Triệu Tình cảm thấy ông trời thấy công việc của cô quá suôn sẻ, nên mới đẩy cô vô hoàn cảnh này.
Thật vất vả mới tìm được một anh chàng đẹp trai có tiềm năng, nhưng hóa ra là một người đồng tính.
Tuy rằng hiện giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến, xã hội ngày càng tiến bộ, nhưng việc chấp nhận đồng tính luyến ái vẫn chưa cao.
Có một nhóm người như vậy, vẫn là tương đối không chấp nhận.
Triệu Tình chấn kinh rồi hồi lâu mới phát ra giọng nói của mình , "Kia...... Cậu có bạn trai?"
"Tạm thời không có." Lâm Nguyên lắc đầu.
Triệu Thanh vô thức liếc nhìn cổ của cậu,Lâm Nguyên sửng sốt một chút, giải thích: "Đây là ngoài ý muốn."
Được rồi, ngoài ý muốn thì liền ngoài ý muốn.
Kinh ngạc qua đi, Triệu Tình thật nhanh đã tiếp thu mọi chuyện.
Gay hay không gay cũng không là gì, một là không phạm pháp, hai không phạm tội, xu hướng giới tính là tự do mỗi người .
Bất quá, cô vẫn cẩn thận mà dặn dò: "Tôi mặc kệ cậu có hay không có bạn trai, từ giờ trở đi không thể chơi loạn."
"Hảo a." Lâm Nguyên không chút do dự đáp ứng.
Cậu hiện tại chỉ nghĩ kiếm tiền, trừ bỏ tiền, những thứ khác đều là mây trôi.
Tất cả các nhân viên đã tập trung lại để họp, nội dung chính là về thời điểm sự kiện chính thức bắt đầu và các quy tắc đánh giá để thăng hạng.
Lâm Nguyên lười biếng mà nghe,thậm chí không cần động não. Bởi vì người đại diện đang ở bên cạnh nói liên tục , một chữ cũng không bỏ sót.
"Vẫn còn một tuần nữa trận đấu bắt đầu. Tuần này, cậu nghĩ xem sẽ phát sóng cái gì. Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ."
"Còn có......"
Giọng nói của quản lý văng vẳng bên tai, Lâm Nguyên vểnh tai lên nghe kỹ, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống lầu.
Có một khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà "Star Entertainment", bãi cỏ và bụi rậm được cắt tỉa cẩn thận.
Nhưng không phải những thứ này thu hút sự chú ý của Lâm Nguyên, mà là hai người đang đứng và ôm nhau bên khóm hoa.
Người đàn ông cao lớn đó cậu không biết .
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt chạm vào nhau, tên người tự động hiện lên trong đầu cậu.
Lâm Kỳ.
Là em trai cùng cha khác mẹ với cậu, cũng chính là vai chính trong quyển tiểu thuyết này .
Nhưng giờ phút này, người ôm vai chính thụ lại không phải vai chính công.
Gìiii ... hiện trường một vụ trật bánh xe quy mô lớn?
Nhất thời tò mò, Lâm Nguyên liếc thêm vài cái liền quên đáp lại lời của người đại diện.
Triệu Tình muốn dạy dỗ đứa em trai không nghiêm túc này, nhưng không thể tức giận với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp này, vì vậy cô đơn giản cùng cậu nhìn xuống lầu.
" Cậu biết anh ta sao?" Thấy hai người dưới lầu ôm nhau lửa trong lòng cô hừng hực , cao hứng nói: "Cậu thấy chưa, cao thủ tiểu thịt tươi vừa phát sóng lúc nãy Từ Đàm An. Nhưng tôi không biết rõ người nhỏ hơn, cậu ta trông khá ổn. "
Lâm Nguyên tâm nói rằng nhân vật chính trong cuốn sách không thể nào lớn lên mà không tốt được.
Bất quá, Từ Đàm An này là ai? Dường như không được viết trong tiểu thuyết.
Cậu nhíu mày nhớ lại cốt truyện chính mình đã từng xem qua,và giọng nói của người đại diện lại vang lên bên cạnh "Đại khái là, cái vị tiểu thịt tươi cùng Viêm tổng có quan hệ, lúc trước có người thấy anh ta lui tới rất nhiều lần ở văn phòng Viêm tổng ."
Triệu Tình gấp không thể chờ đợi để chia sẻ câu chuyện phiếm của mình , "Hơn nữa a,kể từ khi anh ấy gia nhập Star Entertainment, tài nguyên hoạt động mạnh mẽ, thậm chí nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cũng không thể sánh được với anh ta. Rõ ràng là có ai đó đang đứng sau."
Mà người kia là ai, không cần nói cũng biết.
Trong tiểu thuyết Viêm Đình được miêu tả rất ít, Lâm Nguyên cũng không biết hắn có phải hay không bao dưỡng tiểu tình nhân.
Tuy rằng đây là chuyện của người khác, nhưng giờ phút này Lâm Nguyên trong lòng vẫn là có chút chua xót.
Cậu lặng lẽ cho nó là nỗi nhớ nhung sau lần đầu. Sau một thời gian dài chờ đợi, nên quên nó đi.
Trong góc vườn, Lâm Kỳ cùng Từ Đàm An ôm một lát, một trước một sau rời đi.
Lâm Nguyên thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm vai chính công Viêm Lang , trên đầu sợ là đã mọc một vùng thảo nguyên xanh rờn.
Xanh và tươi tốt.
Mọi việc xong xuôi, Lâm Nguyên bước ra khỏi tòa nhà công ty, đã hơn bốn giờ chiều.
Giữa trưa ăn cơm hộp, nên giờ thời này cậu cũng không đói bụng.
Lâm Nguyên do dự, không biết là nên ngồi xe buýt về nhà, hay chen lấn tàu điện ngầm.
Cậu đang đứng ở cửa phát ngốc, đột nhiên bị người đυ.ng phải.
"Xin lỗi,cậu có bị thương không ?" Từ Đàm An vội vàng giúp nhặt thứ rơi trên mặt đất lên, cười xin lỗi.
"Tôi không sao." Lâm Nguyên tiếp nhận đồ vật, tầm mắt từ trên mặt hắn xẹt qua.
Nghĩ rằng vừa rồi người này ôm lấy Lâm Kỳ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng lùi lại một bước .
Trong tiểu thuyết vai chính Lâm Kỳ không chỉ đoạt đi bạn trai nguyên chủ , tình thương của cha, gia sản của nguyên chủ,mà còn là thủ phạm gây ra cái chết thương tâm của nguyên chủ trên đường phố.
Hơn nữa,tác giả cũng rửa sạch cho Lâm Kỳ không có chuyện gì , hoàn toàn không có lỗi.
Lâm Nguyên đọc được,chỉ muốn mắng người.
Hiện tại xuyên vào, cậu vẫn cảm thấy như vậy khi nghĩ về nó.
Từ Đàm An không nói gì, liếc mắt nhìn về phía cổng, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang từ từ đi tới, liền nhanh chóng đứng dậy đi đón.
Chiếc Maserati màu đen dừng lại, trợ lý từ ghế phụ bước xuống , cung kính mà mở cửa xe.
Xuất hiện đầu tiên là một đôi giày da phiên bản giới hạn, sau đó là một đôi chân dài mặc quần tây đen, sau đó là áo sơ mi trơn, vai rộng và chiếc cằm cong vυ't.
Lâm Nguyên ánh mắt rơi vào trên mặt nam nhân, trong tiềm thức nhíu mày.
Từ Đàm An đứng ở bên cửa xe, cực kỳ cung kính cúi đầu,trên mặt mang theo nụ cười phục tùng,"Viêm tổng, bên ngoài nóng lắm, ngài mau vào đi."
Ngón tay cầm túi hồ sơ hơi dùng lực, Lâm Nguyên thu hồi ánh mắt, xoay người định rời đi.
Người Viêm gia , không có gì là tốt đẹp .
Cậu vừa mới cất bước, sau lưng liền vang lên một giọng nói quen thuộc, "Nguyên Nguyên."
Bước chân tạm dừng, Lâm Nguyên liếc mắt, chua xót trong lòng càng ngày càng lan tràn, giống như ăn phải một quả chanh lớn.
Xoay người, cậu giơ tay chỉ chỉ chính mình, ngữ điệu thường thường hỏi: "Ngài kêu tôi?"
Thái độ lạnh nhạt giống như chưa bao giờ cùng người đàn ông này gặp qua.
Viêm Đình cũng không giận, "Nơi này còn có người thứ hai tên là Nguyên Nguyên?"
Lâm Nguyên bĩu môi, tâm nói ai biết được.
Ngài chính là người cầm quyền Star Entertainment giá trị cao hơn chục người, muốn vài Nguyên Nguyên thì đã là cái gì.
Nhưng trong đó, khẳng định sẽ không bao gồm cậu.
Lâm Nguyên không đi qua, quơ quơ túi văn kiện trong tay , "Tôi còn có việc."
Cậu không bao giờ cạnh tranh với những người khác chỉ vì một người đàn ông.
Tiến lên phía trước hai bước thì Lâm Nguyên đột nhiên cảm giác đầu choáng váng, bụng như là bị ai ném vài viên đá vào.
Cơn đau đến nhanh chóng và dữ dội, không cho cơ hội thích nghi.
Cơ thể không tự chủ được rơi vào vòng tay ấm áp.
Mang theo hương thơm lạnh.
Bệnh viện.
Hành lang im ắng, không có một tiếng động nào cả.
Lâm Nguyên tỉnh dậy, trong phòng bệnh chỉ có mình cậu.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường khúc xạ vào phòng qua ô cửa kính.
Bầu trời đã hoàn toàn mờ đi.
Cậu lật người trên giường, vừa nghĩ muốn đứng dậy, một cô y tá dùng xe đẩy tiến vào, "Đừng nhúc nhích, nằm xuống."
Y tá có chút dữ, Lâm Nguyên lại yên lặng nằm trở lại.
"Bạn trai cậu đi lấy bệnh án cho cậu, lát nữa quay lại." Y tá đo nhiệt độ, thấy bệnh nhân vẫn còn sốt, liền dặn dò: "Cậu phải đắp chăn vào".
Lâm Nguyên từ nhỏ đã sợ bác sĩ cùng y tá, đặc biệt là lúc bọn họ cầm ống tiêm lớn liền vội vàng yên lặng đem chăn kéo lên.
Tuy nhiên, cậu không quên những gì vừa nghe thấy, "Bạn trai của tôi?"
"Đúng vậy, chính là người đưa cậu tới bệnh viện, không phải bạn trai sao?" Y tá cất nhiệt kế và nhét chăn bông lại cho cậu .
Nửa khuôn mặt Lâm Nguyên chìm trong chăn mềm, đôi mắt to chớp chớp.
Cậu nhớ có người đã ôm mình khi ngất đi. Nếu dựa vào tình hình lúc đó thì chỉ có thể là Viêm Đình.
"Không phải, hắn chỉ là chú tôi." Lâm Nguyên đáp.
Cô y tá không tiếp tục hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu vài giây "Hai người trông không giống nhau. Chú của cậu thật đẹp trai. Tôi theo đuổi được không?"
Lâm Nguyên lập tức phản bác, "Không thể!"
Kích động hơi kém nhảy lên.
Đôi mắt của cô y tá ngay lập tức trở nên có ý nghĩa, và cô ấy nhìn cậu với vẻ mặt "Tôi đã nhìn thấu tất cả mọi thứ".
Nhìn y tá hai giây, Lâm Nguyên đỏ mặt thu mình xuống giường.
Nghĩ thầm Viêm Đình lại không phải của mình, tại sao phải kích động như vậy?
Cô y tá không bỏ đi mà túc trực canh chừng.
Lâm Nguyên xấu hổ không ngừng co rúm lại. Cả người vùi ở trên giường tạo thành một quả bóng.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, Viêm Đình bước vào phòng và nhìn thấy chăn bị độn lên một cục.
Y tá không ở trong phòng lâu, nhẹ nhàng rời khỏi.
Viêm Đình ở bên cạnh ngồi xuống, vỗ vỗ ngọn đồi hình vòm qua lớp chăn bông,bên trong giọng Lâm Nguyên vang lên, "Tôi ngủ rồi."
Viêm Đình vui vẻ, "Ngủ còn có thể nói chuyện?"
Quả bóng trong chăn run lên.