Ưu Ái

Chương 27

Thích Mỹ Linh làm ầm ĩ cả một buổi tối, vừa khóc lóc vừa rủa xả. Nhiều lần Diêu Tự muốn xông ra ngoài khuyên mẹ có bệnh thì đi khám bác sĩ đi, nhưng cuối cùng anh cũng đành buông xuôi. Anh biết nếu như mình nói ra những câu như vậy thì hai mẹ con sẽ rơi vào tình cảnh khó mà khống chế.

Gần như cả đêm Diêu Tự không ngủ, anh chỉ nằm trên giường mở mắt tới khi trời sáng.

Hơn năm giờ sáng, anh làm vệ sinh cá nhân, nhân lúc mẹ không chú ý thì ra khỏi nhà luôn.

Diêu Tự không ăn sáng, cũng không có tâm trạng ăn.

Anh ngồi trên băng ghế dài trong khuôn viên chung cư học từ vựng tiếng Anh, đồng thời đợi Nghê Tinh Kiều cùng đi học.

Chỗ Diêu Tự ngồi ở ngay bên cạnh tòa chung cư của Nghê Tinh Kiều, Nghê Hải Minh dậy sớm làm đồ ăn sáng vừa ló đầu ra là thấy anh ngay.

Nghê Hải Minh mở cửa sổ ra, xác nhận đó là Diêu Tự bèn gọi:

– Diêu Tự! Mới sáng sớm ngồi đó làm gì?

Sáng sớm đã làm phiền hàng xóm, Nghê Hải Minh bị vợ mình mới ngủ dậy la cho một trận.

Diêu Tự nghe thấy Nghê Hải Minh gọi mình, ngẩng đầu nhìn sang, cười vẫy tay với ông.

Hoàng Tây ló đầu ra thấy anh, gọi anh lên lầu chơi.

Diêu Tự cũng không lằng nhằng, cất sách cầm cặp lên lầu.

– Chào cô chào chú ạ. – Khi Diêu Tự vào nhà, anh ngoan ngoãn chào hỏi người lớn.

Hoàng Tây hỏi anh:

– Sao mới tinh mơ con đã ngồi ngoài đó đọc sách rồi? Ăn sáng chưa?

– Vẫn chưa ạ. – Diêu Tự trả lời – Sáng con dậy sớm muốn học từ mà sợ làm ồn đến mẹ nên ra ngoài.

– Nhìn con người ta kìa, chăm chỉ thế cơ chứ. – Nghê Hải Minh lầm rầm – Còn thằng oắt nhà chú vẫn còn đang ngáy khò trong chăn!

Diêu Tự cười bảo:

– Để con đi coi cậu ấy.

– Ừ, đi đi, gọi nó dậy luôn, chú làm đồ ăn sáng cho hai đứa. – Nghê Hải Minh thích Diêu Tự lắm, thường hay bảo Nghê Tinh Kiều chơi với Diêu Tự từ nhỏ nhưng chẳng học được tí ưu điểm nào từ người ta.

Diêu Tự để cặp ở phòng khách, khẽ khàng đẩy cửa bước vào phòng ngủ Nghê Tinh Kiều.

Lúc này cậu vẫn đang chìm trong giấc mộng tươi đẹp, trong mơ cậu và Lộ Lý vừa trúng giải thưởng lớn trong trung tâm thương mại, được ăn tùy thích tất cả các tiệm trong đó.

Diêu Tự đi vào, rồi đóng cửa lại, sau đó đến bên giường Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều đang đắm chìm trong mỹ thực không mảy may phát hiện Diêu Tự “đột nhập”, ngủ còn chảy dãi ròng ròng nữa chứ.

Diêu Tự ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì ngủ, cảm thấy mọi ưu phiền cả đêm của mình đều được quét sạch.

Đối với anh mà nói thì Nghê Tinh Kiều có ma lực như vậy đó, Diêu Tự thấy may mắn vì trên thế giới này vẫn còn có một người như vậy.

Từ nhỏ đã như vậy, mỗi khi Diêu Tự gặp chuyện buồn, Nghê Tinh Kiều luôn có cách làm anh vui lên.

Thay vì nói Nghê Tinh Kiều ỷ lại vào Diêu Tự thì đúng hơn là Diêu Tự không thể rời khỏi Nghê Tinh Kiều được.

Hiếm khi nào Diêu Tự có được cơ hội nhìn ngắm gương mặt lúc ngủ của Nghê Tinh Kiều một cách thoải mái như vậy, nên anh cũng không vội gọi người ta dậy, chỉ yên lặng ngắm như thế.

Mặt mũi Nghê Tinh Kiều ưa nhìn, là kiểu tràn đầy sức sống của tuổi thiếu niên, cảm giác như dòng suối trong lành giữa khe núi.

Diêu Tự ngắm mà mê tít, thiếu điều ôm mặt đối phương lên mà hôn một cái.

Trong mơ, Nghê Tinh Kiều và Lộ Lý ăn no đến độ không lết nổi chân, còn muốn đem ít đồ ngọt về cho Diêu Tự ăn.

Cậu xách một ng đồ ngọt đi tìm Diêu Tự, gặp người qua đường nào cũng hỏi:

– Hây người anh em! Có thấy Diêu Tự không?

Nhưng ai cũng nói là không thấy, còn không thì là không quen.

Nghê Tinh Kiều bắt đầu sốt sắng, đồ ngọt để lâu sẽ không ngon nữa, Diêu Tự chạy đi đâu mất rồi?

Cậu dáo dác tìm, Lộ Lý nhắc nhở:

– Đừng tìm nữa, Diêu Tự không có tới!

Nghê Tinh Kiều ngạc nhiên, tức đến độ choàng tỉnh.

Nghê Tinh Kiều tìm mãi không thấy Diêu Tự trong mơ vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của Diêu Tự xuất hiện ngay trước mắt mình. Cậu ngẩn ra cả buổi trời mới nói:

– Mẹ nó, Lộ Lý lừa mình!

Không phải Diêu Tự tới rồi đây sao!

Nghê Tinh Kiều không thể ngờ mới giờ này mà Diêu Tự đã ngồi trong nhà mình đợi mình dậy, cho nên giây phút nhìn thấy đối phương, cậu tưởng mình vẫn đang ở trong mơ.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Mình mang đồ ăn ngon cho cậu nè.

Ấy thế mà khi giơ tay lên thì lại trống trơn.

Diêu Tự cười hỏi:

– Đồ ăn ngon gì cơ?

Anh nhìn vào cánh tay Nghê Tinh Kiều:

– Cho mình ăn tay của cậu hả?

– Xí! Sao cậu lại ở đây? – Cuối cùng Nghê Tinh Kiều cũng tỉnh táo.

Trời đã vào thu, sáng sớm và buổi tối khá lạnh, Nghê Tinh Kiều đi ngủ không thích mặc nhiều quần áo, vẫn mặc áo ba lỗ và quần cộc. Cậu nghe thấy lập tức rút tay vào chăn.

– Tới gọi cậu dậy. – Diêu Tự nói – Cô chú sắp làm xong bữa sáng rồi kìa.

Nghê Tinh Kiều quay đầu lại nhìn đồng hồ:

– Còn sớm mà! Mình ngủ thêm mười phút nữa.

Cậu trở mình, không thèm nể mặt Diêu Tự.

Diêu Tự cũng không hối, chỉ cười cười, sau đó ra bàn học ngồi đọc sách.

Trên bàn Nghê Tinh Kiều đặt rất nhiều sách vở, bên dưới cuốn vở cậu mở ra trước khi ngủ tối qua còn có cuốn tiểu thuyết “Long Nhật Nhất, cậu chết chắc rồi” mới đọc được một nửa.

– Long Nhật Nhất là ai? – Diêu Tự hỏi.

Nghê Tinh Kiều la oai oái nhảy xuống giường để cướp lại cuốn truyện, nhưng chân cậu vẫn chưa linh hoạt, suýt nữa là ngã chổng vó.

Diêu Tự vội vàng bay tới đỡ cậu lại, sau đó cười cậu:

– Buổi tối không làm bài tập mà lén đọc tiểu thuyết à?

– Mình khuyên cậu nên giữ bí mật! – Nghê Tinh Kiều nói – Nếu không sớm muộn gì mình cũng gϊếŧ cậu diệt khẩu.

– Cậu định mưu sát chồng cậu hả?

– Thôi đi, – Nghê Tinh Kiều bảo – Chồng gì mà chồng, cậu dám méc bố mẹ mình thì cậu sẽ là kẻ thù của mình đấy.

– Không méc cũng được, nhưng cậu phải “đút lót” gì cho mình chứ.

Thật là gian xảo! Ở bất kì chuyện gì, Nghê Tinh Kiều cũng không bao giờ chiếm hời được của Diêu Tự.

– Cậu muốn đút lót gì? – Nghê Tinh Kiều nói – Tan học mình mời cậu ăn sữa hai lớp.

– Đó là món cậu thích mà. – Diêu Tự trả giá – Muốn mua chuộc người khác không phải nên chiều lòng người đó à?

– Vậy được, cậu nói đi cậu muốn gì?

– Muốn cậu. – Diêu Tự thẳng thắn – Gọi mình một tiếng “chồng” thì mình sẽ giữ bí mật cho cậu.

Nghê Tinh Kiều đỏ bừng mặt:

– Diêu Tự! Đừng nói cậu là đồng tính thật đấy nhé!

Hôm qua sau khi về cậu còn suy nghĩ về chuyện này, Lâm Tự Châu bảo là thích Diêu Tự, nhưng Diêu Tự từ chối Lâm Tự Châu. Nghê Tinh Kiều nghĩ, rốt cuộc Diêu Tự từ chối Lâm Tự Châu là vì không thích Lâm Tự Châu hay vì không phải là đồng tính?

Nhưng nếu như không phải là đồng tính thì tại sao cách đây không lâu lại bắt cậu đọc “Maurice”?

Nhưng mà đọc tiểu thuyết đồng tính cũng chưa chắc là đồng tính mà!

Vì chuyện này mà Nghê Tinh Kiều nghĩ muốn ung đầu, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng cách đọc tiểu thuyết để xoa dịu cảm xúc trong nội tâm, nếu không cậu sẽ thức trắng đêm mất!

Tuy đã quen Diêu Tự chòng ghẹo mình, cậu ấy gọi mình là vợ cũng đâu phải ngày một ngày hai, nhưng gần đây vì chuyện của Lâm Tự Châu mà Nghê Tinh Kiều không thể không nghĩ về nó.

Diêu Tự nghe được câu hỏi của cậu thì hơi giật mình, không trả lời và hỏi ngược lại:

– Cậu có suy nghĩ gì không?

– Mình thì suy nghĩ gì được! – Nghê Tinh Kiều ngoan ngoãn về lại giường – Nếu như cậu là đồng tính thật thì mình phải bảo vệ bản thân mình, lỡ hôm nào đó cậu không kiềm chế được bản thân cậu, rồi cậu ấy ấy mình…

Diêu Tự cười:

– Cậu cả nghĩ rồi đấy.

Đâu chỉ ấy ấy, Diêu Tự từng không chỉ một lần nghĩ như vậy.

Thậm chí ngay lúc này, Nghê Tinh Kiều mặc áo ba lỗ và quần cộc lắc qua lắc lại trước mặt, một cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn tràn đầy khí huyết như anh phải có ý chí lắm mới kiềm chế được cơn khát.

Sau khi dìu Nghê Tinh Kiều về lại giường, Diêu Tự xoay lưng lại ngồi trên ghế, giả vờ như mình đang đọc sách, nhưng thật ra là sợ bị người ta phát hiện ra điểm bất thường của mình.

Diêu Tự biết rằng không nên, nhưng anh có thể khống chế hành vi của mình chứ không thể khống chế lại phản ứng sinh lý.

Nghê Tinh Kiều nằm trong chăn rên hừ hừ, lát sau bảo:

– Diêu Tự, nếu cậu có là đồng tính thật thì cũng không sao đâu.

– Gì cơ? – Diêu Tự quay lại nhìn Nghê Tinh Kiều.

– Lúc nãy mình nói giỡn thôi. – Nghê Tinh Kiều nói nghiêm túc – Cậu có phải là đồng tính hay không cũng không ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta.

Diêu Tự nhìn Nghê Tinh Kiều, rèm cửa mở hé một nửa, đủ để ánh ban mai đậu xuống những sợi tóc của cậu, hắt ra thứ ánh sáng vàng kim mềm dịu.

Nghê Tinh Kiều bảo:

– Cậu không cần phải có áp lực tâm lý đâu, quan hệ của hai chúng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi chỉ vì chuyện này.

Cậu vỗ chăn, giống như đang vỗ vai Diêu Tự vậy:

– Yên chí đi nhé!

Diêu Tự nở nụ cười, anh rất cảm động, bởi sự lương thiện và trượng nghĩa của Nghê Tinh Kiều, nhưng mặt khác anh lại cảm thấy tên nhóc này ngây thơ quá.

Quan hệ giữa hai đứa sẽ không thay đổi vì chuyện này ư?

Không thể nào đâu.

Diêu Tự nhìn chằm chằm Nghê Tinh Kiều, cười cười thầm nghĩ: Đương nhiên là phải có thay đổi rồi, nếu không mình suốt ngày dính lấy cậu như sam làm gì hả?

– Này! Nhưng mà trừ trường hợp đặc biệt.

– Trường hợp đặc biệt gì? – Diêu Tự hỏi.

– Giả sử có một ngày cậu hẹn hò với ai, thì mình phải giữ khoảng cách với cậu. – Nghê Tinh Kiều nói – Chúng ta thân thì thân, nhưng cũng không thể để người yêu cậu ghen được!

Diêu Tự cạn lời, bảo cậu tốt hơn nên dồn tâm trí vào chuyện học thì hơn.

– Mình có dồn mà! Nhưng mà con người học hoài học mãi sẽ bị ngu đó! – Nghê Tinh Kiều nói – Vả lại, tuổi chúng ta cũng nên yêu rồi, chứ quá lứa lỡ thời, phải biết trân trọng cơ hội!

– Cậu muốn trân trọng cơ hội yêu sớm?

– Ừm hứm. – Nghê Tinh Kiều thế mà lại nghiêm túc khẳng định.

– Vậy được, cho cậu một cơ hội. – Diêu Tự xoay người lại, nhìn cậu bảo – Vậy thì hẹn hò với mình đi, dù gì cậu cũng là vợ mình từ lâu rồi mà.