà còn để nắm bắt tình trạng thể chất của Lâm Nguyên.
Cho dù trái tim của Viêm Đình có đau đến đâu, anh cũng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh và máu lạnh.
Năm phút sau, anh vỗ nhẹ vào lưng cậu nhỏ dỗ dành "Nguyên Nguyên, nên kiểm tra rồi."
"Ừ." Lâm Nguyên đáp lại bằng một giọng ồm ồm, mái đầu mềm mại của cậu đang ủi ủi ở trong lòng ngực hắn .
Lâm Nguyên không nhúc nhích, rõ ràng là đang kháng cự.
Viêm Đình đau lòng đến mức câu nói "không khám, chúng ta về nhà" vụt lên môi anh nhiều lần, nhưng đã bị kìm lại.
"Nguyên Nguyên......"
"Em nghe rồi, anh ồn ào quá." Lâm Nguyên trở mình, nằm trên đùi anh, vỗ vỗ bụng, đối với bác sĩ nói với giọng điệu của một người đàn ông mạnh mẽ "Cố lên."
Cậu đã sẵn sàng.
Lâm Nguyên phải mất năm phút để chấp nhận sự thật rằng mình đã mang thai.
Viêm Đình cười sờ sờ khuôn mặt của đứa nhỏ, vừa định nói Lâm Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn "Đừng nói chuyện, đừng phá hủy cảm xúc cuối cùng em đã ủ."
Bác sĩ khoa sản phụ giàu kinh nghiệm so với hai ông bố trẻ có vẻ ổn định hơn rất nhiều, đúng lúc nói: "Viêm tiên sinh , hãy vén quần áo của người yêu lên."
Đột nhiên bị bác sĩ gọi đến, vẻ mặt của Viêm Đình hoảng hốt trong chốc lát, vô thức đưa tay cởi cúc áo của Lâm Nguyên.
Nhưng Lâm Nguyên đang mặc một chiếc áo hoodie , không cảm nhận được cúc áo nên mới phản ứng lại, vươn tay nắm lấy vạt áo Lâm Nguyên.
Viêm Đình chỉ giả vờ bình tĩnh , nhưng trên thực tế nội tâm của anh đang căng thẳng và hoảng sợ không kém gì Lâm Nguyên.
Chẳng qua, hắn che giấu rất kỹ. Với phong thái của một người đàn ông mạnh mẽ, tinh tế mà che chở đứa nhỏ.
Trong một gia đình, luôn có một người phải là người có trách nhiệm bảo vệ mỗi thời khắc.
Bác sĩ đổ dung dịch màu xanh lên bụng Lâm Nguyên, cậu co người lại nhanh chóng bị Viêm Đình giữ chặt.
Lâm Nguyên không dám nhìn màn hình mà nhướng mi, nhìn chằm chằm cái cằm nhọn sắc bén của Viêm Đình , cười hỏi: "Anh căng thẳng à?"
Viêm Đình có thể thừa nhận sao? Đương nhiên không thể!
Nếu hắn thừa nhận, hắn làm sao có thể là ngọn núi lớn che chở tiểu gia hỏa .
"Nguyên Nguyên, nhìn xem." Viêm Đình tự nhiên đổi chủ đề, "Hình ảnh đã ra."
Lúc bảo bác sĩ đến, Lâm Nguyên đã chuẩn bị gần hết rồi. Nghe thấy giọng nói của Viêm Đình, nghiêng đầu quay lại nhìn.
Trên màn hình hiện lên một khối đen trắng, không thể phân biệt được ra là cái gì , rất nhỏ mà có cái hình dáng.
Bác sĩ chỉ cho bọn hắn xem, đâu là tay bé và đâu là chân bé.
Tiểu nhãi con ở trong bụng Lâm Nguyên di chuyển, rồi liền an tĩnh lại, có vẻ như nó đã thừa hưởng tính lười biếng và không thích vận động của ba.
Lần theo những ngón tay của bác sĩ để xác định tứ chi của con, Lâm Nguyên cuối cùng lần đầu tiên cảm nhận được thứ trong bụng mình không phải là hạt hay mầm đậu, mà là một đứa bé có bàn tay và bàn chân nhỏ.
Cảm giác đó thật không thể giải thích được, chua chát sung sướиɠ và càng có rất nhiều chấn động.
Cậu thực sự đã dựng dục một cái sinh mệnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Viêm Đình nhìn thấy sự xuất hiện của một thai nhi 4 tháng tuổi qua siêu âm, anh nghĩ rằng mình sẽ từ chối nó, lòng bàn tay đổ mồ hôi, anh lo lắng mình sẽ như một con thú bị mắc kẹt mỗi lần nhìn thấy một đứa trẻ.
Nhưng không có.
Viêm Đình không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào trong lòng.
Thay vào đó, rất bình tĩnh, bình tĩnh như một nhà hiền triết sau mỗi sự kiện, trái tim bồn chồn bình tĩnh trở lại, và nó yên tĩnh như một vũng nước đọng.
Ý nghĩ duy nhất là ôm Lâm Nguyên vào lòng, xoa xoa rồi hôn.
Lúc này anh cũng có cảm giác như vậy, anh muốn ôm Lâm Nguyên đang nằm trên giường kiểm tra vào lòng.
Nhưng nếu Viêm Đình làm vậy, anh chắc chắn sẽ bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng.
Bản thân Lâm Nguyên vô cùng lo lắng, nhìn chằm chằm vào màn hình vì sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào về con của mình, đã quên quan sát biểu hiện của Viêm Đình một lúc.
Cả hai lặng lẽ quan sát, mỗi người đều cảm thán về điều kỳ diệu của cuộc sống.
Mãi cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong, trên tay Viêm Đình bị nhét vài mẩu giấy, mới định thần lại thì nghe bác sĩ nói: "Giúp cậu ấy lau bụng."
Bác sĩ tắt máy, đứng dậy đi ra ngoài để in hình siêu âm B.
Viêm Đình cầm khăn giấy, ngón tay đặt lên vùng bụng mềm mại của Lâm Nguyên, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
"Này, anh lau đi, lạnh quá." Lâm Nguyên không đợi được nữa, ngồi dậy cầm lấy khăn giấy trên tay, nhanh chóng tự mình lau đi chất lỏng màu xanh.
Khi cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Viêm Đình vẫn đang duy trì động tác trước đó, giống như có người điểm huyệt.
Lâm Nguyên đột nhiên nhớ tới chướng ngại tâm lý , lập tức hoảng sợ, "Anh sao vậy, đừng làm em sợ."
Nếu sớm biết hắn sẽ phát bệnh, đã không để hắn đi làm kiểm tra cùng rồi.
A a a, hiện tại nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Nguyên vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng khi nhìn thấy con của mình, hoảng sợ một lúc đến mức cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên và muốn gọi cho bác sĩ Ngụy.
Trước khi nhấn phím quay số, tay đã bị giữ.
Viêm Đình bóp chặt cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, không nhịn được cúi xuống hôn cậu.
Lâm Nguyên đôi mắt to tròn đầy mê mang, hồi lâu đã quên chớp mắt.
Lòng đầy nghi ngờ: Hả? Hôn cậu có thể trị bệnh được?