Dục Ngược Thành Ái

chương 9

Bác sĩ tư nhân của Lance đế - Nguyên Viêm lúc này đang nhìn xuống một thân máu me của Hạ Nhiêu, rồi lại nhìn tới hạ thể không ngừng chảy máu hơi hơi cau mày nói: “ý chí muốn sống thật mạch mẽ, đúng là hiếm thấy.”

Nghe vậy, Mạch Tuyết cũng hiểu ý trong lời nói đó. Anh ta cũng là lần đầu tiên thấy bọn người Thẩm Phi đối xử thô lỗ như vậy với một cô gái, tuy rằng dươиɠ ѵậŧ bọn họ thô dài hơn so với người bình thường nhưng cũng chưa bao giờ phóng túng du͙© vọиɠ như vậy, nhất là đối với nữ nhân không có bôi trơn hoàn toàn, chưa có chuẩn bị tốt mà mạnh mẽ tiến vào.

Theo lẽ thường thì anh ta sẽ không cứu cô gái này, tử ©υиɠ xuất huyết nhiều, còn trì hoãn thời gian dài như vậy. Thế nhưng Nguyên Viêm nói với anh ta rằng cô gái này còn có thể cứu.

“ Cùng lắm thì mất thời gian điều trị một chút, cô gái này còn chỗ hữu dụng với Thẩm Ngoặt”.

Nghe vậy, Nguyên Viêm đạm bạc liếc mắt nhìn Mạch Tuyết, con ngươi màu xám tĩnh mịch không biểu lộ bất cứ thần thái gì.

“Ngắn nhất ba tháng, cậu quyết định đi”. Nguyên Viêm đạm bạc nói.

Mạch Tuyết thấy Nguyên Viêm xoay người đi tới sopha nghỉ ngơi, nhìn gương mặt trắng bệch, trong suốt trên giường mà tự hỏi:

‘Hiện tại cô gái này đã không còn cứng cỏi cùng quật cường khiến người khác muốn phá huỷ nữa, cô ta không khác gì thú bông không có linh hồn lẳng lặng nằm ở đó, không nhúc nhích, tựa hồ giây tiếp theo sẽ tan theo mây khói.

Kỳ thật, cô gái này lớn lên không phải thật sự xinh đẹp, nhưng lại rất sạch sẽ, đặc biệt là cặp mắt kia, cái mà khiến anh ta không tự giác mà lộ ra căm hận.

Cô ta tựa như một tinh linh yết ớt, mang theo một vẻ đẹp khó có thể hình dung, lại làm anh ta chán ghét, căm hận.

Anh ta chán ghét nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có ý chí sống kiên cường, anh ta lại càng muốn tàn nhẫn phá huỷ, thậm chí nhìn dáng vẻ bị tra tấn thê thảm cùng đôi mắt ảm đạm, không còn ánh sáng, con ngươi tĩnh mịch, trong lòng anh ta liền có một loại cảm giác thoả mãn.

Thế nhưng vào lúc này, nhìn gương mặt an tĩnh, yết ớt trên giường, trong lòng anh ta lại không thấy thoả mãn, thậm chí còn có cảm giác bực bội, vắng vẻ.

Nhớ lại biểu tình khi cô ta cắn côn ŧᏂịŧ của Thẩm Ngoặt, lúc đó tựa hồ cô gái này đã thực sự quyết tâm muốn đồng quy vu tận, tia sáng trong mắt toả ra, bất chấp mọi thứ mà tàn nhẫn cắn, kiên cường, không chịu khuất phục.

Dáng vẻ cùng thần thái đó không ngừng quanh quẩn trong đầu óc của anh ta, làm anh ta không có lý do hưng phấn. Nghĩ tới việc này làm anh ta bực bội.

Thể nào có thể….

Thể nào có thể …anh ta thật vất vả mới có thời điểm có cảm giác hưng phấn như vậy, anh ta không cho phép nó dừng lại!.

Không được, anh ta không đồng ý!

Ít nhất cũng chờ anh ta chơi đùa, hưởng thụ đủ rồi thì mới cho phép cô ta chết.

Nguyên Viêm ở một bên nhàn nhạt nhìn biểu tình của Mạch Tuyết, đây cũng chính là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Mạch Tuyết kích động như vậy, cậu ta thậm chí vì một nữ nhân, một hàng hoá mà tự hỏi.

Trước kia mặc kệ là thời điểm nào, cậu ta đều biết chính mình muốn gì, luôn quyết đoán ra quyết định, đặc biệt là đối với nữ nhân.

Trước đây, không phải không có nữ nhân sắp chết đưa tới chỗ anh ta, nhưng chỉ cần anh ta nói cần hơn nửa tháng đề điều trị thì đáp án của cậu ta luôn luôn là ‘vứt bỏ’, cậu ta không bao giờ muốn lãng phí thời gian lên một món hàng đã hư hỏng.

Anh ta cho rằng lần này Mạch Tuyết đắn đo suy nghĩ là vì Thẩm Ngoặt, nhưng Mạch Tuyết mở miệng làm anh ta sáng tỏ, cậu ta có quan tâm chuyện này.

“Ba tháng thì ba tháng, tôi sẽ nói rõ ràng với Thẩm Ngoặt, nhất định không được để cô ta lưu lại bất cứ căn bệnh gì”

Nghe vậy Nguyên Viêm đứng lên, không hề tức giận, đạm bạc nói: “Cậu đi ra ngoài đi”.

Mạch Tuyết lại nhìn thoáng qua Hạ Nhiêu lần nữa, rồi xoay người rời đi, ngay lúc bước tới cửa phòng, anh ta nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không hề có độ ấm phát ra từ phía sau: “ Hy vọng cậu không chơi với lửa rồi có ngày chết cháy.”

Thân ảnh Mạch Tuyết đứng lại, đáy mắt hiện lên tia chán ghét: “ Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lạnh lùng ném ra mấy chữ rồi rời khỏi phòng.

Lời nói của Mạch Tuyết không làm Nguyên Viêm thay đổi biểu tình, tựa hồ như không có nghe được hoặc là nghe được nhưng cũng chỉ là dư thừa. Anh ta tập trung xử lý miệng vết thương cho Hạ Nhiêu.

Hạ Nhiêu lúc này đang ở trong một không gian tối đen, thân thể cảm giác bị ném vào lửa, nóng rực, đau đớn, đầu lại có cảm giác bị ngập trong biển băng, nóng lạnh đan xen như muốn xé rách linh hồn cô.

Đang chuyên chú chữa trị thì Nguyên Viêm cảm giác thân thể này đang giãy giụa, hơi giương mắt lên, thấy gương mặt trắng bệch, trong suốt bất tri bất giác có biểu tình rối rắm. Chân mày nhăn lại, môi tím không ngừng thống khổ, rêи ɾỉ, lại làm người khác không nghe rõ đang nói cái gì.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra ở khoé mắt, thống khổ, đau đớn nhưng trong mắt lại lộ ra một tia quật cường, cứng cỏi.

Khoảnh khắc này, khi nhìn lại gương mặt không hề có sinh khí, lại làm cho Nguyên Viêm có một tia gợn sóng.

Anh ta đã trở thành bác sỹ ở Lance đế được ba năm, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái quật cường, cứng cỏi như vậy, mặc dù ngủ mơ nhưng vẫn không quên buông phản kháng như thể nó đã khắc sâu vào xương cốt.

Trong quá khứ, cũng có những nữ nhân kiên cường, cứng cỏi được đưa tới trước mặt anh ta, nhưng một thân đầy thương tích, không có sinh khí cũng đã tiêu trừ sạch sự kiêu ngạo, chỉ còn lại bất lực cùng yết ớt.

Chỉ có cô gái này, thoạt nhìn đơn bạc, mỏng manh nhưng lại đầy kiêu ngạo, cứng cỏi, rõ ràng thân thể đầy thương tích, lại khiến người khác không thể khinh thường.

Tựa như chỉ cần linh hồn cô không biến mất thì sự kiên cường này sẽ không bao giờ biến mất, thân thể đầy thương tích chỉ làm cho sự kiên cường này lớn hơn.

Giờ khắc này, trong lòng Nguyên Viêm đột nhiên dâng lên một cỗ bướng bỉnh, anh ta muốn cứu sống cô gái này, không phải bởi vì Mạch Tuyết, mà bởi vì anh ta không muốn nhìn thấy một cô gái kiên nghị như vậy bị chết đi.

Thậm chí anh ta có cảm giác rằng, cô gái kiêu ngạo, cứng cỏi này sẽ khiến cho mấy người bọn họ một phen trời rung đất chuyển.

Càng buồn cười hơn là anh ta nghĩ tới hai từ : “cứu rỗi”

Thế giới của bọn họ là một nơi tối tăm, dơ bẩn, không có ánh sáng, chỉ có lạnh lẽo, âm trầm.

Một cô gái trong sáng, kiêu ngạo, đầy sức sống xuất hiện ở nơi hắc ám này thì một lúc nào đó cũng bị thế giới dơ bẩn này ăn mòn, cắn nuốt, xé rách.

Trừ phi có kì tích, cô gái này có thể tự mình ở trong địa ngục tàn khốc mà tôi luyện bản thân, mỗi ngày thắp lên một ngọn lửa để cuối cùng một ngày ngọn lửa bùng lên thiêu cháy tất cả sự đen tối, đồng thời cũng chữa trị trái tim đã bị ăn mòn của ác ma.