[Dương Ba] Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu (1188)

Chương 40: Hai chúng ta có con thì không sợ người khác phá hoại hôn nhân

Dương Dương đang đứng ngây người ngay cửa lớn ra vào, Địch Lệ Nhiệt Ba đã suy nghĩ cẩn thận kế tiếp muốn nói chuyện Hứa Vi Nhân có con của Dương Dương, một năm một mười nói ra rõ ràng hết.

Cô cúi đầu, vẻ mặt bi phẫn muốn chết, như là chịu đựng cực độ khuất nhục: “Ông nội, con biết, ông và mẹ vẫn luôn hy vọng con có thể sớm một chút sinh cho Dương Dương một đứa con, nhưng con và Dương Dương kết hôn đã hơn hai năm, vẫn luôn không có động tĩnh gì, ông và mẹ khẳng định đối với con rất thất vọng.”

“Con vừa trở về, miên man suy nghĩ cái gì không đâu? Không có con thì không có, hai đứa còn trẻ, từ từ tới, ông không gấp.”

“Không phải... Ông nội, Dương Dương có con...”

“Có con?” Ông nội Dương và Dương phu nhân bốn mắt nhìn nhau.

Ngoài phòng, Dương Dương cắn chặt răng, cơn tức trước ngực cứ ào ào nhào lên cổ họng, nhưng anh nhịn rồi lại nhịn.

Phản ứng đầu tiên là Hàn Kiêu hoặc là Giang Niệm.

Ở phim trường, người có khả năng tiếp xúc thân mật với Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ có hai người này.

Địch Lệ Nhiệt Ba, cô ta cũng dám...

Âm thanh vui sướиɠ từ trong phòng truyền ra: “Nhiệt Ba, con mang thai?”

Ông nội Dương và Dương phu nhân dời ánh mắt, đặt ở trên bụng nhỏ bình thản của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Dương phu nhân lôi kéo tay cô, liên tiếp hỏi: “Mấy tháng? Khi nào có? Làm kiểm tra rồi chưa? Bác sĩ nói sao? Đứa nhỏ khỏe mạnh không?”

“Đúng đúng đúng, bác sĩ nói như thế nào?”

Gương mặt ông nội Dương vui mừng hạnh phúc, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn: “Không được, Nhiệt Ba, ngày mai ông tự mình đưa con đến bệnh viện, chúng ta cần phải kiểm tra thật cẩn thận mới được.”

Những lời Địch Lệ Nhiệt Ba ấp ủ ở trong lòng đã lâu bị những câu hỏi liên tiếp từ ông nội Dương và Dương phu nhân dọa khϊếp sợ nghẹn trở về.

“Không phải... Ông nội, con......”

“Đúng rồi, ba, nếu Nhiệt Ba mang thai, như vậy thực đơn trong nhà cần phải soạn lại một lần nữa, cần có thực đơn đặc biệt dành cho thai phụ, những gì cần kiêng, những gì cần bồi bổ, ba thấy thế nào?”

“Không cần cố kỵ bệnh tình của ba, thân già này của ba chay mặn đều được!”

Địch Lệ Nhiệt Ba hoảng loạn đứng dậy: “Ông nội, mẹ, không phải con... Con không có, hai người nghe con nói!”

“Mau ngồi xuống, mới vừa mang thai phải cẩn thận kẻo động tới cháu đích tôn của mẹ”

Đắm chìm ở trong vui sướиɠ, Dương phu nhân cao giọng nói: “Bác Trần, phiền bác lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.”

“Từ từ!”

Mắt thấy Dương phu nhân muốn kêu bác Trần tới chiêu cáo thiên hạ, Địch Lệ Nhiệt Ba vội cao giọng nói: “Ai nói con mang thai?”

Phòng khách yên lặng không tiếng động.

“Không phải vừa rồi con nói mình có con với Dương Dương hay sao? Ai nha đứa nhỏ này, đừng ngượng ngùng.”

―― “Con nói chính là Dương Dương ở bên ngoài có đứa con trai riêng, sao con có thể mang thai con của tên chó Dương Dương kia được?”

Con riêng?

Gân xanh hai bên thái dương của Dương Dương nhảy dựng, phản ứng đầu tiên Địch Lệ Nhiệt Ba lại muốn bắt đầu gây chuyện.

Ba bước cũng thành hai, rảo bước nhanh chóng phóng vào phòng khách.

“Ông nội, mẹ, con đã trở về.”

Hai người đang chuẩn bị cẩn thận truy vấn Địch Lệ Nhiệt Ba chuyện có liên quan tới đứa trẻ đã bị Dương Dương trở về đánh gãy ý nghĩ.

“Đã trở lại?”

Dương phu nhân ngẩn người một lát, thở dài, nói: “Con mau tới đây, hỏi một chút Nhiệt Ba xem, chuyện rốt cuộc là như thế nào?!”

Dương Dương bình tĩnh bước đến gần: “Làm sao vậy?”

Địch Lệ Nhiệt Ba ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt dần dần hiện ra ủy khuất.

“Dương Dương, hôm nay em vừa biết một chuyện, em muốn hỏi anh, có phải hay không là thật sự.”

“Chuyện gì?”

“Anh... Anh ở bên ngoài, có phải hay không......”

Địch Lệ Nhiệt Ba cảm xúc đột nhiên kích động lên, như những gì cô sắp nói thật sự khó có thể mở miệng ra, khóc lóc ôm chặt ông nội Dương, hét lên một tiếng kinh thiên động địa, kêu khóc: “Ông nội!”

“Sao, chuyện gì vậy Dương Dương?” Ông nội Dương dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Dương Dương.

―― “Mau mau mau, tên chó kia mau hỏi tôi làm sao vậy?!”

―― “Anh ở bên ngoài đều có con riêng, anh còn có mặt mũi đứng ở trước mặt tôi sao?”

Dương Dương chân như bị đóng đinh tại chỗ, đầu gỗ, không thèm hỏi.

“Dương Dương, con nói đi!”

“Ông nội, con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghẹn ngào từ trong lòng ngực ông nội Dương ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn Dương Dương: “Anh thật sự, không biết chuyện gì hết sao?”

Dương Dương híp hai mắt lại.

“Hôm nay em có đi gặp một người, cô ta nói, con trai của cô ta là... Ưʍ...”

Một bụng toàn lời bịa đặt của Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa kịp nói ra, Dương Dương tay mắt lanh lẹ che miệng của cô lại, ôm eo cô: “Ông nội, mẹ, con và Nhiệt Ba đi lên trước.”

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói chuyện, ngặc nổi có lòng nhưng không có sức, miệng bị Dương Dương bịt chặt lại, chỉ phát ra âm thanh “ ô ô “ mơ hồ không rõ.

“Dương Dương, con...”

Dương Dương không nói hai lời, che miệng Địch Lệ Nhiệt Ba, lôi kéo bắt cóc lên lầu.

Địch Lệ Nhiệt Ba quyền cước đan xen, lại vô tình bị trấn áp.

―― “A a a a một cơ hội quá tốt!!! Quả nhiên! Tên chó này là có chuẩn bị mà đến!!!”

―― “Tức chết mình mà!!! Tên chó, tên chó, thứ đàn ông khốn nạn!”

―― “Tôi đang chửi anh đó, tên chó, anh có nghe thấy tôi chửi anh không, tên chó, thứ khốn nạn, thứ liệt dương!!!”

Đến lầu ba, Địch Lệ Nhiệt Ba hai tay bám chặt khung cửa phòng nhất quyết không chịu đi vào trong.

Dương Dương không nói một lời, trực tiếp khiêng như bao tải, đi thẳng vào phòng, tay bám vào khung cửa không ngăn được sức mạnh lôi kéo, chỉ còn lưu lại tiếng gào hét tê tâm liệt phế đầy tức giận của Địch Lệ Nhiệt Ba: “Ông nội! Dương Dương có con riêng!”

Đương nhiên, “ Dương Dương có con riêng “ năm chữ này chỉ vang vọng khắp phòng, không lọt ra ngoài khi tiếng đóng cửa phòng vang lên.

Dương Dương quăng cô lên trên giường, đứng ở đuôi giường, đôi mắt nặng nề nhìn cô, thần sắc rất là bình tĩnh.

Trái lại, Địch Lệ Nhiệt Ba bởi vì từ lầu một giãy giụa đến lầu ba, tóc hỗn độn, cả người mệt lừ, thở hồng hộc, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

“Mới vừa rồi cô nói cái gì?”

Giọng nói lạnh băng vô cùng bình tĩnh truyền đến, Địch Lệ Nhiệt Ba hô hấp dồn dập, nuốt một ngụm nước miếng, khuỷu tay chống thân thể không ngừng lui ra phía sau.

Chột dạ.

Sao không chột dạ cho được kia chứ?

Trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, lực lượng vũ lực cách rất xa, nếu tên khốn nạn này thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu thì mình phải làm sao bây giờ?

“Không phải anh nghe rõ rồi sao mà còn hỏi?”

“Tôi sợ mình nghe lầm, cho nên muốn nghe cô nói thêm một lần nữa.”

Lá gan Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhiên biến thành size L, tay đều đang phát run: “Hôm nay em mới biết tin anh ở bên ngoài có con riêng, đứa bé đã ba tuổi!”

“Tôi? Có con riêng?!”

Giọng Địch Lệ Nhiệt Ba run rẩy, cắn chặt môi dưới, nức nở nói: “Đúng vậy! Dương Dương, anh vui không? Anh có con trai rồi đó.”

“Ai?”

“Anh!”

“Tôi hỏi chính là mẹ của đứa trẻ là ai.”

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nghe lời này, nháy mắt mất đi toàn bộ sức lực, trầm trọng nhìn Dương Dương: “Anh thừa nhận? Đứa nhỏ kia thật sự là của anh?”

―― “Mình biết mà! Đứa nhỏ nhất định là của Dương Dương! Tình tiết gây bối rối cho vô số người chưa giải được cứ như vậy đã bị mình giải được!”

Nhiệt Ba bị thám tử Holmes nhập, nghĩ lại tình huống trong tiểu thuyết, con trai Dương Dương phải kêu người khác là ba? Chuyện này cũng quá thảm rồi?

Dương Dương bị cô làm tức giận đến đau đầu, híp mắt cảnh cáo cô: “Địch Lệ Nhiệt Ba, cô đừng ghán ghép chuyện không có khả năng xảy ra lên trên người tôi, nói rõ ràng chuyện này cho tôi ngay lập tức!”

Địch Lệ Nhiệt Ba rưng rưng hỏi anh: “Hứa Vi Nhân, anh còn nhớ rõ người này sao?”

Hơi quen tai.

Dương Dương kiệt lực ở trong đầu tìm kiếm những chuyện có liên quan đến người tên Hứa Vi Nhân.

“Anh không nhớ, thì để em nói cho anh nhớ”

“Hứa Vi Nhân là bạn đại học của anh, hai người sớm chiều ở chung lâu ngày sinh tình, sau lại bởi vì biến cố, cô ta mang thai con của anh, đi xa tha hương. Hiện tại cô ta mang theo con trai của hai người về nước. Dương Dương, anh phải vì mẹ con bọn họ mà vứt bỏ em sao?”

Địch Lệ Nhiệt Ba biểu diễn đúng chỗ, giọng điệu bi thống, mang theo âm điệu thấp thỏm bất an, một đôi mắt đẫm lệ mông lung, mỏi mắt chờ đợi mà nhìn anh.

Dương Dương một lời khó nói hết, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba diễn xuất, giọng điệu đạt, tình cảm phong phú đạt, là một diễn viên giỏi.

“Biến cố? Biến cố gì?”

“......”

Biến cố gì? Sao cô biết?

Tác giả không có viết.

“Cô ta mang thai con của tôi sao tôi lại không biết?”

Địch Lệ Nhiệt Ba không tiếng động, nghẹn ngào: “Hôm nay em đi tìm cô ta, em hỏi cô ta, đứa trẻ đó có phải của anh hay không, cô ta thừa nhận! Hơn nữa, đứa trẻ đó lớn lên giống anh y như đúc.”

Nói đến đây, Địch Lệ Nhiệt Ba bất chấp tất cả, bất cứ giá nào, nản lòng thoái chí, ngược lại không còn sợ gì nữa, nhìn chằm chằm vào Dương Dương, hét lên.

“Dương Dương, em và anh kết hôn hơn hai năm, cho dù Hứa Vi Nhân có con của anh, thì cô ta cũng chỉ là kẻ thứ ba không hơn không kém! Em không cho phép cô ta chen chân vào mối quan hệ hôn nhân giữa hai chúng ta, cho dù có con cũng không được!”

Thấy Dương Dương không nói lời nào, cô nhẫn nhục vì mục đích to lớn, đi đến bên cạnh Dương Dương, vô cùng hèn mọn mà giữ chặt ống tay áo của anh, nức nở.

“Dương Dương, anh không thể vì Hứa Vi Nhân cùng con trai của cô ta mà ly hôn với em, dù trước kia hai người từng quen biết, cô ta cũng chỉ là kẻ thứ ba, con trai cô ta cũng chỉ là con riêng, lên không được mặt bàn. Sau này, cho dù anh mang đi ra ngoài, cũng sẽ bị người khác chê cười.”

Thấy Dương Dương vẫn không có hành động nào, Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp tục nói: “Nếu... Nếu anh không thể để con trai của mình lưu lạc bên ngoài, em có thể vì anh cho phép đứa trẻ đó vào cửa, nhưng Hứa Vi Nhân thì không! Em quyết không cho phép cô ta bước vào nhà họ Dương nửa bước!”

―― “Một bên là người vợ không có bất kỳ cảm tình nào, một bên là tình nhân có cảm tình còn tặng kèm một đứa con trai, là một người đàn ông, ai cũng đều biết nên chọn phía nào.”

―― “Không biết Dương Dương khi nào mới đi gặp Hứa Vi Nhân, đến lúc đó, hai người ngồi xuống nhớ lại những kỷ niệm năm xưa, ôm đầu khóc rống, thấy một đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ sợ con tim đều tan chảy.”

―― “Càng nghĩ đến trường hợp này càng thấy kích động!”

Nói nhiều như vậy, thật ra Dương Dương chỉ cảm thấy hứng thú đối với câu “đứa trẻ đó lớn lên giống anh y như đúc” của Địch Lệ Nhiệt Ba.

“Có ảnh của đứa trẻ đó không? Đưa tôi nhìn xem.”

Địch Lệ Nhiệt Ba tâm bất cam tình bất nguyện, đưa ảnh cho anh xem.

Thời điểm nhìn thấy tấm ảnh kia, Dương Dương bị tức đến mức cười ra tiếng.

Đây là Địch Lệ Nhiệt Ba nói “đứa trẻ đó lớn lên giống anh y như đúc”?

Giống y như đúc?

Anh giơ tấm ảnh đến trước mắt Địch Lệ Nhiệt Ba: “Địch Lệ Nhiệt Ba, mắt cô khi nào bị mù mà tôi không biết? Giống chỗ nào?”

Địch Lệ Nhiệt Ba đúng lý hợp tình, cãi lại: “Anh tự xem, đương nhiên cảm thấy không giống, em làm một người đứng xem, khách quan phân tích xử lý bằng lý trí, đương nhiên cảm thấy giống.”

―― “Giống hay không giống không quan trọng, quan trọng là truyền bá ý tưởng, nói càng nhiều, đầu óc sẽ bị tẩy não, không giống cũng thành giống.”

―― “Huống chi Hứa Vi Nhân cũng sẽ không mang đứa trẻ đó đi làm xét nghiệm ADN, là con của ai, ai mà biết.”

―― “Chắc Hứa Vi Nhân cũng không biết cha ruột của con mình là ai.”

“Em sẽ không trốn tránh vấn đề, Dương Dương, em hỏi anh, anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào?”

Việc này có quan hệ gì với tôi? Nhưng Dương Dương lại không nói như vậy, mà là ánh mắt sâu xa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: “Cô muốn xử lý như thế nào?”

Lại vứt vấn đề ngược lại cho Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba thái độ kiêu ngạo, vô cùng âm hiểm độc ác, thuận thế đi diễn xuống, hoàn toàn nhập vai.

“Em tuyệt đối sẽ không ly hôn, cũng sẽ không chắp tay nhường lại vị trí Dương thiếu phu nhân, em không thể tiếp thu sự tồn tại của Hứa Vi Nhân. Nếu anh không thể nhất đao lưỡng đoạn với cô ta, em sẽ nói chuyện này cho ông nội...”

Dương Dương thấy cô suy xét chu toàn, nói tiếp lời: “Ông nội rất thích cô, ông tuyệt đối sẽ không bởi vì một đứa con riêng mà từ bỏ cô.”

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.

―― “Tên chó này nói hình như có chút đạo lý.”

―― “Ông nội là một người rất truyền thống, lỡ như bởi vì việc này mà buộc mình sớm sinh con với tên chó này, chẳng phải là xong đời rồi sao?”

―― “Không được, phía ông nội thì để hôm nào đó đi thăm dò lại tính sau, tuyệt đối không thể tùy tiện hành động.”

“Sức khỏe của ông không tốt lắm, chuyện này trước đừng nói cho ông biết. Nhưng Hứa Vi Nhân... Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cô ta! Không phải cô ta muốn quay trở lại giới giải trí sao? Cô ta nằm mơ! Em muốn tìm người phong sát cô ta! Làm cô ta không có cơ hội tái nhậm chức! Làm cô ta mang theo con của cô ta rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt em!”

Cho dù Hứa Vi Nhân là nhân vật trong tiểu thuyết hay là người thật ở hiện tại, đều là kẻ địch của cô, không đề cập tới những gì xảy ra trong tiểu thuyết, nhưng cô cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ có thể xảy ra. Thân là nữ phụ độc ác, nói không chừng còn bị nữ chủ đánh đến hoa rơi nước chảy.

Huống chi, hôm nay đối đầu với cô ta, Hứa Vi Nhân hoàn toàn không thua kém cô, còn rất có thủ đoạn.

Cô không thể thua!

Thua, chính là phải sống thê thảm vượt qua tuổi già.

Dương Dương nhắc nhở cô: “Nhưng sức ảnh hưởng của cô ở giới giải trí không lớn, còn làm chưa được hành động một tay che trời, Hứa Vi Nhân sau bốn năm mới về nước, khẳng định đã có kế hoạch.”

Địch Lệ Nhiệt Ba dừng một chút, chần chờ nhìn anh: “Ông xã, anh thích cô ta đến như vậy sao? Vẫn luôn nói chuyện giúp cô ta, hay là, anh chuẩn bị trải đường giúp cô ta?”

“Tôi chỉ là đứng ở góc độ người xem phân tích khách quan, huống chi, những gì cô nói đó là trị ngọn không trị gốc, để tôi dạy cho cô nên làm như thế nào mới tiêu diệt đối thủ thành cám.”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “?”

“Không phải cô lo lắng Hứa Vi Nhân giọng khách át giọng chủ, leo lên đầu sao?”

Dương Dương nhìn cô không hề chớp mắt: “Chỉ cần hai chúng ta có con, cô sẽ không bao giờ lo lắng Hứa Vi Nhân chen chân vào hôn nhân của hai chúng ta nữa.”

Địch Lệ Nhiệt Ba biểu tình nghiêm túc.

―― “Con? Tôi có con của ai?”

―― “Chồng tương lai của tôi còn đang ở nhà trẻ, tự bản thân chồng tôi còn là một đứa trẻ, vậy tôi phải sinh con với ai đây?”

Dương Dương ngẩn ra.

“Địch Lệ Nhiệt Ba!!!”

Hết chương 40