Truyện Tình Tuổi Teen

Chương 12: Chương 12

-Hằng này, mình chia tay nhé.

Phong nói khi 2 đứa uống cafe với nhau...và tôi ngước lên nhìn cậu ấy..

-À..

Phong khẽ cười:

-Vì Hằng đâu có còn thích mình nữa...Hằng biết đấy, nếu Hằng thật sự thích mừng thì mình sẽ cố hết sức luôn làm cho Hằng vui vẻ, hạnh phúc, chẳng bao giờ phải khóc....nhưng...thật tiếc..người Hằng thích giờ đây đâu phải là mình mà là Huy, đúng không?

** lặng, tôi cảm thấy mắt mình cay cay vì những lời Phong nói:

-Xin lỗi, thật sự xin lỗi.

-Có thể mình sẽ buồn...nhưng mà không sao, rồi mình sẽ quên được thôi...còn Hằng, Hằng hãy sống thật với tình cảm của mình đi, hãy quay lại với Huy, ông ấy vẫn thích Hằng lắm.

-Quay lại?

Tôi lặp lại và lắc đầu:

-Đâu thể được...mọi chuyện giờ đây đã không còn như trước rồi Phong ạ...giờ mình mệt lắm, mình chẳng còn muốn dính gì vào chuyện tình cảm cả.

Tôi nói và oà lên khóc...Phong nhẹ nhàng đưa khăn tay cho tôi hệt như Huy dạo nào..và giờ đây, tôi cảm thấy biết ơn cậu ấy rất nhiều vì cậu ấy đã không nói gì và để yên cho tôi khóc.

-----------------------------------------------------------------

-Bà đã ổn thật sự chưa?

Hoa hỏi khi 2 đứa đang ngồi ôn bài trong thư viện.

-Ổn mà..

Tôi cố gắng mỉm cười và lảng tránh ánh mắt của nó bằng cách lôi ra 1 cuốn sách và cắm đầu, vờ đọc..

-Bà có biết là bà đang cầm sách ngược không?

Hoa nhìn tôi cười nói...hic...giờ tôi mới nhận ra là mình cầm ngược thiệt..

-Dạo trước cứ nghĩ bà thích Phong nên tui mới xúi bà nói sự thật, ai ngờ bà lại quay sang thích Huy...

Hoa vừa nói vừa thở dài.

-Đừng có nhắc đến tên đó được không.

Tôi cau có nói...tệ thiệt, tôi đang cố quên hắn thì tự dưng con Hoa lại lôi ra...

-Được rồi.

Nó tặc lưỡi:

-Nhưng mà Huy sắp đi du học rồi, tuần sau là cậu ấy bay.

-Cái gì?

Tôi kêu lên kinh ngạc:

-Chứ sao nữa?

Nó trố mắt nhìn tôi:

-Cả trường đang xôn xao việc này đấy

Tôi lặng người đi vì những lời Hoa nói...đó là sự thực sao? Huy sẽ đi á?....Tại sao? Tại sao hắn lại đi 1 cách vội vã như vậy kia chứ....

Thế là từ nay tôi sẽ không được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt, được nghe giọng nói của hắn nữa...............Nhưng như thế cũng tốt, ở trong 1 môi trường mới hắn sẽ có khối việc phải làm và sẽ quên được tôi, quên được con nhỏ ngốc nghếch đã làm tổn thương hắn..và hắn sẽ tìm được tình yêu mới của mình...người đó chắc sẽ hơn tôi gấp trăm lần và thật lòng yêu hắn...

-Bà khóc đấy à?

Hoa nhìn tôi lo lắng hỏi..

-Đâu có bụi bay vào mắt ấy mà.

Tôi dụi dụi mắt đánh trống lảng....nhưng Hoa cứ nhìn tôi là lạ..

-Thôi tôi về trước đây.

Tôi nói và vớ lấy cặp sách rồi chạy thật nhanh ra khỏi thư viện..vì tôi ghét cách nhìn của Hoa, ánh mắt sắc sảo của nó luôn nhìn thằng vào đối phương và làm họ bộc lộ ra điều họ muốn che dấu..

Lúc chạy ngang qua hành lang, tôi bắt gặp Huy...1 thoáng ngập ngừng rồi 2 đứa lướt qua nhau như 2 người xa lạ....Tôi đã cố tỏ ra lạnh lùng, làm mặt lơ nhất có thể nhưng sự thực là tôi muốn, muốn nói chuyện với cậu ấy, muốn bảo rằng cậu ấy đừng đi....thật là mệt mỏi khi trái tim tôi lại mâu thuẫn với lí trí của tôi như thế này...

Hoa:

Cái con bạn ngốc nghếch của tôi đã chạy ra ngoài rồi...Đồ ngốc, người nó yêu sắp sửa đi xuất khẩu lao động..ô nhầm...xuất ngoại để du học..thế mà nó lại tránh né, không chịu nói sự thật với cậu ta...tệ thiệt, con ngốc đó không hiểu là mình đã, đang và sẽ mất cái gì đâu...

-Bà thấy Hằng đâu không?

Đó là Phong...bồ...à, bồ cũ của Hằng..tôi biết cậu ấy qua 1 lớp học thêm toán lớp 10..và cách đây 3-4 tuần chúng tôi trở nên khá là thân với nhau..

-Bà ấy vừa mới chạy ra ngoài rồi...ngồi xuống đi.

Tôi kéo ghê ra cho cậu ấy ngồi:

-Nghe Hằng bảo 2 người chia tay..trời ơi, thật không ngờ ông là 1 người cao thượng trong tình yêu như vậy.

Giọng cậu ta trầm ngâm:

-Có gì đâu, tôi chỉ thấy đơn giản là Hằng không còn thích tôi nữa, mà là thích Huy nên tôi chủ động chia tay để mong Hằng được hạnh phúc..

-Nhưng cái con đó lại không muốn hạnh phúc mới kì chứ..mà đầu tuần sau là Huy bay rồi..từ đây đến đó chỉ còn 3-4 ngày thôi à..

-Uh, vì thế tôi định kiếm Hằng để bảo cô ấy cần nói gì, cần làm gì thì hãy nói và làm ngay đi, kẻo không ân hận mãi mãi.

-Mệt với nó thật.

Tôi ôm đầu chán nản...đột nhiên 1 ý nghĩ loé lên trong bộ óc đầy sự sáng tạo của tôi:

-Phong này, tại sao ta không giúp Hằng và Huy quay lại với nhau nhỉ?

-Bằng cách nào?

Cậu ta nhìn tôi nghi hoặc.

-À...bọn mình sẽ.............

-------------------------------------------------------------------------------------

Hằng:

Hôm nay là chủ nhật..nghe nói ngày mai Huy sẽ bay..nghĩ đến đó tôi cảm thấy lòng buồn vô hạn..nhưng..như thế cũng tốt...thời gian sẽ làm vơi đi mọi nỗi buồn, nỗi đau.

Sau khi lang thang ở khu tô tượng của nhà sách, nhìn ngắm lại nơi mà 2 đứa vừa sáng tạo nghệ thuật vừa cãi nhau ỏm tôi...tôi chạy xuống khu vực sách và quà lưu niệm để tìm 1 bộ sách ưng ý cho thằng em họ tôi...ngày mai là sinh nhật nó mà..

Và sau 1h đồng hồ tìm kiếm tôi đã tìm được 1 món quà ưng ý...đó chính là quyển sách với tựa đề từ cậu bé đến người đần ông...hy vọng nó có thể giúp cho thằng em đang tuổi lớn của tôi biết nhiều điều.