Mạch Tuyết trầm mặc vài giây, sau đó lựa chọn bỏ qua, anh ta chờ mong cái gì chứ? Cho dù có kì tích thì cũng không xảy ra với anh ta.
Mạch Tuyết mỉm cười nói: “ Để tôi giới thiệu cho bảo bối nơi này” Nói xong nhìn về căn phòng thứ nhất bên tay phải.
“Phòng bên phải dùng để dạy dỗ nhưng người không nghe lời, em biết vì sao cô gái này lại có biểu tình vui thích như vậy không? Rõ ràng nên đau đớn nhưng trên mặt lại hiện rõ sự vui thích”
“Bởi vì cô ta bị cho uống một loại thuốc đặc thù, có thể kích phát tìиɧ ɖu͙© bên trong con người, dù bị roi quất đến tận xương, cô ta vẫn cảm thấy vui thích, dục tiên dục tử, đủ để phá huỷ tinh thần của cô ta. Còn những căn phòng khác, em có thể tự mình xem.”
Nói xong dừng một chút, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Nhiêu, ý đùa dai hiện lên, chỉ tay về phòng bên tay trái: “ Phòng bên tay trái là để dạy dỗ những cô gái nghe lời. Khách nhân đến Lance Đế là để hưởng thụ, nên việc làm hài lòng khách là đương nhiên. Người mặc đồ tây trang màu trắng chính là người huấn luyện.
Ở Lance Đế, mỗi người huấn luyện đều mặc tây trang màu trắng, tượng trưng cho thân phận, tổng cộng có 10 người, đều là người huấn luyện có tiếng trên thế giới.
Một người trong số đó là người đang đứng cạnh em, Mạch Tuyết.”
Mạch Tuyết ôn nhu cười nói , không khó nghe ra tia hưng phấn cùng ác ý.
Anh ta là muốn nhắc nhở cô sắp trở thành người bị huấn luyện sao? Mà còn là chính cô sẽ lựa chọn phòng bên phải hay bên trái.
Đôi mắt hơi rũ xuống của Hạ Nhiêu hiện lên tia cứng cỏi, không phải cô đã nghĩ kĩ rồi sao?
Dù sao thân thể này của cô cũng không còn sạch sẽ, cho dù ai dùng đều giống nhau, thêm một người, hay thiếu một người cũng không có gì khác biệt. Thời cơ còn chưa tới, cô không thể mù quáng phản kháng, nếu không sẽ có kết cục giống cô gái lúc nãy.
Cô đã không thể rời đi, ngược lại còn đem mình biến thành đầy thương tích, thân thể đã dơ bẩn thì bị ai hưởng dụng cũng không sao cả.
Chỉ cần có thể sống sẽ còn có hy vọng, cô nhất định tìm được cơ hội, nhất định!
Khi Hạ Nhiêu ngẩng đầu lên, ửng hồng trên mặt đã không thấy nữa. Ban đầu, cô không có chuẩn bị tốt nên bị tình huống này doạ sợ nhưng khi đã rõ ràng ý tứ Mạch Tuyết, cô cũng không còn hoảng loạn nữa.
Cảm xúc trong mắt cũng biến mất sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời, toả ra khí chất sinh động, không cần Mạch Tuyết dẫn đường, cô đã chậm rãi hướng về phía trước mà đi.
Đi tới căn phòng thứ hai, Hạ Nhiêu cũng không lảng tránh, mục đích Mạch Tuyết vốn là như thế, cho dù cô không muốn xem, anh ta cũng sẽ bắt cô phải thấy rõ.
Còn một lý do khác, không biết cô có bị xem là biếи ŧɦái không?
Kỳ thật cô cũng có phần tò mò, ở địa ngục đen tối này có thể biếи ŧɦái đến mức độ nào nữa.
Trước tiên Hạ Nhiêu xem canh phòng bên tay phải, bên trong cảnh tượng hoàn toàn không giống nhau, cái sau so với cái trước càng làm cô chấn kinh hơn.
Trong căn phòng tối tăm, một cô gái ở trung tâm ánh đèn như một nghệ sĩ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người bên dưới, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ làm người ta không khỏi sợ hãi.
Hai tay cô gái đó bị trói ra phía sau, phía trên đầu là tấm ván cách mặt đất khoảng một mét, khiến cô không thể đứng thẳng một cách bình thường , hai chân bị cố định bởi xích sắt, không thể động đậy.
Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì, nhưng dưới chân cô ấy lại có một vật thô to, chiều dài không khác gì dươиɠ ѵậŧ nam nhân, được làm từ băng, chỉ cần cô gái đó không thể đứng nổi mà ngồi xuống thì món đồ đó có thể đâm vào hạ thể cô.
Sắc mặt Hạ Nhiêu bất tri bất giác trắng bệch, ánh mắt loé lên đồng tình, nếu ngồi lên đó có thể còn sống sao?
Mạch Tuyết dường như biết suy nghĩ của cô, mở miệng giải thích: “ Món đồ kia đã qua xử lý, chỉ cần cô ta không hoàn toàn ngồi lên nó sẽ không bị thương, nhưng cho dù cô ta có hoàn toàn ngồi lên thì cũng không có trở ngại gì, nặng nhắt chỉ là mất đi khả năng sinh sản thôi.”
Mạch Tuyết xoa bụng nhỏ Hạ Nhiêu, nơi mà anh đặt tay chính là nơi hài tử lớn lên, ý cười cùng lời nói ôn nhu nhưng lại có cảm giác máu lạnh, vô tình.
Đôi mắt Hạ Nhiêu loé lên, không lâu trước đây cô cũng trải qua hoàn cảnh tương tự như vậy, chỉ một chút nữa thôi cô đã mất đi khả năng sinh sản rồi.
So với cô khi đó thì hình ảnh này lại không có nguy hiểm lớn, bởi vì cô gái này còn có cơ hội lựa chọn, chỉ cần cô thoả hiệp, cô có thể không bị thương mà đi ra.
Có đôi khi tạm thời thoả hiệp mới là lựa chọn tốt nhất, có điều buổi tối ngày hôm đó, bọn họ không cho cô cơ hội.
Hạ Nhiêu thu hồi tầm mắt nhìn về căn phòng bên tay trái. Quả nhiên mức độ kinh khủng giảm đi nhiều, nhưng cũng làm cô mở rộng tầm mắt.
Dưới ánh đèn, một thiếu niên tầm 14,15 tuổi, khuôn mặt ngây ngô đang chậm rãi liếʍ mυ'ŧ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mẫn cảm trên thân thể một người đàn ông khác, người đàn ông đó thỉnh thoảng quất roi vào cậu bé, trong miệng còn lẩm bẩm như chỉ đạo gì đó.
Đây là….luyến đồng!
Đây là kết luận trong nháy mắt của Hạ Nhiêu. Cô lại có thể tận mắt nhìn thấy hai người nam nhân làʍ t̠ìиɦ.
Mạch Tuyết nhìn hai mắt toả sáng của Hạ Nhiêu tức khắc cười, thâm ý nói: “Không ngờ em lại thích khẩu vị này.” Sau đó nhìn chằm chằm cậu bé kia, nhíu mày nói: “ Có cái gì đẹp, lần khác tôi biểu diễn cho em coi.”
Nói xong, Mạch Tuyết cùng Hạ Nhiêu ngây ngẩn cả người.
Mạch Tuyết bị lời nói của mình làm cho giật mình, anh ta như thế nào lại quan tâm ánh mắt của người khác? Tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt!
Nếu Hạ Nhiêu biết tiếng lòng của Mạch Tuyết, nhất định sẽ tức đến không thở nổi, anh ta mà quan tâm tới người khác??? Nói giỡn à, áp bức thì đúng hơn.
Nghe xong lời nói của Mạch Tuyết, trong đầu cô lại hiện ra một loạt suy đoán cùng những hình ảnh hạn chế người xem.