Ngày hôm sau, Viễn Chi biến mất. Ngưng Vũ nhìn một phòng trống không mà tâm tình phức tạp không rõ, trong lớp y phục mềm mại hai bàn tay nắm chặt đến mức có thể thấy được tia máu đỏ tươi, lại bị nàng không chút giấu vết giấu đi.
"Đại sư tỷ, nhị sư tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?", Huyên Nghiên ôm hai tay trước ngực, âm thanh cực kì lo lắng. Thiếu nữ mím môi tính nói tiếp nhưng bắt gặp gương mặt không chút cảm xúc của Ngưng Vũ thì chợt hoảng sợ, cuối cùng yên lặng không nói được một câu nào.
Sau một hồi, Ngưng Vũ từ trong người lấy ra lệnh bài thể hiện quyền lực của nàng ở Phượng cung đưa cho Chu Diệp: "Hai người về trước đi, ta đi tìm Chi nhi, sau đó sẽ về sau."
"Muội cũng muốn..."
"Vâng, sư phụ.", Chu Diệp lên tiếng đánh gãy lời nói của Huyên Nghiên, thiếu niên dáng người dong dỏng cao nhất thời để lộ ra khí chất áp bức kinh người làm Ngưng Vũ hài lòng: "Cẩn thận một chút."
Sau khi từ biệt, Ngưng Vũ vẫn còn ở lại trong viện tử, nàng tiến vào trong phòng Viễn Chi. Trong lòng thầm hận bản thân hôm qua quá nóng vội, chọc cho đối phương tức giận, nàng lại không biết được nhiệm vụ của người ta. Đúng là ngu ngốc mà.
Ngưng Vũ thở dài vuốt ve quyển sách đầu giường, nàng ngồi xuống, mang theo chút tò mò mà lật mở từng trang sách. Vừa đọc lại vừa khẽ bật cười, hóa ra Viễn Chi cũng có loại sở thích đọc thoại bản?
Ngón tay thon tài lướt qua từng trang giấy, đột nhiên khựng lại. Ánh mắt Ngưng Vũ u ám dừng trên những con chữ rõ ràng thanh minh.
Huyết linh lung?
Giang hồ tìm kiếm, ngay cả triều đình cùng dị tộc cũng để mắt tới. Đây rốt cuộc là loại bảo vật gì mà có thể khiến các thế lực xuất toàn lực cũng phải có được chứ? Huyết mỹ nhân hóa ra muốn Viễn Chi đi tìm nó.
Ngưng Vũ nhướn mày, một nụ cười giễu xuất hiện trên khóe môi nữ nhân, vừa u ám vừa tàn độc.
Thời gian không còn sớm, càng nhanh tìm được người càng tốt.
Đi xuôi xuống phía nam không ai không biết đến Bách Hoa lâu, đầu bảng Khương Yên phong tình vạn chủng, quyến rũ vô song nổi danh Đô Thành.
Hôm nay Đô Thành cực kì đông đúc, đường phố tấp nập rộn vang tiếng cười. Đô Thành ngày thường đông vui, nhưng so với hôm nay cũng chỉ là một phần. Thật hiếm khi mới thấy được cảnh người người chen chúc như vậy.
Thanh y nữ tử chậm rãi bước trên đường, có lẽ cũng kinh ngạc với sự đông đúc của nơi này. Cuối cùng nàng quyết định ghé vào một hàng nước bên đường, bội kiếm xinh đẹp thuần đen đặt trên bàn. Giang hồ rộng lớn, tại nơi này gặp một hiệp nữ cũng sẽ không khiến cho người ta chú ý.
Vừa thấy chủ quán lại gần đưa trà, Viễn Chi nắm thời cơ hỏi: "Tại sao hôm nay lại đông đến vậy?"
Có lẽ do khí chất đạm bạc trời sinh khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngại ngùng, nhưng nữ nhân xinh đẹp lại cực kì lễ phép, lão nhân nhịn không được ngồi xuống nói nhiều hơn với nàng mấy câu: "Cô nương không biết, hôm nay là ngày Khương Yên cô nương xuất hiện, tất cả những người đến đây đều muốn xem nhan sắc mỹ nhân. Chỉ lát nữa thôi trên đường sẽ không thiếu vương công quyền quý cũng như những đại hiệp uy danh lừng lẫy đâu."
"Vậy sao?", ngón tay như bạch ngọc khẽ miết miệng trén trà thô ráp, Viễn Chi cười nói một câu cảm ơn rồi lặng yên ngồi một bên uống trà.
Tiếp theo nàng biết bản thân nên đi đâu rồi.
Nhưng nàng lại không tự ý thức được mỹ mạo của bản thân quá nổi bật, chốc lát đã khiến những người xung quanh để ý. Một người băng sương như nàng còn như vậy, nếu là người quyến rũ như Ngưng Vũ thì sao?
Trong đầu xuất hiện gương mặt kiều diễm như yêu tinh, Viễn Chi nhíu mi nhấp một ngụm trà, không chút do dự đẩy hình ảnh kia ra khỏi đầu.
Đêm đến, ánh đèn sáng rực đường phố, nhưng dường như không khí đã không còn náo nhiệt như ban ngày. Cũng có lẽ do bọn họ đều đổ dồn về một phía mới khiến cho sự mất cân bằng này.
Khương Yên bán nghệ không bán thân, cầm nghệ của nàng gần như có thể xưng bá thiên hạ, khó có ai có thể bì kịp. Mỗi năm một lần nàng đều sẽ ở sảnh đường Bách Hoa lâu cầm một khúc "Cửu vạn tự" say đắm lòng người.
Khi Viễn Chi đến thì cầm đã được một nửa. Nữ nhân một thân hồng y đỏ rực ngồi giữa sảnh đường, từng ngón tay thon dài như gió nhẹ thoảng qua lướt trên dây cầm, ngâm lên khúc tình ca đầy bi thương mà tuyệt vọng.
Nàng chưa từng ngẩng đầu, tóc dài đơn giản búi chéo, để thả tùy ý qua vai trái. Từ xa nhìn lại, Viễn Chi vẫn có thể thấy rõ trong đôi mắt hạnh đều là bi ai, cũng không biết do nàng đánh quá nhập tâm, hay chính là do nàng đang nhớ lại vết thương lòng của chính mình, rồi đánh ra.
Chợt thấy thương cảm cho nữ nhân này. Viễn Chi vô thức bị cuốn theo đôi mắt ấy.
Cảm thấy thật quen thuộc.
Không biết qua bao lâu, khi Khương Yên đã sớm vào trong thì Viễn Chi mới sực tỉnh. Nàng nhìn đại sảnh huyên náo tiếng người mà cười lạnh, ai ai cũng muốn vung ngàn vạn lượng vàng mua một đêm của mỹ nhân, cho dù vương gia cao quý đến đại hiệp quyền lực vô hạn cũng vì một ánh mắt nữ nhân mà đổ gục. Viễn Chi nhàm chán lùi về phía sau, ở nơi không ai để ý mà kín đáo dạo qua một vòng Bách Hoa lâu.
Trực giác mách bảo nàng đến nơi này sẽ tìm được chút ít manh mối.
Đang ẩn mình trên mái hiên, đột nhiên từ xa vụt qua một mảnh tử y mềm mại. Ánh mắt Viễn Chi khẽ động, không chút do dự lập tức đuổi theo.
Tại sao Ngưng Vũ lại xuất hiện ở đây?
Thân pháp đối phương rất nhanh, nhưng Viễn Chi tự tin vào thực lực của bản thân tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Nếu trực diện giao đấu, Ngưng Vũ tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Viễn Chi.
Ngưng Vũ âm thầm tiến vào một căn phòng hẻo lánh, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Viễn Chi theo sau cũng chậm rãi hạ thân xuống xà ngang bên ngoài, tìm một vị trí thuận tiện nghe ngóng mọi chuyện xung quanh.
Trong phòng, một người một thân hồng y đã ngồi sẵn trên giường, y phục mỏng manh nửa đóng nửa mở lộ ra bả vai trắng ngần, xương quai xanh tinh tế cũng bại lộ trong không khí lạnh lẽo cuối thu.
Ngưng Vũ đặt kiếm xuống bàn, vừa nhìn một màn như vậy thì mỉm cười, nàng chậm rãi bước đến bên giường, trong ánh đỏ mờ ảo nâng cằm Khương Yên lên, hơi thở ấm nóng lướt qua dái tai trắng nõn: "Muội đây là muốn câu dẫn ta sao?"
Khương Yên cũng không xấu hổ, có thể nói đối với những hành động này đã tập mãi thành quen, nàng lập tức rướn người lên, cùng người trước mặt mắt đối mắt: "Nếu ta thật sự làm thế thì sao?"
Ngưng Vũ nhướn mày một cái rất nhẹ, nhưng rất nhanh chóng lấy lại nụ cười lúc bình thường, chỉ là một loại hành động này thông qua mắt hạnh sắc bén lại không cách nào thoát được. Khương Yên thấp giọng cười một tiếng, nhân lúc đối phương không phòng bị mà đổi khách thành chủ, lập tức áp người lên trên đệm giường mềm mại.
Khương Yên liếʍ môi, tận hưởng từng biểu cảm từ bất ngờ đến khó chịu của người dưới thân, trong lòng lại hưng phấn đến kỳ lạ: "Tỷ tỷ tốt của ta, có muốn cùng ta vui vẻ một chút không?"
Ngưng Vũ nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Khương Yên, cánh môi mềm mại rơi trên gò má hồng hào, chỉ là mắt phượng vẫn lạnh lẽo khiến người khác chạnh lòng, Khương Yên nhàm chán nắm lấy cằm Ngưng Vũ, ép nàng quay mặt lại: "Không muốn sao?"
"Buông ra.", Ngưng Vũ lạnh lùng lên tiếng, đuôi mắt đã xuất hiện sát khí. Khương Yên chậc một tiếng nâng người dậy, nàng chậm rãi thối lui khỏi người nữ nhân tử y, chỉnh trang lại y phục, hai bước thành ba ngồi xuống bàn gỗ giữa phòng.
Chỉ là chưa kịp động đến chén trà đã lập tức phát hiện sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, gương mặt nữ nhân trong nháy mắt đanh lại, từ trong y phục mỏng manh phi ra vô số ngân trâm.
Ngưng Vũ cũng nắm lấy kiếm trên bàn, xong đến khi thanh y chạm đất, cả cơ thể nàng lại khựng lại, vừa bàng hoàng mà kinh ngạc bất động đứng giữa phòng.
Nhưng Khương Yên lại tiếp tục muốn chiến đấu, dải đai lưng mỏng manh quấn quanh vòng eo mảnh khảnh thoáng chốc biến thành vũ khí, cùng đao kiếm sắc bén chạm nhau vậy mà lại không xuất hiện bất kì vết rách nào.
Mà gương mặt người đến cũng lạnh lẽo tựa như băng tuyết, mỗi kiếm xuất ra đều không chút lưu tình.
Lúc này Ngưng Vũ mới sực tỉnh, nàng nhíu mày ngăn lại hai người kia: "Đủ rồi, muốn bị phát hiện sao?"
Một tay nàng nắm lấy đai lưng, một tay nâng kiếm chặn lại mũi kiếm của Viễn Chi. Đến lúc này hỗn chiến mới tạm dừng lại, chỉ là không khí vẫn nồng nặc sát ý khiến người khác hít thở không thông.
"Còn muốn đánh?"
Thoáng thấy Khương Yên còn muốn động, Ngưng Vũ lập tức đẩy nàng bay về phía giường, còn không chút lưu tình cho nàng một ánh mắt cảnh cáo. Khương Yên mím môi, sắc bén lườm Viễn Chi đứng phía sau Ngưng Vũ.
"Đến phá nơi ở của ta mà lại còn mang khẩu khí lớn như vậy sao?"
Biết Khương Yên hoàn toàn tức giận rồi, Ngưng Vũ chỉ biết thở dài, nàng siết chặt tay nắm cổ tay của Viễn Chi ngăn nàng kích động, lúc này mới nở một nụ cười lấy lòng: "Được rồi, ta đền muội được chưa."
Ngữ khí mềm mại vô hại, sau Viễn Chi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngưng Vũ mềm giọng với một nữ nhân khác. Địa phương tiếp xúc da thịt trở nên nóng bỏng, Viễn Chi rũ mắt nhìn ngón tay trắng ngần đang đặt trên tay mình kia, lửa giận trong lòng càng lúc càng tăng.
Chỉ là nhất thời không thể nói cái gì, suy cho cùng cũng là nàng tự tiện xuất hiện, lại mắc sai lầm phá phòng của người ta. Người đuối lý từ trước đến giờ vẫn luôn là Viễn Chi nàng.
Khương Yên hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngồi trên giường. Ngưng Vũ cũng chỉ biết thở dài, lôi kéo tay Viễn Chi ngồi xuống bàn: "Tại sao muội lại ở đây?"
"Tìm thêm manh mối cho nhiệm vụ."
Ngưng Vũ thở dài trong lòng: "Tìm đến tận đây?"
Viễn Chi rũ mắt không trả lời. Ngưng Vũ thấy vậy cũng không miễn cưỡng nàng, lúc này Khương Yên mới khó chịu lên tiếng: "Vị cô nương này đã phá hủy một đêm xuân của ta, ngươi phải bồi thường như nào đây?"
Một đêm xuân?
Rốt cuộc Viễn Chi cũng một lần nữa nhìn đến Khương Yên, nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo giống như đang nhìn một đồ vật, lời nói bên môi Khương Yên bỗng khựng lại, nhưng tính cách kiêu ngạo không cho phép nàng cứ như vậy mà chịu yếu thế trước một người, khóe môi nữ nhân nhếch lên một nụ cười lạnh: "Thế nào?"
Viễn Chi nhìn sang Ngưng Vũ, không khí xung quanh người hoàn toàn hóa thành âm lãnh: "Ta làm phiền hai người vui đùa sao?"
"Không có.", Ngưng Vũ theo bản năng phủ nhận: "Muội đừng nghĩ lung tung."
"Hôn nhau cũng là ta nghĩ linh tinh?", Viễn Chi bật cười: "Vậy thật đúng là ta đã được mở mang tầm mắt rồi."
Ngưng Vũ nghẹn họng, đột nhiên cầm lấy chén trà ném thẳng vào người Khương Yên. Đối phương bên kia sắc mặt cũng cực kì không tốt, xong nhìn một màn đối đáp của hai người kia, trong lòng như đã hiểu ra cái gì đó. Vì vậy ý cười trên môi cũng dịu đi: "Lạ lắm sao? Mỹ nhân như họa ở trước mặt, có người nào lại không muốn chứ?"
Sắc mặt Viễn Chi tối sầm, hai bàn tay nắm chặt đến khớp xương cũng thấy đau nhức.
Ngưng Vũ cũng vì lời vừa rồi mà đau đầu không thôi. Muốn thật nhanh kết thúc chủ đề này, từ đầu đến cuối không hề chú ý đến cảm xúc đang dần thay đổi của Viễn Chi: "Được rồi, hôm nay ta đến là muốn hỏi một chuyện."
Biết Ngưng Vũ không cho phép nàng lộn xộn nữa, Khương Yên cũng không tiếp tục trêu chọc, nàng vuốt tóc nói: "Có chuyện gì."
"Huyết linh lung."
Lời vừa nói ra liền khiến hai người kia kinh ngạc, Viễn Chi không dám tin mà nhìn Ngưng Vũ, nhưng chưa kịp đợi nàng hỏi ra thắc mắc thì đối phương đã lên tiếng: "Gần đây không chỉ giang hồ mà ngay cả triều đình cũng tìm huyết linh lung, rốt cuộc nó là thần vật gì mà có thể khiến các thế lực lớn phải tranh giành như vậy?"
Viễn Chi mím môi. Ánh mắt hai người đồng loạt dồn về phía nữ nhân hồng y, mà đối phương cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, thậm chí có thể hiểu là nàng đã sớm biết mục đích đến hôm nay của Ngưng Vũ.
"Các người biết được những gì rồi?", nàng đạm nhiên hỏi, lười biếng tựa người lên thành giường.
"Không nhiều, chỉ biết huyết linh lung mang hình dáng một đóa hoa sen, bình thường đỏ tươi như ngâm trong máu, gặp máu sẽ chuyển sang trong suốt. Trước kia là bảo vật trấn môn của Chu gia."
"Chu Diệp?", Viễn Chi nhíu mày, đáp lại nàng là một cái gật đầu của Ngưng Vũ, đây cũng chính là lý do Chu gia rước họa diệt môn.
Khương Yên nhìn lên trần nhà, giống như hồi tưởng lại một chuyện vốn dĩ không nhớ ra: "Tương truyền huyết linh lung còn có thể khiến người chết sống lại."
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Khương Yên tiếp tục nói, Ngưng Vũ đơn giản là từ bỏ, nàng hỏi sang một vấn đề khác: "Vậy giờ nó đang ở đâu?"
"Đông bắc Tràng Giang."
Đoạn, nữ nhân cười: "Sau này đừng đến đây tìm ta nữa, một tháng sau ta sẽ tiến cung."