*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết được tin tức Dương Dương trở về, Địch Lệ Nhiệt Ba tận lực xin phép đoàn làm phim cho nghỉ, về nhà sớm để chuẩn bị.
Dương Dương bình thường không hay ở nhà. Chuyện của công ty bận bịu, phần lớn thời gian không phải đi công tác bên ngoài thì chính là đi công tác ở nước ngoài. Mà Địch Lệ Nhiệt Ba quay phim bận bịu, cũng lâu ngày không có về nhà.
Kết hôn hai năm, hai người gặp mặt đã ít lại càng thêm ít.
Nghe nói lần này Dương Dương trở về, đoán chừng phải đợi một thời gian thật dài nữa mới đi.
Địch Lệ Nhiệt Ba nắm lấy cơ hội, phân phó trợ lý mua không ít đồ ăn Dương Dương thích, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường thường chỉ cần phương thức nấu nướng đơn giản nhất. Bận rộn mất hai giờ, Nhiệt Ba mở ra thức ăn ngoài phần mềm, nấu một bàn tiệc hải sản.
Đồng hồ điểm tám giờ, Nhiệt Ba ngồi trước bàn ăn, thất thần nhìn đồ ăn trên bàn nguội dần.
Ngoài cổng không có động tĩnh, điện thoại cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Cô biết, Dương Dương vừa về nước, chắc chắn sẽ phải xã giao nhiều, thời gian này hơn phân nửa là bị người nào hoặc chuyện gì đó ngăn trở, thoát thân không ra.
Loại sự tình này phát sinh quá nhiều lần, quá mức quen thuộc nên cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Giống như trong hôn nhân, phụ nữ công việc bận rộn đứng trước lão công hùng mạnh trước mặt, vĩnh viễn ở vào thế yếu.
Nhân vật cô được đóng vai nhiều nhất chính là ở trước bàn ăn chờ đợi lão công về nhà. Trừ an tĩnh chờ đợi, không còn cách nào khác.
Nhiệt Ba mười phần kiên nhẫn đợi đến chín giờ mới gọi điện thoại cho Dương Dương.
Điện thoại không ai bắt máy.
Nhìn đống đồ ăn trước mặt sớm đã lạnh thấu, Nhiệt Ba kiên nhẫn đem đồ ăn đưa vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Tiếp tục chờ.
Rốt cục đến mười một giờ, hướng cổng mới có động tĩnh, mà giờ khắc này trên đồ ăn trên bàn đã sớm lạnh thấu.
Dương Dương sau một ngày chịu đựng mệt mỏi từ sáng đến chiều tối mà về. Áo khoác được cởi xuống, khoác lên trên cánh tay, áo sơ mi trắng rộng rãi khiến đôi vai gò lộ ra. Mi tâm hãm sâu, cưỡng chế đè nén một cỗ đóng băng cùng hờ hững.
Trong không khí mê mang ngửi thấy một cỗ mùi rượu nhàn nhạt.
"Anh trở về rồi?"
Một tiếng âm thanh chần chờ xinh xắn từ hướng phòng bếp truyền tới.
Dương Dương quay đầu nhìn phòng bếp màu da cam u ám, dưới ánh đèn chính là người vợ hắn kết hôn hai năm đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh hỉ.
Chỉ một thoáng, Dương Dương ngũ quan vốn đã lạnh lùng như là phủ thêm một tầng băng sương, nhàn nhàn nhìn Nhiệt Ba một chút, từ trong cổ họng phun ra một chữ: "Ừm."
"Ăn cơm chưa? Em là tự mình nấu cho anh..."
"Không cần, đến đây, có việc cần thương lượng với cô."
Dương Dương ngồi ở trên ghế sa lon, bên trong quần Tây hai đầu chân dài thanh thản khoác lên trên mặt đất, khuỷu tay chống lên đùi, cúi đầu mệt mỏi xoa mi tâm. Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến bên cạnh, hắn đem một phần văn kiện ném trên bàn trà trước mặt.
Mặc dù nói là thương lượng, nhưng giọng điệu lại không có nửa phần ý tứ muốn thương lượng.
"Nhìn xem, nếu như không có ý kiến gì thì liền ký tên đi."
Bốn chữ thỏa thuận ly hôn to lớn khắc sâu vào tầm mắt Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Đơn thỏa thuận ly hôn? Anh muốn cùng em ly hôn?"Nhiệt Ba âm thanh run rẩy, mi tâm vặn vẹo. Phảng phất như vừa nhận lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng lớn lao, mơ hồ nhìn Dương Dương, hốc mắt đỏ lên, "Dương Dương, anh đừng nói giỡn với em, em chuẩn bị cho anh hải sản mà anh thích ăn nhất, còn nữa... Anh làm việc mệt không? Có muốn tắm rửa lại trước..."
"Tôi không phải nói đùa với cô, Địch Lệ Nhiệt Ba, hai năm trước hai chúng ta kết hôn, cô hẳn phải biết trước điều này. Hai năm nay chúng ta không có tình cảm vợ chồng, cũng không có người ngoài biết về cuộc hôn nhân này. Bây giờ ly hôn, cô không có bất luận tổn thất danh dự cùng tài sản gì. Mặt khác, tài sản sẽ được chia đều. Nếu như cô xem không hiểu, ngày mai tôi sẽ để cho luật sư đơn độc tới cùng cô giải thích."
"Em không hiểu! Em cái gì cũng đều không hiểu! Chúng ta ăn cơm trước có được hay không? Cơm nước xong xuôi anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, em còn có việc, liền không bồi anh nữa."
"Địch Lệ Nhiệt Ba, tôi đang cùng cô nói chuyện đàng hoàng, cô không cần cố tình gây sự!"
Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng một lát, tay nắm chặt thành quyền, vành mắt tràn đầy lệ nóng.
Cô vốn đã không hiểu lại tuyệt vọng, lòng chua xót cùng ủy khuất không chút nào che lấp, "Thế nhưng là vì cái gì? Rõ ràng hai năm nay đều tốt, tại sao phải cùng em ly hôn? Lý do là gì? Là em không tốt sao? Là em làm sai chỗ nào, dù sao anh cũng phải cho em một cái lý do."
"Lý do?" Dương Dương nhìn cô thật lâu, đột nhiên phun ra một tiếng cười nhạo, khóe miệng hoàn mĩ châm chọc cùng giọng điệu mỉa mai đâm vào Địch Lệ Nhiệt Ba chóp mũi mỏi nhừ.
"Những năm nay cô sau lưng tôi làm những gì, liền không cần tôi lại phải lắm lời đi? Tôi không muốn nói chuyện quá khó nghe, cũng không muốn đem cuộc hôn nhân giả tạo này hết thảy đều đâm thủng, hòa bình ly hôn chính là đã chừa cho tất cả mọi người chút mặt mũi."
"Thế nhưng là... Em không đồng ý ly hôn! Em không đồng ý! Em không ký!" Địch Lệ Nhiệt Ba làm bộ đem đơn thỏa thuận ly hôn xé thành hai đoạn, "Chúng ta là vợ chồng, hai năm nay trôi qua đều tốt, tại sao phải ly hôn?"
Dương Dương mắt lạnh nhìn, cũng không ngăn cản hành động của cô, "Ngày mai tôi sẽ dẫn luật sư tới, cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước."
Thậm chí ngay cả ngủ cũng không chịu ngủ ở đây.
Dương Dương mặc áo khoác vào rời đi.
Vừa ra đến trước cửa, Dương Dương quay đầu nhìn một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba
Ngồi xổm đưa lưng về phía hắn ở bên bàn trà, nắm trong tay tờ đơn ly hôn, im ắng run rẩy.
Dương Dương hai mắt hơi trầm xuống. Hắn biết Địch Lệ Nhiệt Ba đối với mình mối tình thắm thiết, nhưng hắn đối Địch Lệ Nhiệt Ba lại không có nửa điểm yêu thích. Nếu như không phải Địch Lệ Nhiệt Ba gần đây làm việc quá mức, kém chút náo ra nhân mạng đến, hắn cũng sẽ không đưa ra yêu cầu ly hôn.
Cuộc hôn nhân này không có giá trị cũng không có ý nghĩa, nếu tiếp tục cuối cùng cũng chỉ là mua dây buộc mình, hại người hại mình mà thôi.
Dừng lại một chút, Dương Dương liền nhấc chân rời đi.
Phòng khách lớn như vậy lại bao phủ một cỗ vắng vẻ âm lãnh.