Tập Truyện Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 2.1 : Anh chết em nối nghiệp được thừa hưởng người cá

Cô nắm chặt thành bể ở bên cạnh, tiểu huyệt bị thao đến nỗi biến thành màu đỏ tươi mềm nhũn, tấm lưng trắng nõn bị hoa văn điêu khắc tinh tế hằn thành từng vết.

Mỗi một lần chàng trai chuyển động đều đâm sâu vào, hắn dùng tư thế mặt đối mặt truyền thống nhất để thao cô, côn ŧᏂịŧ gần như chạm vào quả non nớt bên trong tử ©υиɠ.

Sau khi phóng thích xong, hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thân mật dán vào gò má cô, nhưng dươиɠ ѵậŧ to lớn vẫn lì lợm ở bên trong âʍ đa͙σ không chịu rút ra, khiến cho một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ đẩy vào bên trong.

“Mở miệng ra.”

Cô tự giác thu răng lại, ngoan ngoãn há to miệng, tùy ý đầu lưỡi thô ráp của hắn xông vào liếʍ láp khoang miệng cô.

Hắm liếʍ láp hàm trên của cô từng chút một, đầu lưỡi đảo qua hàm răng trắng sáng bén nhọn, không chút dư thừa đẩy tất cả nước bọt vào trong miệng cô, gặm cắn cánh môi non mềm giống như muốn cướp đoạt nhân sinh của cô nuốt vào trong miệng.

Rõ ràng cô mới là thú dữ trong biển cả, nhưng vẫn luôn bị hắn áp chế không thể phản kháng, bị bắt thừa hoan trong trận giao cấu điên cuồng.

Người cá có thiên tính lạnh nhạt sẽ không dây dưa cuồng nhiệt đến như vậy, càng không đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng đối phương liếʍ láp làm loạn, nhưng cô lại bị người này ép buộc sa vào dây dưa.

Côn ŧᏂịŧ nửa mềm mới vừa phóng thích trong lúc môi răng giao hòa lại bắt đầu cứng lên, nhẹ nhàng đâm thọc tiểu huyệt, từng chút một kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể mẫn cảm trong thời kỳ mang thai của cô.

Người cá khác biệt với con người mảnh mai, trong thời gian mang thai hấp thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của giống đực có thể thúc đẩy quá trình trứng cá trưởng thành, hắn cũng xem đây là một cái cớ danh chính ngôn thuận để bắt cô làʍ t̠ìиɦ.

Côn ŧᏂịŧ ướt đẫm gần như xé rách đuôi cá của cô, mỗi lần đâm thọc đều phá hủy phần thịt non mới mọc, thẳng tắp xỏ xuyên qua toàn bộ âʍ đa͙σ.

Bàn tay to đặt lên bụng nhỏ của cô không nặng không nhẹ đè xuống, bên dưới cái bụng hơi mỏng ngoại trừ dươиɠ ѵậŧ của hắn còn có đứa con của hai người còn chưa kịp thành hình.

Người cá mỗi lần mang thai đều có nhiều trứng, nhưng bởi vì cha là một con người, thế nên có lẽ cô chỉ có thể sinh được một đứa nhỏ.

Allman nhẹ giọng cười, hắn sẽ không giống anh trai đến khi chết cũng không có được một người thừa kế.

Sau khi hắn chiếm hữu cô thì éo buộc cô giao hoan, rót đầy bụng cô bằng một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi dùng đồ vật lấp kín hết cả ngày, tới buổi tối thì để cô nhả ra rồi lại đâm vào phóng tinh.

Trong bụng của cô không có khắc nào là trống rỗng, cho dù khi ăn cơm, trong bụng cũng căng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt hai tháng, quả nhiên cô đã mang thai như hắn mong muốn.

“Để ta kiểm tra xem nào.”

“Để xem em có quên những lời ta đã dạy hôm qua phải không.”

Bởi vì du͙© vọиɠ độc chiếm đáng sợ của mình, hắn không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy cô.

Hắn giấu cô đi, nhốt cô vào sâu bên trong cung điện của hắn, chỉ để lại vài người hầu câm điếc yên lặng chăm sóc cô.

Mỗi đêm hắn thao cô, hắn sẽ dạy cô từng câu từng chữ bằng ngôn ngữ của Sa Hoàng, nhưng bởi vì khí quan phát ra tiếng của con người và người cá khác nhau, cô chỉ có thể khó khăn phát ra những thanh âm vụn vặt.

“Ngày hôm qua ta đã dạy cho em cái gì?”

Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhớ lại, lại bị hắn đâm mạnh một cái, mới vừa sắp xếp xong ngôn ngữ lại bị đâm tiếp vài cái, cô ghé vào cổ hắn, vành mắt ửng hồng do bị hắn bắt nạt.

“A, Khương là…”

“Là một nhóc dâʍ đãиɠ, thích ăn côn…”

“Muốn côn ŧᏂịŧ lớn, côn ŧᏂịŧ lớn…”Giọng nói linh hoạt kỳ ảo mơ màng hiện lên sự non nớt, như một thủy quái xinh đẹp dụ dỗ người đánh cá trên bờ, sau khi lừa gạt tiền tài của con người liền muốn chơi xấu chạy trốn, lại bị người đánh cá tỉnh táo nổi giận nắm chặt vòng eo, bị đè dưới thân hung hăng làm đến nỗi mất tiếng!

Du͙© vọиɠ trong mắt chàng trai càng thêm sâu đậm, ngón tay không để ý đến sự giãy dụa của cô mà tiến vào khoang miệng nóng ướt, thậm chí còn ác ý nhoài sâu chọc vào yết hầu của cô.

“Muốn ai, nói rõ ràng vào.”

“Người chủ nhân.” Cô mồm miệng không rõ trả lời.

Allman nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ mặt không vui, cắn một ngụm vào vây cá yếu ớt, lưu lại một dấu răng thật sâu!

Lúc cô kêu lên sợ hãi vì đau đớn, lại tiếp tục hung hăng cắn xuống, ngay chỗ dấu vết kia, mãi đến khi nếm được vị máu!

Giọng nói của hắn ám ách đến kỳ lạ.

“Sai rồi, không phải chủ nhân, là người yêu.”

“–– là bạn đời, là chồng của em.”