Tɧẩʍ ɖυ Ninh tựa người bên cạnh bồn rửa tay, mũi nhét hai tờ giấy vo viên, một mình suy nghĩ.
Máu mũi đột nhiên chảy ra vào thời điểm không thích hợp làm anh không thể đưa ra lời giải thích hợp lý nào, may là Đường Nặc tư tưởng ngây thơ, nãy giờ vẫn luôn dong dài bên cạnh, hỏi anh, "Có phải bị thượng hỏa không? Hay là ngâm nước nóng lâu quá? Ngâm nước nóng lâu đúng thật sẽ chảy máu mũi."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không có mặt mũi để nói nguyên nhân nhưng Đường Nặc vẫn quan tâm chăm sóc anh hết sức chu đáo, lấy khăn lông, giấy ăn, kết quả Tɧẩʍ ɖυ Ninh thật vất vả mới cầm máu, khóe mắt nhìn thấy Đường Nặc còn chưa kịp mặc áo tắm ngay ngắn, ngay lập tức máu mũi lại phun trào.
"Tiểu Nặc... Anh muốn một mình hít thở không khí một lát."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh không cách nào cầm giữ được, nhanh chóng đuổi 'nguyên nhân' đi trước, Đường Nặc cũng săn sóc, thành thật đứng ngoài cửa chờ, còn dặn Tɧẩʍ ɖυ Ninh có việc gì cứ kêu mình.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh ở trong phòng vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ, ngày mùa đông còn chạy đi tắm nước lạnh để bình tĩnh lại.
"Anh Du Ninh? Anh Du Ninh?" Đường Nặc gõ cửa, "Anh xong chưa? Không sao chứ?"
"Không sao, anh ra ngay đây." Tɧẩʍ ɖυ Ninh thở dài chậm rãi đẩy cửa ra.
"Anh tắm rồi à? Em lấy đồ ngủ mới cho anh đây, đồ cũ đưa cho nhân viên khách sạn đi giặt rồi." Đường Nặc cầm một bộ áo quần gấp ngay ngắn đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Cậu cẩn thận nghe ngóng, nghe được tiếng vòi hoa sen biết Tɧẩʍ ɖυ Ninh lúc nãy tắm rửa, nhưng tại sao mới ngâm nước nóng xong lại phải tắm rửa chứ? Chắc là lúc nãy chảy máu mũi làm người dơ.
Cậu lấy áo quần dơ trong sọt đến phòng giặt của khách sạn lại tìm một bộ đồ sạch, đứng trước cửa ngoan ngoãn chờ Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi ra.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn thấy đầu tiên là nghi hoặc, tiện đà đoán dụng ý của Đường Nặc. Anh xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Cảm ơn Tiểu Nặc, em thật chu đáo."
Lại được khen, Đường Nặc không hiểu vì sao rõ ràng đã được khen rất nhiều nhưng đối với mỗi lời khích lệ của Tɧẩʍ ɖυ Ninh cậu dường như đều không thể miễn dịch được.
Đường Nặc cắn môi cười, tâm tình vui vẻ kéo dài đến tận giờ cơm trưa. Tâm trạng tốt thì cũng ăn được nhiều, hôm nay Đường Nặc phá lệ ăn thêm nửa chén cơm.
Ăn uống xong Đường Nặc tựa người vào đầu giường chơi điện thoại, lúc Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi tới phát hiện cậu đang trộm ngáp.
"Em ngủ trưa đi, tối còn phải đón giao thừa nữa đấy."
Đường Nặc lập tức tắt điện thoại để sang một bên, nói đầy ám chỉ: "Anh Du Ninh, lúc nãy em xuống lầu nghe nhân viên khách sạn nói tối nay có bắn pháo hoa đấy."
"Mấy giờ?"
"Rạng sáng."
"Vậy em còn không nhanh ngủ đi? Không sợ tối không thức nổi?"
"Anh muốn đưa em đi sao?"
Đường Nặc ngay lập tức phấn khởi, đột nhiên dịch người về phía trước gần như bổ nhào vào người Tɧẩʍ ɖυ Ninh.
"Đương nhiên, anh nghe em." Tɧẩʍ ɖυ Ninh cười nói.
Hai mươi phút sau Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhìn bóng hình say ngủ của Đường Nặc, khẽ gọi mấy tiếng 'Tiểu Nặc', không ai đáp lại.
Anh nhẹ chân xuống giường đi ra ngoài, vào thang máy đi thẳng lên lầu bảy.
Người mở cửa là Phương Thiều Viêm, vừa thấy mặt anh thì lập tức giơ ngón cái với đối phương.
Lâm Hoàn đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Thẩm Hinh Ninh, Thẩm Công Chính ngồi tựa đầu giường, tay cầm một cuốn tạp chí kinh doanh của khách sạn.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Thẩm Hinh Ninh ngồi đối diện cửa phòng, anh vừa đi vào cô đã thấy.
"Anh đến chúc tết ba mẹ trước." Tɧẩʍ ɖυ Ninh lấy ra hai phong bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm, đưa tới cho ba mẹ, "Ba mẹ tối nay không thể đón giao thừa với hai người, con chúc tết sớm, chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào, con trai mãi yêu hai người."
Thẩm Công Chính cầm lấy bao lì xì, sờ độ dày, hài lòng vỗ bả vai Tɧẩʍ ɖυ Ninh, "Con trai, con đúng là càng lớn càng hiểu chuyện, ha ha ha ha ha."
Lâm Hoàn trước tiên tịch thu bao lì xì của Thẩm Công Chính, sau đó kéo người lại một bên hỏi, "Con một mình tới đây, cậu bé kia không hỏi gì hả?"
"Không có, em ấy đang ngủ."
"Ngủ? Giờ này thì ngủ cái gì?"
Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Hoàn kêu vang, Tɧẩʍ ɖυ Ninh lại không phát hiện cũng không thể lý giải nổi.
"Buổi sáng mệt quá, nên về ngủ một lát."
"Mệt? Làm cái gì mà mệt?"
Tɧẩʍ ɖυ Ninh mơ hồ hiểu được ý của Lâm Hoàn, ngay lập tức nhìn mẹ mình hết sức vi diệu.
"Mẹ, mẹ có thể tin tưởng nhân phẩm con trai mình chút được không."
"Con trai này," Lâm Hoàn đánh giá Tɧẩʍ ɖυ Ninh từ trên xuống dưới, buồn bực nói: "Con biết mình giờ trông thế nào không, sắc mặt tái nhợt, ốm yếu hư hao, người kia nhà con lại mệt đến mức ngủ luôn, con nói mẹ phải nghĩ thế nào nữa."
Tɧẩʍ ɖυ Ninh bật cười, vội vàng giải thích, "Con sáng bị chảy máu mũi, vất vả lắm mới ngừng được, cho nên sắc mặt không tốt lắm."
"Chảy máu mũi? Con làm sao mà chảy máu mũi?"
"...."
–
Lần nữa quay về phòng đã là hơn ba giờ chiều.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh bị Lâm Hoàn răn dạy suốt nửa tiếng đồng hồ chỉ thiếu điều viết biên bản cam kết mới có thể chạy trốn được về phòng.
Anh lo Đường Nặc dậy rồi nên đội mưa đi siêu thị xách một túi đồ ăn vặt với trái cây về.
Thế nhưng Đường Nặc vẫn chưa dậy, thậm chí đến cả tư thế cũng không đổi, nghiêng người về phía tường, mặt giấu trong chăn bông.
An An nằm trong ngực cậu đã tỉnh, ngửi chỗ này nghe chỗ kia, thỉnh thoảng còn giơ móng vuốt cọ cọ cằm Đường Nặc, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cảnh cáo nó mấy lần không có hiệu quả thì lập tức bế nhóc con bướng bỉnh đi.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh đứng ở cuối giường nhìn sườn mặt Đường Nặc thẫn thờ.
Tối qua trời quá tối anh không nhìn thấy rõ dáng vẻ Đường Nặc, chỉ nghe được tiếng thở mềm nhẹ sau lưng.
Hôm nay được thấy rõ ràng, tư thế ngủ của Đường Nặc rất ngoan, giống như thiên thần tranh thủ nghỉ ngơi ở nhân gian, lại giống như tinh linh vào nhầm trần thế, đang có một giấc mộng đẹp.
Môi cậu giật giật, xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, nghe kỹ, là đang gọi An An.
Cậu nói mớ, Tɧẩʍ ɖυ Ninh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Đường Nặc, dém chăn giúp cậu.
"Anh Du Ninh..." Dường như biết người đến là ai, Đường Nặc mặc dù không tỉnh nhưng vẫn gọi tên Tɧẩʍ ɖυ Ninh.
"Ừm, anh đây."
Anh không cần đáp, bởi vì tám phần mười Đường Nặc sẽ không nghe được, nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn cực kỳ kiên nhẫn, giữ nguyên tư thế cũ không đổi, nghiêm túc nghe cậu nói mớ những từ nhỏ nhặt.
Có lúc gọi An An, có lúc lại gọi Tɧẩʍ ɖυ Ninh, có đôi câu lại nói về tiệm bánh ngọt, còn lại thì Tɧẩʍ ɖυ Ninh không nghe rõ.
Nhưng chỉ cần Đường Nặc gọi anh anh sẽ lập tức đáp lời, Đường Nặc cũng không nói gì hết, chỉ hết lần này đến lần khác gọi anh Du Ninh.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh gần như là quỳ gối ở đầu giường, mỗi lần gọi anh lại dịch lại gần một chút, mỗi lần đáp, anh có thể lại được yêu nhiều hơn một chút.
Tần suất càng ngày càng chậm, người trên giường lại sắp tiến vào một giấc ngủ sâu nữa.
Sau một hồi im lặng Tɧẩʍ ɖυ Ninh xoa đầu gối đứng dậy.
Ngay lúc anh sắp rời đi, Đường Nặc lại mơ hồ nói cái gì đó.
Tɧẩʍ ɖυ Ninh nhất thời sửng sốt, hoài nghi mình nghe nhầm.
Anh đứng yên tại chỗ, chờ Đường Nặc gọi lại lần nữa.
"Anh ơi..."
Đường Nặc lẩm bẩm một hồi, cọ cọ mặt vào góc chăn.
Anh không nghe nhầm.