Trong phòng khách của nhà Ngụy Minh, vài người đang ngồi xếp hàng như những đứa trẻ mẫu giáo, tất cả đều cầm một quả táo đã được gọt vỏ.
Nhưng chỉ có Viêm Đình thì không.
Vợ chồng Ngụy Minh và trợ lý Tôn Khinh nhìn nhau, nhưng không ai dám bắt đầu ăn.
Lâm Nguyên tiếp tục gọt táo, cậu linh hoạt dùng dao gọt hoa quả sắc bén để cắt một cách trơn tru miếng lớn vỏ táo.
"Nói cho tôi biết, tại sao chú lại chạy ra khỏi bệnh viện?" Lâm Nguyên cắn một miếng táo, tinh tế cau mày.
Ngọt quá, không ngon chút nào.
Lâm Nguyên chán ghét dúi quả táo vào tay Viêm Đình, sau đó bóc một miếng mức vỏ quýt nhét vào miệng, điều này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Rõ ràng là đứa nhỏ trong bụng đã hơn ba tháng, đã qua giai đoạn buồn nôn ban đầu của thời kỳ mang thai, nhưng dạo gần đây chứng ốm nghén lại hành hạ trở lại.
Mấy ngày nay, Lâm Nguyên không ở nhà Ngụy Minh mà là ở một khách sạn gần đó.
Vợ của Ngụy Minh cũng không đi công tác, ngày nào cũng nấu đồ ăn cho cậu.
Lâm Nguyên cố ý kêu Tần Miện nói như vậy là vì cậu tức giận, ai bảo lão già này thất hứa, không đón cậu về nhà.
Nó khiến cậu suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng mình thực sự sẽ trở thành một ông bố đơn thân.
Từ khi còn nhỏ Lâm Nguyên lớn lên cùng mẹ, cậu vẫn còn nhớ khi còn học tiểu học nhiều bạn cùng lớp đã nói rằng cậu là một đứa con hoang không có cha.
Bất cứ khi nào mà sách giáo khoa bị làm bẩn hay bọ chết được lôi ra khỏi bàn, Lâm Nguyên đều có suy nghĩ rằng mình nhất định sẽ cho con mình một gia đình trọn vẹn trong tương lai.
Cậu có thể nuôi con một mình, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn hi vọng rằng Viêm Đình sẽ chấp nhận đứa nhỏ và trở thành ba của con mình.
Ngay cả khi hắn không đưa tiền cấp dưỡng nuôi con, miễn là thỉnh thoảng có thể đến thăm con, để con biết rằng nó có ba.
Là tốt rồi.
Cái khoảnh khắc Viêm Đình nói sẽ đưa mình về nhà, Lâm Nguyên đã vui đến mức suýt bật dậy khỏi giường. Nếu lúc đó trời chưa tối, cậu đã muốn Viêm Đình lên đường ngay lập tức.
Nhưng Viêm Đình đã thất hứa và đến muộn ba ngày.
Trong ba ngày đó, Lâm Nguyên đã nhiều lần nghĩ rằng mình phải nỗ lực để trưởng thành, tự nuôi sống bản thân và thoát khỏi môi trường phụ thuộc vào người khác, nhưng sau cùng cậu cũng không thể thoát khỏi số phận của một gia đình đơn thân.
Đứa con của cậu có thể sẽ gặp những điều tồi tệ trong tương lai mà cậu đã chịu...
Không thể như vậy được!
Lâm Nguyên quay lại với một chiếc vali nhỏ.
May mắn thay cậu đã trở lại.Nếu không, cả đời này cậu có thể không bao giờ biết rằng tuổi thơ của Viêm Đình cũng không tốt hơn tuổi thơ của mình.
Cuộc sống của người giàu không dễ dàng như bề ngoài.
Viêm Đình nâng niu quả táo trong tay, miễn cưỡng ăn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ hung dữ với đôi mắt sâu thẳm, nhẹ giọng nói: "Nguyên Nguyên, anh nhớ em."
Trong phút chốc, sự tức giận của Lâm Nguyên mất đi.
Chuyện cũ này, hai người không thể cùng giải quyết được sao ?
Cậu không phải là một đứa trẻ ba tuổi, tại sao không nói cho cậu biết mà lại giấu giếm đi chữa trị.
Ngụy Minh còn muốn dùng kim châm đâm, nếu châm đến ngu ai có thể bồi thường cho cậu một người bạn trai chỉ số thông minh cao và có thể kiếm tiền?
Lâm Nguyên đã biết tất cả mọi chuyện.
Sự giả vờ, nhẫn nhịn và sự đau đớn mà Viêm Đình phải chịu.
Càng biết nhiều, tim càng thắt lại.
Một người đàn ông có vẻ kiên quyết và mạnh mẽ nhưng bên trong lại lo lắng sợ hãi.
Sợ rằng sau khi biết sự thật cậu sẽ sợ mà rời xa....
Lâm Nguyên không thể hiểu được mình đã làm những để khiến Viêm Đình cảm thấy rằng cậu là một người không thể đảm đương những việc lớn.
Nhấp môi một cái, cắn nát đường mận trong miệng, Lâm Nguyên nhướng đôi mắt trong veo, đột nhiên bật cười, "Vì chú nhớ tôi nhiều như vậy, nên tôi sẽ về nhà với chú. Tuy nhiên, tôi mệt rồi chú phải cõng tôi xuống nhà. "
Không nói đến việc xuống lầu, thậm chí nếu bắt hắn đi bộ qua toàn bộ thành phố C để về nhà Viêm Đình cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Viêm Đình nhớ Lâm Nguyên rất nhiều.
Hắn nhớ muốn chết, trái tim đau đớn khôn cùng.
Khi không thể đến gần đứa nhỏ.
Lâm Nguyên nằm trên lưng Viêm Đình, ngón tay đung đưa trên vai hắn, chạm vào cúc áo sơ mi , nhẹ giọng nói: "Chú chỉ có thể cõng tôi thêm hai tháng nữa, khi bụng tôi lớn hơn, chú không thể cõng được nữa." .. "
Sau một tuần bồn chồn, cuối cùng trái tim cậu cũng bình lặng và yên bình.
Viêm Đình không đi thang máy mà bước xuống cầu thang từng người một với cậu bé trên lưng.
"Khi nào không thể cõng được nữa, tôi sẽ bế em. Sẽ bế em đến bất cứ nơi nào mà em muốn, thân ái." Viêm Đình đi xuống cầu thang, như đang dỗ dành một đứa trẻ, thỉnh thoảng xốc nhẹ cậu nhóc trên lưng.
Lâm Nguyên dựa đầu vào vai hắn, đồng ý với hành vi dỗ trẻ con của hắn.
Đàn ông có tuổi đôi khi cần phải được dỗ dành, nên cậu phải dỗ người này.
Lâm Nguyên nghĩ như vậy.
Ngón tay mảnh khảnh cũng không nhàn rỗi, vừa kéo cúc áo sơ mi của Viêm Đình vừa xoa trái cổ của hắn một lúc.
Cho dù thể lực của Viêm Đình có tốt đến đâu, vẫn có chút hụt hơi sau khi đi xuống bậc thang của tầng mười sáu.
Lâm Nguyên từ chối lời bế của hắn một cách tàn nhẫn, đi bộ về phía xe, nhanh chóng leo lên.
Trên đường về nhà, Lâm Nguyên vùi trong vòng tay của Viêm Đình đầu giật từng chút một.
Mái tóc mềm mại không ngừng cọ vào cằm Viêm Đình, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Người mình thích ở trong vòng tay của mình vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, Viêm Đình muốn làm gì đó với Lâm Nguyên quá.
Hắn muốn hôn cậu và làm điều gì đó mà thành phố Văn học Tấn Giang không cho phép.
Nơi đó của hắn cương cứng, như sắp nổ tung.
Nhưng hắn không thể.
Trong bụng Lâm Nguyên vẫn còn một đứa bé, mà xe có hơi chật hẹp không phải chỗ tốt.
Và có một tài xế trên xe ...
Viêm Đình không thể chịu được khi bị người khác nhìn thấy.
Lâm Nguyên buồn ngủ, cảm thấy trên má hơi ngứa không thương tiếc vẫy bàn tay của mình.
Lão nam nhân đang nhìn người bị trúng đạn, để lại vết xước trên khuôn mặt khôi ngô.
"Chú thật phiền phức." Lâm Nguyên ẩm bẩm, vùi đầu vào áo khoác của Viêm Đình và giấu mặt đi.
Lâm Nguyên ngủ một giấc, khi tỉnh lại khi xe chậm rãi chạy vào sân.
Cậu buồn ngủ mà dụi dụi mắt, liền bị Viêm Đình bế vào nhà, dùng chăn ôm bọc lại.
Lâm Nguyên chộp lấy điện thoại, tránh tầm mắt của Viêm Đình và gửi tin nhắn.
Viêm Đình cố gắng nhìn trộm, nhưng bị cậu trừng mắt.
Cậu nhóc cất giấu một bí mật .
Viêm Đình cảm thấy rằng vai trò người giám hộ của mình là rất trang trọng và đã lên kế hoạch xây dựng một gia đình có truyền thống tốt đẹp .
Phải cho Lâm Nguyên biết rằng cậu không thể che giấu bất cứ điều gì.
Lâm Nguyên bị đặt ở trên sô pha, tay vẫn cầm điện thoại không buông.
Viêm Đình rất tức giận, sẵn sàng để tạo dựng uy tín của mình! Ôm cậu nhóc vào lòng, đánh đòn thật mạnh và cho em ấy biết ai là người gánh vác gia đình.
Kế hoạch chưa kịp thực hiện đã bị Lâm Nguyên làm cho tan rã ngay lập tức.
Cậu vừa mới tỉnh dậy, trong mắt còn có chút mông lung đưa tay kéo lấy tay áo của Viêm Đình, nói một cách gượng gạo: "Em đói rồi."
Viêm Đình ngay lập tức quên mất việc tạo dựng uy tín của mình và ai là chủ nhân của ngôi nhà.
Có điều gì quan trọng hơn trên thế giới này ngoài việc cho đứa nhỏ ăn không?
Không!
Viêm Đình tự tay nấu một bát mì trứng và cà chua yêu thích của Lâm Nguyên, mang đến bàn nhìn đứa trẻ ăn một cách háo hức.
Lâm Nguyên cầm đũa lên, cắn một miếng rồi nôn ra.
"Thật không ngon." Cậu chán ghét ném chiếc đũa đi, không muốn ăn nữa.
Trái tim mong đợi của Viêm Đình tan vỡ trong chốc lát.
Lúc nãy trước khi dọn lên bàn, hắn đã tự mình nếm thử vị của nó rất ổn.
Và trước đây hắn cũng đã từng nấu , đứa nhỏ còn rất thích là đằng khác.
"Em yêu, vậy em ăn trái cây trước đi, tôi lại làm cho em." Viêm Đình mang mì trở lại bếp, ném vào thùng rác.
Trên bàn ăn, Lâm Nguyên đang nhai một lát mận chua trong miệng liếc mắt gửi tin nhắn cho Ngụy Minh.
"Bác sĩ Ngụy, đừng lo lắng tôi sẽ làm theo chỉ định của bác sĩ và cố gắng hết sức để giúp chú ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này và loại bỏ những trở ngại tâm lý."
Điều Viêm Đình sợ là đứa trẻ đã được sinh ra.
Lâm Nguyên và Ngụy Minh quyết định tận dụng thời gian này để cho Viêm Đình hiểu rằng làm ba không dễ dàng như vậy.
Để chết và sau đó để sống.
Có thể sau khi đã trải qua và quen với nó, sự từ chối bên trong sẽ giảm đi một chút.
Nếu nó thực sự không hiệu quả, thì nghĩ cách khác.
Đêm đó, Lâm Nguyên nằng nặc Viêm Đình là mình muốn ăn mì, nhưng chỉ ăn mì do Viêm Đình nấu.
Khi Viêm Đình nấu nó, cậu lại nói không ngon.
Hết bát này đến bát khác, khi Viêm Đình làm tới bát mỳ thứ mười tám Lâm Nguyên nói rằng mình đã ăn no.
Một tô cậu ăn một đũa, làm thành một tô lớn .
Sau khi tắm xong Viêm Đình người vốn dĩ muốn tập thể dục trước khi đi ngủ, chẳng nghĩ ngợi gì nằm dài trên giường.
Hắn chỉ muốn ngủ.
Đứa nhỏ có thai, quá quậy người khác.
Viêm Đình đã kiệt sức vì nấu mì và hắn không bao giờ muốn vào bếp một lần nữa trong đời, nhưng Lâm Nguyên vẫn ổn và tràn đầy năng lượng.
Cậu từ phòng tắm ngâm nga một bài hát, đung đưa đôi chân trắng nõn.
Cậu leo lên giường quỳ trên gót chân, mỉm cười nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, lấy từ trong túi áo ngủ ra một chiếc hộp nhỏ màu sắc rực rỡ, vui vẻ lắc lắc, "Nghe nói có một loại có mùi sầu riêng mới ra mắt gần đây trên Weibo nên hôm nay tôi đi mua một hộp, anh có muốn dùng thử không? "
Viêm Đình sợ nhất là ăn sầu riêng, vừa nghe đã héo rũ.
"Em yêu, chúng ta có thể thay đổi khẩu vị không?" Hắn muốn bàn bạc lại .
"Còn nữa." Lâm Nguyên nói chuyện rất tốt, từ trong túi lấy ra một cái hộp màu đỏ"Có muốn thử hương vị cà chua không?
"Ọe." Viêm Đình nôn.
Tối nay hắn đã làm mười tám bát mì trứng cà chua, nghe đến cà chua là thấy sợ hãi.
Viêm Đình cúi xuống lẩm bẩm trước bồn rửa mặt, Lâm Nguyên dựa vào khung cửa nhìn hắn, ghê tởm nói: "Nếu không biết, tôi còn tưởng rằng là chú mang thai."
"Quên đi, chúng ta đi ngủ đi." Lâm Nguyên xua tay thở dài, "Ai có thể nghĩ rằng tuổi còn trẻ như vậy đã không còn sức sống. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thủy Liêm động sẽ bị đóng mạng nhện ."
Viêm Đình muốn thỏa mãn anh chàng nhỏ bé đang thở dài.
Nhưng ... đối mặt với những cái bαo ©αo sυ có vị sầu riêng và vị cà chua, hắn chọn cách đi ngủ.
Viêm Đình nằm trên giường.
Lâm Nguyên bên cạnh xoay người tới lui, mỗi lần lật người đều thở dài. Tuổi còn trẻ, mà cậu đã trở thành một ông lão tuổi thiếu niên.
Viêm Đình giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lạnh lùng giả vờ như đang ngủ.
Lâm Nguyên ngủ không được, lấy điện thoại di động ra, mở trang trò chuyện, bắt đầu than thở: "Tôi nói cho mọi người biết, nhất định phải tìm một người trẻ tuổi có thể lực tốt, nếu không giữa đêm chỉ có thể một mình trống rỗng ,cô đơn và lạnh lẽo, hey. Tôi đang nghĩ về việc thay đổi bạn trai. "
Vừa dứt lời thì điện thoại đã bị cướp.
Lâm Nguyên vui mừng khôn xiết, wow, thì hết lần này đến lần khác chiếm lĩnh trên giường của ông chủ, rồi cưỡng bức yêu đương.
Sau đó là một cuộc trao đổi chuyên sâu gay gắt.
Lâm Nguyên không có phản kháng, ngoan ngoãn bị người đàn ông ôm vào lòng, mong đợi Viêm Đình ở bên tai nói: "Để tôi cho em xem hiện tại có thể làm được không."
Mọi thứ phát triển như cậu mong đợi.
Viêm Đình hôn lên mặt của cậu, môi mỏng kề sát lỗ tai thổi một hơi , khàn khàn nói: "Ngủ đi."
Lâm Nguyên: "Hả ??"