Hạ Nhiêu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bao la rộng lớn, tự do, tràn ngập sức sống khiến trong đôi mắt thuần khiết, sạch sẽ của cô loé lên một tia khát vọng.
Nửa tháng trôi qua, thân thể bị thương tổn nghiêm trọng vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi lần xoay người đều khó khăn, càng đừng nói tới việc xuống giường đi lại.
Bất quá có điều đáng mừng là cơn đau đã tiêu tán không ít, chỉ cần cô nằm im, không cử động thì sẽ không đau.
Hai dấu răng trên cổ cũng đã kết vảy, dấu răng màu đỏ sậm so với da thịt trắng nõn, trợn mịn càng có vẻ dữ tợn, có thể thấy được lúc đó người cắn tàn nhẫn như thế nào, chỉ một chút nữa thôi là có thể cắn rớt miếng thịt.
Áo ngủ trắng tinh với cổ áo hình chữ V, mơ hồ có thể nhìn đến mấy dấu răng đã đóng vảy ở ngực, tuy nhiên so với vết sưng đỏ, dữ tợn ở cổ thì tốt hơn nhiều.
Nhớ lại thời điểm cô tỉnh lại, toàn thân giống như bị ném vào địa ngục, nóng rát, xé rách, đau đớn khiến cô chỉ biết khóc thầm hàng đêm.
‘Nụ hoa’ trước ngực đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Nếu Thẩm Phi khi đó cắn mạnh thêm chút nữa thì có lẽ nó đã thành công rời đi thân thể cô.
Địa phương bị thương nghiêm trọng nhất mà cô không muốn nghĩ tới đó chính là hạ thể, Nguyên Viêm nói tử ©υиɠ của cô bị nứt, xuất huyết nhiều, trực tràng cũng bị xé rách khiến cô phải truyền máu, truyền dịch, không thể ăn uống bình thường được vì để tránh bài tiết qua đường ruột.
Mỗi ngày cô phải chịu cảm giác đau đớn khi trực tràng bị khuếch trương để bôi thuốc, âʍ đa͙σ, tử ©υиɠ cũng bị khuếch trương vô số lần để bôi thuốc.
21 năm kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cô thê thảm, thống khổ như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không thể nào quên nửa tháng vừa rồi trải qua quá trình trị liệu thống khổ như thế nào.
Trong lòng tràn ngập cừu hận, thâm chí không lúc nào cô không nghĩ sẽ bắt những tên ác ma đó trả lại gấp đôi những đau đớn mà cô phải chịu.
Thế nhưng lúc này, nỗi nhớ mong lại là băn khoăn lớn nhất trong lòng cô khiến cô không có tâm tình đi cừu hận. Cô lo lắng cho người nhà cô, hơn nửa tháng thống khổ, không một ngày nào cô không nghĩ về ba mẹ, di động cũng bị Mạch Tuyết tàn nhẫn tịch thu.
Cô đã từng cầu xin anh ta để lại điện thoại cho cô nhưng anh ta chỉ tàn nhẫn trào phúng: “ một sủng vật không cần mấy thứ này.” Cô càng cầu xin thì anh ta ném luôn chiếc điện thoại trên mặt đất, vô luận cô muốn mở nó lên thế nào cũng không được, màn hình vẫn tối đen, không tín hiệu.
Cô có thể đoán được, ba mẹ nếu không gọi được cho cô sẽ rất lo lắng mắng cô: “ đứa nhỏ này càng ngày càng ngang bướng, đi ra ngoài cũng không biết gọi điện về báo bình an.”
Sau đó lại từ mắng chuyển thành lo lắng, bất an, nôn nóng, bọn họ nhất định sẽ đi báo cảnh sát. Sau đó sẽ vội vàng chạy tới Thượng Kinh, mỗi ngày nôn nóng tìm kiếm cô khắp nơi, mỗi đêm đều lo lắng mà khó đi vào giấc ngủ.
Cô sợ hãi, thật sự rất sợ, thân thể mẹ cô vốn không tốt, cô sợ mẹ cô lo lắng cho cô, suy nghĩ nhiều sẽ sinh bệnh, nếu bà ngã bệnh thì cô phải làm sao đây?
Theo thời gian trôi qua , trong lòng cô tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, nhưng thân thể cô lúc này căn bản không xuống giường được, tuy rằng nằm im sẽ không đau nhưng chỉ cần nhấc chân lên cơn đau sẽ ập tới, cô không thể trông mong có thể làm bất cứ cái gì.
HIện tại, hy vọng của cô đều tập trung lên người Lăng Vũ, cậu ta phụ trách việc ăn uống cho cô thời gian gần đây.
Tâm tư Lăng Vũ rất tinh tế, nếu không Mạch Tuyết cũng không phái cậu ta tới chiếu cố bữa ăn hằng ngày của cô, cậu ta nhìn ra Hạ Nhiêu đang nhíu mày, mở miệng dò hỏi: “ thế nào? Không thích ăn sao? Bằng không tôi đổi món khác?”
Hạ Nhiêu lắc đầu, nhìn Lăng Vũ chân thành, non nớt, chậm rãi giải thích: “Tôi chỉ là không thích đồ ăn thanh đạm”.
Lăng Vũ cười nói: “Hoá ra là như vậy, nhưng hiện tại không phải là thời điểm kén ăn, cô muốn nhanh chóng hồi phục thì không thể ăn những món kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Nói xong đảo mắt qua dấu răng sưng đỏ dữ tợn trên cổ cô, đôi mắt đơn thuần hiện lên một tia thương tiếc.
Hạ Nhiêu gật gật đầu. Lăng Vũ thấy vậy cười trộm, có chút thần bí hỏi: “ cô đoán hôm nay tôi mang tới cho cô niềm vui gì”
Hạ Nhiêu thấy ý cười đơn thuần lấy lòng của cậu ta thì không nhịn được cười: “ Kỳ thật cậu không cần mỗi ngày vì tôi chẩn bị kinh hỉ, bởi vì sự xuất hiện của cậu với tôi đó đã là kinh hỉ lớn nhất.’
Từ lúc Lăng Vũ chiếu cố cô, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị kinh hỉ để làm cô vui, mỗi ngày sẽ biểu diễn ảo thật cho cô coi, lấy điều đó để xoa dịu đau đớn của cô.
Ở thời điểm cô bất lực, thống khổ, chính thiếu niên 18 tuổi này mang tới cho cô một sự thần khiết, Lăng Vũ đơn thuần, thiện lương, đó là kết luận sau nửa tháng quan sát của cô.
Mặc dù cậu ta ở một địa phương dơ bẩn, thối nát nhưng lại không bị làm vấy bẩn, có lẽ bởi vì cậu ta mới tới Lance đế không lâu, mặc kệ tương lai cậu ta sẽ biến thành bộ dáng gì, ít nhất hiện tại cậu ta mang tới cho cô một hy vọng, một người để làm bạn. Nhìn ánh mắt chờ mong của Lăng Vũ, Hạ Nhiêu không nhịn được xúc động: “ Lăng Vũ, cảm ơn cậu…”