[Dương Ba] Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu (1188)

Chương 12

“Hắn thân với cô rồi?” An Nhã bưng một chén rượu đỏ. Móng tay đỏ chót nổi bật trên ly rượu pha lê đẹp mắt cực kỳ, phối hợp với khớp xương rõ ràng, bàn tay trắng ngọc hoàn mĩ, không tục tĩu, ngược lại có cảm giác yêu diễm.

“Nhiệt Ba, tin tôi, hắn thân với cô tuyệt đối không phải là bởi vì thích cô.”

“Không phải là bởi vì thích tôi vậy tại sao hôn tôi?” Nhiệt Ba khí thế hùng hồn, giọng điệu vô cùng cố chấp, mặt mũi viết tràn đầy hai chữ “Không tin”. Khuôn mặt mang theo ý cười, tựa hồ đang đắm chìm trong mộng đẹp.

An Nhã nhìn cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Địch tiểu thư, đừng cười, có cười hắn cũng không có khả năng bởi vì thích cô nên mới thân với cô. Đều nói nữ nhân ở trong tình yêu chỉ số thông minh là bằng không, trước đó tôi còn chưa tin, vừa nhìn thấy cô tôi liền tin, cô có thể hay không có chút tiền đồ?”

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba một bộ dáng không yên lòng, An Nhã nghiêm túc nói với cô: “Cái này, tôi và cô phân tích xem. Cô cùng Dương Dương kết hôn hai năm, số lần cô gặp được anh ta tôi biết rõ ràng, anh ta không thích cô tôi tin chính cô cũng nhìn ra được, từ lúc Dương Dương về nước đến nay mới được bao lâu? Một tháng?”

“Nửa tháng.”

“ Được, nửa tháng. Đại tiểu thư, hai ngày trước tôi đưa cho cô cái kịch bản và tiểu thuyết, Dương Dương thậm chí còn không có mặt để chúc mừng. Xem ánh mắt cô, cùng thân thể cô giữ khoảng cách, người thích cô sẽ làm những việc như vậy sao?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc suy nghĩ một phen, giống như thất bại lắc đầu.

“Cho nên a, không phải tôi đả kích cô, ở trong đó khẳng định có cái nguyên nhân gì khác, tóm lại sẽ không là bởi vì thích cô.” Nghĩ nghĩ, An Nhã lắc đầu, “Dương Dương nam nhân này lạnh nhạt lại vô tâm, cô muốn để cho anh ta thích cô, chỉ sợ được phải chịu không ít ủy khuất. Thà là cô nghe tôi một câu, cũng sẽ không trở thành giống như bây giờ, càng lún càng sâu.”

Anh ta không thích tôi thì tôi càng cao hứng. Địch Lệ Nhiệt Ba trong lòng oán thầm.

Buổi sáng lúc Dương Dương đoạt đi nụ hôn đầu tiên của cô, Địch Lệ Nhiệt Ba trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ thông suốt được. Rõ ràng một người chán ghét cô như vậy, làm sao chỉ trong thời gian ngắn, đối với cô phảng phất là biến thành người khác.

Không giống lúc trước đối với mình không lời nào để nói, thậm chí cô mơ hồ còn có loại ảo giác Dương Dương đang cùng mình đối nghịch.

Thế nhưng là làm sao có thể chứ?

Dương Dương hắn điên rồi phải không?

Không nghĩ ra, lúc này mới tìm đến người vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, An Nhã, để nghe phân tích.

“Nhưng mà, như bây giờ cũng rất tốt, dù sao cũng so với trước đó Dương Dương đối với cô thờ ơ tốt hơn nhiều.”

“Có ý gì?”

“Cô không phải vẫn muốn lấy được tâm Dương Dương sao? Lúc trước anh ta đối với cô coi như không thấy. Bây giờ nụ hôn này, cô không cần phải để ý đến dụng ý của anh ta là gì, hôn chính là hôn. Đây là bước đầu tiên của hai người. Tôi tin tưởng, hai người còn sẽ có bước thứ hai rồi bước thứ ba, sau đó phát triển tiếp, “ An Nhã nhíu lông mày suy tư, cuối cùng kết luận, “Dựa vào kinh nghiệm của tôi đến nay, sớm muộn sẽ có một ngày, Dương Dương khẳng định sẽ yêu cô.”

Địch Lệ Nhiệt Ba biểu lộ giống như gặp quỷ.

Sớm muộn sẽ yêu cô?

Phi phi phi! Đêm hôm khuya khoắt nói điểm xấu như thế!

Rủa ai đây?

“Chúc mừng cô, sắp được như nguyện rồi.”

“... Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, tôi hiểu nam nhân chẳng lẽ không bằng cô?”

Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình nặng nề, thực sự không nguyện ý thừa nhận suy đoán lần này của An Nhã.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, rất có lý.

Hai năm trước kết hôn, Dương Dương ngay cả cùng cô ngủ chung một cái giường đều ghét bỏ, vậy mà bây giờ lại nguyện ý hôn cô.

Biến hóa thực sự là quá lớn.

Kết hôn mới hai năm, Dương Dương liền hôn cô, qua một thời gian ngắn nữa, chẳng phải là muốn cùng cô lên giường?

Không được, vẫn là phải nắm chắc thời gian ly hôn, nếu không thời gian lâu dài, giống như An Nhã nói, cẩu nam nhân Dương Dương kia đường đường chính chính chiếm hữu cô, chẳng phải là phiền phức lớn rồi?

Màn hình điện thoại di động trên mặt bàn của An Nhã sáng lên, là tin nhắn thoại từ Wechat.

Âm thanh mười giây.

Cô đặt ở bên tai nghe, cười, cũng gửi lại tin nhắn thoại: “Được rồi, em biết rồi, bảo bối, em cũng nhớ anh.”

Giống điệu cười duyên này Nhiệt Ba rùng mình một cái.

An Nhã gửi xong đang muốn thoát khỏi Wechat, nhìn Nhiệt Ba một chút, đầu ngón tay dừng lại, “Nhiệt Ba, có muốn hay không làm quen vài bạn mới?”

Cô lung lay điện thoại, hiện ra một chuỗi ảnh soái ca.

Ai không muốn đâu? Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa nước mắt tuôn đầy mặt.

Dù cho nội tâm mãnh liệt muốn như nào, mặt ngoài vẫn là phải giả bộ.

Cô quả quyết nhịn đau cự tuyệt, “Không cần, tôi bây giờ rất tốt.”

An Nhã híp mắt nhìn cô, hoài nghi hỏi: “Thật không?”

“Ừm, thật.”

An Nhã nhíu mày, “Cô đã không đồng ý kết bạn mới, vậy tôi gọi mấy người bạn đến cùng uống mấy chén không sao chứ?”

Nhiệt Ba há mồm muốn nói chuyện, An Nhã lại trực tiếp gửi tin. Một câu “Có đây không”, năm giây sau, âm thanh thông báo từ Wechat nối liền không dứt vang lên.

Có câu nói thế nào?

Chỉ cần chị dáng dấp đẹp, một tiếng “Có đây không” em liền đổ.

Cái này cũng ngược lại quá nhanh.

Nữ nhân này sức hút quá mạnh.

An Nhã nghiêm túc cẩn thận chọn ra ba người, nói ra địa chỉ, lập tức tắt điện thoại.

“Đợi chút nữa liền đến. Cô yên tâm, người tôi quen biết đều rất đáng tin cậy, ở bên ngoài sẽ không nói lung tung.”

Toàn bộ quá trình không đến một phút, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn mà than thở.

Chỗ hai người đang đứng là câu lạc bộ tư nhân của người yêu cũ An Nhã, có trời mới biết cô ấy làm thế nào đem quan hệ với nam nhân đó xử lý tốt như vậy, chia tay không chỉ không kết oán, thậm chí còn có thể làm bằng hữu. Cô đến đây cùng nam nhân khác gặp riêng, có khả năng 50% sẽ đánh nhau.

Nhiệt Ba lo lắng đợi nửa giờ, cửa lúc này mới bị người mở ra.

Trong này ánh đèn u ám, ba thiếu niên suất khí đi vào, dáng người thẳng tắp, còn chưa đi ra sân trường đã thấy trên mặt lộ ra ngây ngô, lộ ra khuôn mặt thanh xuân dào dạt.

Đi đến là mấy đứa bé trai sao? Không phải, là thanh xuân!

“Chị An Nhã.” Ba người nhao nhao chào hỏi.

“Giới thiệu cho các em một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba, các em hẳn là đều biết.”

“Đương nhiên biết, “ đứa bé trai kia thần sắc kích động, “Mỗi một bộ phim của chị Nhiệt Ba chúng em đều đã xem qua. Trước đó thầy giáo còn dùng đoạn ngắn trong phim của chị Nhiệt Ba giảng cho chúng em cách diễn, vẫn nghĩ có cơ hội nhất định phải gặp chị một chút, không nghĩ tới hôm nay rốt cục gặp được!”

Nghe một chút, mấy đứa trẻ này và Dương Dương đều là người, có thể nói tại sao lại khác biệt như vậy không?

Bị đứa bé trai đẹp mắt như vậy trước mặt mọi người khích lệ, Địch Lệ Nhiệt Ba trái tim đập thình thịch, đang nghĩ ngợi nói hai câu...

“Kí chủ, xin đừng quên “Tình sâu như biển” của cô.”

“... Ta biết! Ngươi yên tâm, con người của ta rất có đạo đức nghề nghiệp. Trước khi cùng Dương Dương ly hôn, ta sẽ tôn trọng hôn nhân này.”

Nhiệt Ba ở trong lòng mắng một câu thô tục, rất thô tục.

“Cảm ơn đã thích tôi.” Đối với đứa bé nam kia, Địch Lệ Nhiệt Ba bưng giá đỡ, không lạnh không nhạt gật đầu.

Đứa trẻ kia sững sờ, tựa hồ chưa bao giờ bị người lãnh đạm như vậy đối đãi qua, cảm xúc xấu hổ chợt lóe lên.

An Nhã không cảm thấy kinh ngạc, để mấy người ngồi xuống.

Mấy đứa bé trai dáng dấp tốt lại biết nói chuyện, uống rượu chơi xúc xắc giảng trò cười, chọc cho An Nhã cười không ngừng.

“Nhiệt Ba, ngồi xa như vậy làm gì, tới cùng nhau chơi đùa.”

Nhiệt Ba cực kỳ bi thương cự tuyệt, “Không được, mọi người chơi đi, tôi không hứng thú.”

An Nhã đem xúc xắc để xuống, ném cho hai đứa trẻ một ánh mắt, hai người kia hiểu ý, đứng dậy ngồi vào hai bên Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba phảng phất ngửi thấy mùi ánh nắng.

“Chị Nhiệt Ba, thời điểm em ở trường học vẫn nghe nói đến chị. Nhìn thấy chị trên TV, em vẫn luôn ngưỡng mộ, chị so sánh trên TV còn xinh đẹp hơn.”

“Chị Nhiệt Ba, em bây giờ còn đang ở Bắc Ảnh học. Em biết chị cũng là tốt nghiệp từ Bắc Ảnh, coi như chị vẫn là học tỷ của em, không biết về sau có cơ hội hay không, có thể may mắn cùng chị diễn một bộ kịch.”

Hai cái tiểu thịt tươi tướng mạo suất khí, ở Ngu Nhạc Quyển cũng khó tìm được. Thanh xuân toả sáng, khuôn mặt tinh xảo này... Cô cứ nghĩ là An Nhã mỗi ngày bị nhiều nam nhân như vậy quấn lấy, mặc dù nhanh vui, nhưng cũng khẳng định thống khổ cùng phiền não. Bây giờ xem ra là cô nghĩ sai rồi, An Nhã vui vẻ, cô không tưởng tượng nổi.

“Chị Nhiệt Ba, chị ở Ngu Nhạc Quyển lâu như vậy, bên trong Ngu Nhạc Quyển có hay không phát sinh việc gì?”

“Khẳng định có, “ một tên tiểu thịt tươi khác mở miệng, nói: “Đoạn thời gian trước không phải có một vụ lớn sao?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ tiểu thịt tươi này đang nói đến chính là việc về Dương Dương và Trái Dung.

“Chuyện gì?”

“Đoạn thời gian trước, Hàn Kiêu ở trung tâm thành phố mua một căn phòng.”

“Một căn phòng thì sao?”

“Một căn phòng là không có gì, thế nhưng là căn phòng kia, giá cả có thể so với một cái tòa nhà trung tâm.”

“Nơi nào có phòng đắt như thế?” Giọng điệu kinh ngạc lộ rõ trên mặt.

“Còn có thể là ở nơi nào, toàn bộ thành phố A, cũng chỉ có ở Dương thị mới đắt như vậy.”

“Hàn Kiêu vậy mà lại ở đó mua một căn phòng, tôi nghe nói chỗ ấy, có điều gì đó mờ ám.”

“Động tĩnh lớn như thế, mới bị mọi người điều tra. Chị Nhiệt Ba, chị ở Ngu Nhạc Quyển nhiều năm như vậy, có quen biết Hàn Kiêu không?”

An Nhã bật cười, “Bộ phim tiếp theo của Nhiệt Ba chính là hợp tác với Hàn Kiêu, em nói xem có biết hay không?”

“Hàn Kiêu giàu như vậy thật sao?”

An Nhã thuận miệng xen vào một câu, “Hàn Kiêu ở Ngu Nhạc Quyển nhiều năm như vậy, có thể được xưng là ảnh đế, cầm vô số giải thưởng, bán cháy vé nhanh nhất, em nói xem anh ta có giàu hay không?”

“Kỳ thật điều này cũng không có gì kinh ngạc, Hàn Kiêu mua một căn phòng, Dương thị là nhà đầu tư của Nhất Phẩm Lan Đình, Nhất Phẩm Lan Đình có mấy tòa nhà? Chủ tịch Dương thị có bao nhiêu tiền tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Nghe nói Chủ tịch Dương thị vẫn chưa đến ba mươi, nhà giàu, nhiều năm như vậy vẫn giữ mình trong sạch, cũng không biết về sau phu nhân Chủ tịch Dương thị sẽ là ai.”

An Nhã nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười, “Vậy khẳng định sẽ là một mỹ nữ phong hoa nguyệt dại.”

Nhiệt Ba trừng cô một chút.

“Các em không biết Chủ tịch Dương thị đã kết hôn rồi sao?” Tiểu thịt tươi ngồi ở bên người An Nhã mở miệng.

“Kết hôn?”

“Sau sự việc Hàn Kiêu mua nhà, liền có người tung tin về Chủ tịch Dương Dương, hơn nữa còn nói ra sự thật anh ta đã kết hôn.”

“Đã kết hôn? Ai vậy?”

“Hình như còn là một nữ minh tinh.”

“Minh tinh? Làm sao có thể, người như anh ta sẽ cưới một tiểu minh tinh sao?”

Tiểu thịt tươi ngồi bên cạnh An Nhã trực tiếp đưa điện thoại di động ra, lướt qua một cái tin tức Weibo, “Weibo có chứng cứ, không tin chính mọi người nhìn.”

An Nhã cầm lấy, lật nhìn hai mắt, cười đưa điện thoại di động đưa cho Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba bán tín bán nghi nhận lấy.

Kỳ thật tin tức Weibo này thật đúng là không có viết đối tượng kết hôn của Dương Dương là ai, chỉ vạch trần nói là Dương Dương cùng một minh tinh giấu mọi người cưới nhiều năm.

Đương nhiên, bình luận ở dưới tin tức Weibo càng có ý tứ hơn.

“Chủ tịch Nhất Phẩm Lan Đình, mọi người biết giá trị bản thân bao nhiêu không? Sẽ lấy một tiểu minh tinh sao? Chủ blog đang đùa tôi à?”

“Tôi tin chủ blog, minh tinh ở Ngu Nhạc Quyển thì sao? Xinh đẹp! Bây giờ nam nhân nào chả háo sắc.”

“Một căn phòng lại tương đương một tòa nhà? Nhất Phẩm Lan Đình đắt như thế???”

“Một căn phòng bằng một tòa nhà, Ngu Nhạc Quyển kiếm bộn.”

“Tôi tính một chút, bằng tiền lương của tôi hiện tại, muốn mua phòng ở Nhất Phẩm Lan Đình, không ăn không uống, giống như thời kì đồ đá bắt đầu tiết kiệm tiền.”

“Chủ blog không phải đã quên sự tình trước đó không lâu của Dương thị với Trái Dung chứ, còn dám phát ra loại lời đồn này, không sợ Dương thị kiện sao?”

“Dương Dương dạng người này, coi như cưới, cũng nên cưới người xứng đôi chút chứ? Làm sao có thể ở bên trong Ngu Nhạc Quyển tìm vợ, chủ blog giải thích đi!”

“Cầu vạch trần!!! Nữ nhân nào lại có thể cưa được nam nhân này! Dương Dương quả thực là hình mẫu lí tưởng của tôi! Có tiền, có nhan, giữ mình trong sạch, nam nhân như vậy quả thực hiếm có! Tôi điên cuồng hâm mộ cô ấy!!!”

“Ai, dấu diếm lâu như vậy vẫn là bị phát hiện, tôi cứ việc nói thẳng đi, tôi chính là vợ của Dương Dương đây.”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “...”