CHƯƠNG 102 : BỊ GIAM LỎNG.
Liễu Tuyết Mai ảm đạm thương tâm, chồng bị bệnh liệt giường không thể hoạt động tính dục được, còn thân thể của nàng vẫn còn tràn đầy sung mãn, bản năng sinh lý ngoài bốn mươi tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ cao nhất chưa có hoàn toàn biến chất….
Liễu Tuyết Mai so với người đàn bà bình thường, do đặc thù công việc, nàng cũng có rất ít lần trải qua hưởng thụ được sự vui sướиɠ của tính dục, bình thường thì nàng không quản đến, nhưng mỗi khi nàng trước mặt đối với thân thể chính mình đã có tuổi đang tăng dần lên, nàng cũng có chút tinh thần chán nản, thấy vận mệnh của mình như là bị tổn thương bất công..
Liễu Tuyết Mai tắm rửa xong, đem cái âʍ ɦộ dùng khăn mặt lau thật sạch sẽ, nó đã thời gian rất lâu không có được đàn ông làm cho thoải mái rồi, cùng một chỗ đều phải dựa vào chính mình tự an ủi lấy…
Liễu Tuyết Mai đi ra khỏi phòng vệ sinh, sau khi mặc vào quần áσ ɭóŧ, mặc một bộ quần áo mà người của Thành Quan trấn mua cho, nàng đem cả ba bộ đều thử qua, thật là có một bộ thích hợp với nàng đấy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gỏ cửa, Liễu Tuyết Mai đến nhìn xuyên thấu qua mắt mèo, là Mã Ngọc Đình, nàng liền mở cửa ra, để cho Mã Ngọc Đình đi vào.
Mã Ngọc Đình nói:
-Chào Liễu bí thư, quần áo mặc vào có thích hợp không vậy ?
Liễu Tuyết Mai nhìn Mã Ngọc Đình, nói:
-Được rồi, có một bộ phù hợp đấy, tôi nhìn cô như thế nào quen mặt vậy ? Chúng ta đã từng gặp mặt phải không ?
Mã Ngọc Đình nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người các nàng, liền nói thẳng đến:
-Liễu bí thư, chắc có nhiều công tác bận rộn, đương nhiên là không nhớ ra, đoạn thời gian trước, chúng ta có nhà của Liễu bí thư đấy, chắc chị đã quên..
Liễu Tuyết Mai chợt nhớ ra, nói:
-À…cô là do Chử chủ tịch bên tổng công đoàn tỉnh giới thiệu quan hệ, đúng không ?
Mã Ngọc Đình vội nói:
-Vâng…đúng rồi…
Liễu Tuyết Mai liền nghĩ tới Dường Thành, hỏi:
-Đúng rồi, lần đến nhà tôi, cô có đi cùng một với một thanh niên trẻ tuổi, tôi chỉ nhớ hắn có bộ dạng hơi giống con của tôi, hắn tên gì vậy, tôi đã quên rồi…
Mã Ngọc Đình vội nói:
-Hắn tên Đường Thành là tài xế của em..
Liễu Tuyết Mai nhớ ra, nói:
-Vậy Dường Thành, hắn có tới đây không>
Mã Ngọc Đình nói:
-Hắn không có tới đây, cái chuyện bao bột mì bị bụt ra, chính là hắn chịu trách nhiệm làm, còn làm dính bột mì đầy người Liễu bí thư đấy, Thành Quan trấn đang thảo luận phải nghiêm túc xử lý hắn.
Liễu Tuyết Mai nói:
-À…lúc đi tặng quà các hộ nghèo, đi theo đông người nên tôi không có chú ý tới hắn, chuyện bột mì đúng là hắn làm sao ?
Mã Ngọc Đình nói:
-Vâng… đúng là hắn…
Mã Ngọc Đình vừa muốn nhìn xem Liễu Tuyết Mai tỏ thái độ ra sao, không khéo lúc này thì Tôn Vận gọi điện thoại đến, chuyện phụng bồi Liễu bí thư thành ủy, theo lý mà nói thì do bí thư huyện ủy phụ trách, Mã Ngọc Đình chỉ là thám thính tình hình, thời điểm Mã Ngọc Đình đã đi vào một hồi, có lẽ cũng đã có tin tức:
-Tôn bí thư gọi điện thoại, ông ấy muốn gặp Liễu bí thư.
Liễu Tuyết Mai sửa sang lại quần áo, ngồi qua một bên, nói:
-Cô nói Tôn Vận vào đi..
Mã Ngọc Đình ngay tại trong điện thoại di động nói với Tôn Vận, không qua một hồi, Tôn Vận mỉm cười bước vào, hắn nói:
-Liễu bí thư, thật sự là xin lỗi để xảy ra chuyện này..
Liễu Tuyết Mai vẫy tay, nói:
-Chuyện xảy ra ngẫu nhiên mà thôi, không có gì quan trọng, chúng ta cứ tiếp tục công việc đi, lập tức tổ chức cuộc họp, tổng kết qua công tác, buổi tối nay tôi sẽ ở lại Liễu Hà huyện, sáng ngày mai tôi sẽ quay về thành phố….
Tôn Vận rất kích động, Liễu bí thư tiếp tục lưu lại huyện Liễu Hà công tác, chứng minh, Liễu bí thư đối với chuyện này cũn không có quá để ý đến, Tôn Vận liền thở phào nhẹ nhỏm.
Trên mặt ghế, còn có hai bộ âu phục màu đen, Liễu Tuyết Mai nói:
- Hai bộ này không vừa người, các người lấy về đi .
Tôn Vận liền nói với Mã Ngọc Đình:
-Nếu như Liễu bí thư mặc không thích hợp, vậy cô mang về đi.
Mã Ngọc Đình liền cầm lấy, trở lại trong phòng của mình, mặc thử một bộ, hoàn hảo, có một bộ Mã Ngọc Đình mặc vừa người đấy, nàng trong nội tâm thầm mắng: ‘’ Chết đi Đường Thành, đã gây nên họa, lại làm cho ta cùng Liễu Tuyết Mai mỗi người được một bộ quần áo mới… ‘’
Đường Thành lúc này đang bị đám Miêu Cơ Kiền chỉnh đốn, để cho một mình Đường Thành tại phòng họp của đảng ủy trấn, tự kiểm bản thân mình, chờ tổ chức xử lý.
Dến giữa trưa Đường Thành muốn về nhà ăn cơm, bí thư ban kỷ luật thanh tra Trương Tăng Ngân xin chỉ thị Miêu Cơ Kiền, thì lão hung hăng nói:
-Trưa nay không thể để cho hắn về nhà ăn cơm, bảo nhà bếp làm cơm cho hắn, hai cái bánh bao là được rồi, khi tổ chức thượng cấp chưa có ý kiến truyền đạt biện pháp xử lý, thì hắn phải lưu lại ở cơ quan..
Cơm trưa, Đường Thành tại trong phòng họp ăn, chỉ có một chén canh cải trắng, hai cái bánh bao…
Đầu bếp là một ông lão, họ Hoắc, mọi người trong cơ quan gọi lão là Hoắc đầu bếp, lão Hoắc đưa cho Đường Thành chén canh cải trắng nói:
-Tiểu tử, thật xin lỗi, tôi vốn muốn cho vào chén canh cải trắng chút thịt, nhưng mà mà có nghiêm lệnh, nói cậu là người đang phạm sai lầm, thịt tuyệt đối không thể cho ăn….
Đường Thành nhìn xem mái tóc hoa râm của lão Hoắc, cảm động, hắn nói:
-Không sao cả, cám ơn Hoắc đại gia …
Lão Hoắc đầu bếp nghe được Đường Thành kêu lão là "Hoắc đại gia", ánh mắt có chút ẩm ướt, lão nói:
-Tôi ở tại Thành Quan trấn nấu cơm đã ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe được có người gọi tôi là Hoắc đại gia, bọn họ chỉ thường gọi tôi là Hoắc đầu bếp, hừ…nếu cần thì tôi cũng chẳng cần làm đầu bếp nữa, để tôi đi lấy cho tiểu tử một cái đùi gà ..
Đường Thành cản lại không cho, lão Hoắc đầu thở dài nói:
-Cơ quan đơn vị cũng giống việc đời quan hệ phức tạp, tại đây chính trị quyền mưu đấu tranh rất lợi hại, nếu cậu muốn còn ở chính quyền hương trấn đặt chân, thì cần phải học thêm chút tâm nhãn a
Đường Thành rất cảm kích, nói:
- Về sau cháu sẽ chú ý tới…
Nhoáng một cái đã đến hoàng hôn, Đường Thành muốn về nhà, thế nhưng hắn vừa bước chân tới cửa phòng hội nghị, thì lại bị nhân viên tiểu Hồ chặn lại, hắn nói:
-Đường Thành, xin lỗi, tôi nhận được chỉ thị của trấn trưởng, chịu trách nhiệm canh chừng anh, nếu không có mệnh lệnh trấn trưởng, thì anh không được rời khỏi phòng họp..
Con bà nó lão Miêu Cơ Kiền này, Đường Thành nhịn đã lâu, hắn lúc này, thật sự nhịn không nổi nữa…