Trò Chơi Định Mệnh

Chương 55: Chương 55: Ánh Sáng Của My

Chiếc xe đẩy, chở My tới phòng cấp cứu. Từ cửa bệnh viện đến cửa phòng cấp cứu, suốt quãng đường không biết bao nhiêu lần gắn ôxi vào thì My lại gỡ ra. Hành động đó thể hiện cô đang rất giận Khánh, giận đến nổi cô không muốn sống nữa và cũng giận đến nổi cô muốn Khánh tận mắt chứng kiến cô chết để anh ân hận suốt đời. Nghe như My đáng ghét lắm phải không? Thực tế không phải vậy đâu. Tại vì cơn giận đã che mất lý trí của My và cũng vì My đã quá tuyệt vọng nên muốn làm vậy thôi.

Và cũng trên suốt quãng đường từ par đến bệnh viện và đến phòng cấp cứu đó, Khánh, người mà My cho là Thiên Khánh thì lại có cảm giác rất lạ. Một cảm giác sợ hãi bao chọn lấy con người anh.

Sợ ư?

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ sợ bất kì một ai hay một thứ gì cả, thậm chí là anh còn không biết cảm giác sợ là như thế nào rồi, vậy mà hôm nay anh lại có cảm giác đó? Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc là anh đang bị sao vậy?

Những suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Và anh còn nghĩ, người con gái đó là ai? Sao lại gọi anh là Thiên Khánh tên của anh trai anh? Cô ta là ai mà lại gọi anh trau cái tên thân như thế. Và cô ta vì cái gì mà cứu anh chứ?

Những câu hỏi tu từ cứ lần lượt đặc ra trong đầu anh về My?

Như suy nghĩ của anh thì anh không phải là Khánh, vậy anh là ai? Em trai của Khánh sao?

Không thể nào!!! Nhưng mà. . . Chẳng lẽ Khánh còn anh em song sinh nữa sau?

Câu hỏi sẽ có lời đáp khi My tỉnh lại.

*

* *

My mở mắt tỉnh dậy sau cú ngất dài, mọi thứ xung quanh My mờ nhạt rồi dần dần hiện rõ lên trong đôi mắt long lanh của My, từng giọt nước biển rơi xuống từng giọt trong bình thuỷ tinh trên đầu giường bệnh của My. Thứ đầu tiên My thấy, người đầu tiên My mở mắt ra thấy vẫn là ánh mắt đó, khuôn mặt và nụ cười thân quen đó. My nhẹ đưa tay cô lên chậm chậm từ từ cất giọng yếu ớt gọi

- Th. . . Thiên. . . _ Tay cô hoá đá giữa không trung khi gương mặt Thiên Khánh và cả người Thiên Khánh cô vừa chạm tới bỗng hóa thành bụi tan vào không khí.

Cánh tay cô rớt xuống giường một tiếng bộp cũng là lúc nước mắt cô tuôn rơi.

Những hình ảnh đêm qua hiện rõ trong đầu cô không hề mờ nhạt dù 1 hình ảnh nào. Nhưng bản thân cô lại không biết chuyện xảy ra tối qua là mơ hay là thật. Cô chỉ biết cô theo dõi Quân đến par thì cô không nhớ gì nữa và cô không biết tại sao cô lại vào đây?.

Đầu cô khá đau như từng bị một vật gì đó rất cứng va vào đầu cô, rất đau làm đầu cô rất đau.

Cánh cửa phòng mở ra một dáng người bước vào. Là Quân, thấy My tỉnh, anh lại đỡ My ngồi dậy cho My dựa vào gối dựng ở đầu giường. My đưa tay chạm nhẹ vào đầu, khi đưa xuống thì đôi mắt cô dừng lại ở chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út. Đôi mắt cô đượm buồn, thấy My nhìn chiếc nhẫn Quân cũng hiểu là cô đang nghĩ gì và tâm trạng ra sao?

- Hai, anh có biết tại sao em lại yêu Khánh nhiều đến vậy không?_ My chợt cất tiếng.

Nghe My hỏi câu đó, Quân ngạc nhiên. Anh biết chứ vì Thiên Khánh là người giúp My rất nhiều và dành tình cảm cho My rất nhiều với lại Khánh lại là mối tình đầu của My nên My thương Khánh sâu nặng là phải.

Thấy Quân nghĩ, My dường như đoán được anh đang nghĩ gì? Cô cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa nỗi buồn vô bờ rồi nói tiếp.

- Không phải là vì Khánh là mối tình đầu của em, cũng không phải vì Khánh dành cho em hay giúp đỡ cho em rất nhiều. Nếu nói về tình cảm và giúp đỡ thì có lẽ anh Vương và anh Thiện hơn cả Khánh. Vì yêu em mà Thiện phải dùng thủ đoạn để chia cách em và Khánh nhưng đồng thời anh làm vậy cũng vì muốn em được hạnh phúc. Còn Vương thì vì yêu em mà đứng giữa lựa chọn mẹ anh ấy và em. Cả 2 người họ tình cảm đều hơn cả Thiên Khánh._ Đôi mắt My chứa 1 nỗi đau vô hạn.

Quân rất muốn nói cho My sự thật về Khánh. Thực chất tình cảm mà Khánh dành cho My vượt lên cả hai người đó. My nghĩ vậy cũng phải thôi vì My chỉ biết một số việc mà Khánh đã làm vì cô còn những việc khác dường như không? Nhưng anh không nói ra vì nói ra chỉ làm vết thương trong My rỉ máu thôi nên anh đành im lặng và chỉ hỏi:vậy tại sao em lại yêu Khánh nhiều như thế.

My im lặng, nhìn ra ngoải cửa sổ, lúc này trời đang mưa. Lòng My đã buồn nhìn cơn mưa phùn ngoài trời kia còn buồn hơn. Một lúc sau My nói tiếp nhưng ngữ điệu lại chậm và nhẹ nhàng ẩn chứa một nỗi đau ở nơi nào đó rất sâu và rất sâu.

- 8 năm trước, khi em ra sân bay rước Tú Anh thì gặp cha và dì Ngọc. Lúc ấy em không tin nên đã âm thầm đi theo và lén vào nhà dì thì em phát hiện dì và cha đang quen nhau. Lúc ấy cả bầu trời em sụp đổ, khi lúc em thất vọng nhất thì ông trời đã ban cho em một tia sáng trong cuộc đời. Khi em tưởng chừng bị cha nhận ra thì tia sáng ấy biến thành thiên thần, 1 thiên thần hộ mệnh đầu tiên trong cuộc đời em. Hình ảnh người con trai đó khắc sâu đầu em mãi và người đó là Khánh Băng tức là Thiên Khánh.

Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà My mang đến cho Quân.

8 năm trước, vậy là My đã gặp Khánh trước 4 năm rồi sao? Đúng là không thể ngờ thì ra cô gái đó lại là My?

Quân thầm nghĩ.

- Khi hạnh phúc gia đình bị tan vỡ thì em bị rơi vào cái hố của tuyệt vọng tưởng chừng không bao giờ đứng lên được. Nhưng em đã tự mình đứng lên bằng cách lấy Khánh làm nghị lực sống và tiếp tục cuộc sống đến ngày hôm nay và bây giờ khi nghị lực sống của em đã mất rồi thì em không biết tìm ai? Lấy ai làm nghị lực để sống tiếp đây._ 4 năm trước cô chịu đựng mọi thứ, để 4 năm sau sự chịu đựng ấy trở thành 1 tiếng nấc nghẹn ngào

Nhưng rồi My lao nhanh nước má và lấy nụ cười trở lại

- Đúng rồi, em vẫn còn Khánh An._ cô tự an ủi mình nhưng sự thật là vậy. Mất Khánh cô vẫn còn đứa con trai bé nhỏ kia.

Quân định nói gì đó với My nhưng cửa phòng mở ra, Khánh An, cha mẹ anh và mọi người vào thăm My, nói chuyện với My. Còn anh thì đứng ở một góc mà trầm tư suy nghĩ về điều mà My vừa nói với anh trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

My à, em sai rồi, không phải tình cảm của Khánh không bằng 2 người kia. Không phải Khánh không giúp em nhiều mà vì những việc Khánh làm luôn vì em nhưng cậu ấy lại không cho em biết.

8 năm trước, khi đang là một ông vua của hắc bang thì Khánh tuyên bố rời khỏi thế giới đêm đó và trở về một con người thường. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là thời gian Khánh tuyên bố cách mấy ngày khi Tú Anh về tức là vài ngày sau khi gặp My.

Quân đi tới bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa giọt tuyết sau nhà lại nghĩ tiếp.

Dù anh là người ngoài cuộc nhưng anh lại là người rõ nhất. Một con người lạnh lùng, vô cảm, trầm tính, ít nói luôn sống một cuộc sống khuôn khổ với quy tắc của riêng mình nhưng khi gặp em lại thay đổi mọi thứ. Cậu ấy biết yêu thương, ấm áp, và trở nên 1 con người mà em xem đáng ghét để trêu chọc em. Nhưng những điều đó chưa quan trọng, điều quan trọng nhất là cậu ấy vì em mà phá vỡ cả quy tắc sống của mình.

Em chưa hề biết khoảng thời gian em bị trầm cảm mà Khánh biết được, ở bên Pháp cậu ấy bỏ dở hết công việc, huỷ hết mọi cuộc hẹn bỏ lỡ rất nhiều hợp đồng với những đối tác lớn cũng vì tìm bác sĩ Mark trị bệnh cho em. Vì giúp Khánh Ngọc không ghét bỏ em, Khánh buột phải lấy hết số tiền mà tập đoàn GK có để cứu S.H.E. Khiến GK lâm vào tình trạng khủng hoảng và trước tình hình đó Khánh buột phải xác nhập 3 tập đoàn lại. Chỉ có cách đấy mới làm cho GK còn mãi trên thương trường và trở thành 1 trong 3 cái tên của những tập đoàn huyền thoại trên thế giới.

Lúc ấy Khánh cũng nói với anh, cậu ấy đặt 1 ván cược lớn với định mệnh, anh muốn ngăn cản cậu ấy nhưng vào ngày 3 tập đoàn xác nhập thì cậu ấy đã giở trò để anh không thể về Việt Nam để ngăn cản cậu ấy được. Và nếu cho anh chọn lựa thì anh sẽ chọn Thiên Khánh làm em rể anh chứ anh không chọn 2 người kia. Bởi em và anh đều nợ Khánh rất nhiều. Cả tình cảm lẫn ân tình.