Dịch: Tiểu Duyên
***
Vết nứt rất rộng, giống như một nhát búa bổ xuống từ hư không. Nếu không nhờ ánh sáng vàng chiếu rọi, phỏng chừng Ninh Thần có tìm cả đời cũng chẳng thể nhận ra.
Thế giới chết tiệt này luôn có một số chuyện chết tiệt mà người thường không thể nào hiểu được, ví dụ như Tiên thiên, lại ví dụ như một tờ giấy biết phát sáng chỉ đường.
Ninh Thần cảm giác thế giới quan ban đầu của mình cứ như một tấm gương rơi trên mặt đất, vỡ nát đến mức không thể nào nát hơn.
Tiến vào trong khe nứt, một người một ngựa yên lặng đi về phía trước. Con đường ở ngay dưới chân, nhưng vẫn có vài phần mộng ảo.
Hóa ra, hắn vẫn không thể nào tán đồng triệt để với tất cả những gì đã xảy ra trước đó.
Đã đến đoạn cuối của con đường bên trong vết nứt; trong lúc hoảng hốt, bọn họ đã xuất hiện trên một cánh đồng tuyết.
Động tác đầu tiên của con ngựa trắng nhỏ chính là giẫm vó một cái. Vừa liếc ngang bằng một ánh nhìn tao nhã xong, nó lập tức cắm đầu vào mặt tuyết, nhai lấy nhai để một cách điên cuồng.
Ninh Thần khinh bỉ nhìn nó; đúng là kẻ chưa từng trải sự đời, chẳng có cử chỉ thanh tao gì cả.
Sau đó, Ninh Thần nhẹ nhàng hốt một nắm tuyết lên, để rồi... nhét thẳng vào trong miệng, nhai răng rắc...
Thật tuyệt vời!
Một người, một ngựa thoải mái ngẩng đầu với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cuộc sống ở U minh Địa phủ thật sự chính là Địa ngục. Cả hai đã không ăn, không uống, ngay cả tuyết cũng không có để ăn. Hiện giờ, hai kẻ này mới nhận ra rằng, dù ăn một nắm tuyết thôi thì cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cảm giác nóng bỏng trong cổ họng tiêu tan dần; Ninh Thần ném nắm tuyết trong tay xuống, khi nhìn thấy con ngựa trắng nhỏ vẫn đang ăn điên cuồng thì không khỏi nhướng mày, vỗ mạnh vào mông ngựa rồi quát lớn:
“Mày muốn chết à?”
Ăn thế này, có khi ăn luôn cả mạng. Làm chuyện gì cũng phải có mức độ; thân thể của bọn họ lúc này vẫn rất suy yếu, khó mà chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
“Phì phò...”
Ngựa trắng nhỏ liếc mắt nhìn hắn rồi lui về phía sau hai bước, cuối cùng bèn mặc xác hắn mà tiếp tục ăn.
Ninh Thần tức giận, nhưng khi đang muốn nổi giận hơn nữa thì đột nhiên nhìn thấy vị trí tuyết đọng mà con ngựa trắng mới đứng vừa rồi đã tan chảy toàn bộ. Hắn không thể không ngẩn người ra.
Rốt cuộc, viên ngọc mà tên này ăn vào là thứ gì vậy? Đã qua mấy ngay nay, tại sao tác dụng có nó vẫn còn nghiêm trọng thế kia?
Ninh Thần thầm lo lắng, nhưng vì thấy con ngựa trắng nhỏ ăn uống ngon lành như thế nên cũng không ngăn cản lại nữa.
“Chờ ở đây, đừng có chạy lung tung.”
Dứt lời, Ninh Thần di chuyển xe lăn, tiến về phía xa xa.
Không bao lâu sau, Ninh Thần trở về, còn mang theo một khối thịt huơu. Miếng thịt không lớn, nhưng đủ cho một người và một ngựa ăn cùng.
Hắn không biết con ngựa trắng nhỏ có ăn được thịt hay không, nhưng lúc này không ăn cũng phải ăn.
Diêm đánh lửa đã hết, mà xung quanh cũng chẳng có cành cây khô nào, thế nên hắn không thể nhóm lửa được. Bên cạnh đó, tu vi của hắn còn chưa đạt tới trình độ như Thần chi tử với khả năng tác động đến thiên địa mà biến hóa, vậy nên cũng không thể tự nhóm lửa mà không có công cụ được.
Chia nhỏ phần thịt hươu xong, Ninh Thần cố nhịn cơn buồn nôn rồi nhét hết miếng thịt vào miệng. Mùi tanh xộc lên mũi, khiến cái dạ dày rỗng tuếch nhiều ngày qua co rút liên tục, trào ra một dòng nước chua.
Nhưng hắn biết rõ rằng, không ăn thì sẽ chết. Thân thể của hắn đã kiệt sức hẳn khi đi ra tới vùng bình nguyên đầy tuyết trắng này.
Nhét vội cho mình hai miếng thịt, Ninh Thần lại cắt một miếng khác, nhét vào mồm con ngựa trắng nhỏ.
“Phì phò...”
Con ngựa trắng nhỏ không muốn ăn, lập tức nôn ra.
“Ăn đi!”
Ninh Thần sầm mặt, quát.
Thấy chủ nhân nổi giận, con ngựa trắng nhỏ rêи ɾỉ vài tiếng oan ức, nhưng cuối cùng cũng cố gắng gặm lấy miếng thịt nằm dưới lớp tuyết kia rồi bắt đầu ăn.
Nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng nề, Ninh Thần khẽ thở dài, vuốt ve đầu ngựa, nhẹ giọng nói, “Kiên nhẫn một chút! Chỉ cần có thể sống sót, vậy chịu chút ít khổ đau thế này cũng đáng giá mà.”
Con ngựa trắng nhỏ cọ đầu nó vào ngực Ninh Thần, trông cực kỳ đáng thương.
“Được rồi, đừng yếu đuối như hội chị em bạn dì nữa.”
Ninh Thần đẩy con ngựa trắng ra, không thể không la rầy nó.
Thịt sống chưa nấu có mùi tanh rất nồng, dính máu tươi đầm đìa, thế nên con ngựa trắng nhỏ phải ăn trong đau khổ, còn Ninh Thần vừa ăn vừa buồn nôn. Giữa hoang nguyên, một người và một ngựa vừa cắn xé thịt vừa nhìn chằm chằm lấy nhau, sợ kẻ còn lại ăn ít hơn mình.
Bọn hươu trên vùng hoang nguyên phũ tuyết này rất ốm yếu, sau khi moi sạch nội tạng và nhổ hết lông đi, thì phần thịt còn lại cũng chẳng còn nhiều cho lắm. Nhìn miếng thịt cuối cùng, Ninh Thần nhét ngay vào miệng con ngựa trắng, sau đó nhanh chóng dùng tuyết để rửa sạch tay trước khi thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Con ngựa trắng nhỏ thống khổ nuốt vào miếng thịt cuối cùng xuống, tiếp đến là vâng lời mà khua vó bước đi. Vừa đi, nó vừa muốn nhợn ói.
Cơn tuyết lớn cuối cùng cũng đã dừng lại, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng. Trận tuyết lớn này chỉ đơn thuần là do đột xuất; đặc biệt là ở phía Bắc, khắp mọi nơi đều là một màu tuyết trắng mênh mông.
Ninh Thần không biết mình đã đi đến tận đâu, thậm chí còn lạc luôn cả phương hướng. Trên vùng tuyết nguyên này, khắp nơi đều giống hệt như nhau, chẳng thể phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.
Đi trong tuyết sẽ dễ dẫn đến chứng mù tuyết, thế nên Ninh Thần sẽ bịt mắt con ngựa trắng nhỏ lại sau mỗi một khoảng thời gian, tiếp đó là tự nhắm mắt của mình lại. Cả hai dựa vào cảm giác mà đi thẳng về phía trước. Dù gì đi nữa thì bọn họ cũng không rõ phương hướng, chỉ cần đi thẳng là được.
Tuy nhiên, hắn lại không hề lường trước rằng, nếu một kẻ đang mang vận xui, thế thì chắc chắn sẽ xui tận mạng.
Ngay lúc Ninh Thần và con ngựa trắng nhỏ sắp nhìn thấy hy vọng ở phía trước, nơi có một tòa thành trì mờ mịt dựng đứng ở đó, thì chợt có một người đàn ông mặc áo trắng đang tiến dần đến cả hai từ một vị trí nghiêng lệch ở đằng xa.
Sau khi nhìn thấy một người và một ngựa trước mặt, rõ ràng là người đàn ông áo trắng ấy cũng sửng sốt. Giữa vùng tuyết nguyên mênh mông này, một cặp đôi như vậy quả thật là rất đặc biệt, rất dễ nhận thấy.
Nhân gian hay bảo rằng, đạp mòn gót giày tìm chẳng thấy – đến khi đắc được, chẳng tốn công.
Ninh Thần cảm nhận được sát khí từ gã đàn ông kia. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng khi chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì một luồng kiếm quang lạnh lẽo đã lao đến trước mặt.
“Ầm!”
Kiếm chỉ va chạm nhau, tạo nên một đóa hoa tuyết nổ mạnh. Người đàn ông kia xuất kiếm cực nhanh; một chiêu kiếm áp sát đến trước người Ninh Thần, kiếm phong xẹt ra từng tia lửa điện.
Ninh Thần vội dùng hai ngón tay trái để bắt lấy thân kiếm trước khi thuận thế xoay nhẹ, chuyển dời mũi kiếm sang một bên bằng thế vô hình mượn lực.
Cùng lúc đó, Mặc kiếm ra khỏi vỏ, lóe lên một vầng sáng lạnh; sương hoa khuấy động, một chiêu kiếm trực diện đánh trả.
Người đàn ông kia vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ vươn tay trái ra bắt gọn lấy thanh Mặc kiếm. Tia lửa bắn tung tóe xung quanh, hóa ra y đang đeo một đôi găng tay bằng sắt.
Ninh Thần híp hai mắt lại, tăng thêm ba phần lực đạo vào thanh Mặc kiếm.
Ầm...
Găng tay sắt của đối phương bị đâm rách ra, thấu vào da thịt với độ sâu khoảng nửa ngón tay.
Từng tia máu tươi chảy ròng từ mũi thanh Mặc kiếm. Vừa thấy tay mình rướm máu, người đàn ông áo trắng bèn xoay chuyển cánh tay cầm kiếm của mình; thân kiếm bỗng vỡ ra, một lưỡi kiếm khác bên trong thân kiếm đâm thẳng vào ngực Ninh Thần.
“Vô sỉ!”
Ninh Thần tức giận mắng một câu, rõ ràng là cũng quên luôn việc bản thân mình đã từng vô sỉ đến nhường nào.
Trong kiếm có giấu kiếm, khiến đối thủ khó lòng phòng bị. Thế nhưng mà, Ninh Thần từng gặp phải tình huống hung hiểm hơn lúc này rất nhiều; vì lẽ đó, hắn động.
Xe lăn không lùi mà tiến; trong một khoảnh khắc xoay người, Mặc kiếm trảm lại, vẽ nên một luồng sáng màu đen không khác gì lưỡi hái của Tử thần.
Mặc Kiếm rất nhanh, mà chiêu thức cũng rất xảo quyệt; tuy nhiên, Ninh Thần bỗng dưng nhíu nhẹ mày.
Hắn rơi vào một một dạng cảm giác lực bất tòng tâm, thế nên một chiêu kiếm này đã chậm hơn dự định.
Tối thiểu, tốc độ xuất kiếm của hắn lúc này chậm hơn lúc đối mặt với Âm kỵ không đầu rất nhiều.
Xoạt...
Vạt áo trắng rách nát, vẽ nên một mảng máu tươi. Người đàn ông áo trắng kia lui lại 3 bước liên tục, tránh được một kiếm trí mạng này.
Ninh Thần cũng rất phiền não, cực kỳ không hài lòng. Thân thể hắn trở nên chậm hơn lúc ấy khá nhiều, mà tốc độ xe lăn đang ngồi cũng không thể theo kịp.
Trên thực tế, vấn đề này cũng không quá khó hiểu. Dù sao đi nữa, ảo cảnh chắc chắn sẽ có sự chênh lệch khi so với thực tế. Đâu phải đơn giản khi áp dụng một chiêu thức trong ảo cảnh vào hiện thực đâu!
Người đàn ông áo trắng cũng cảm thấy rất khó chịu. Y nhận ra rằng, bằng vào tu vi Võ đạo Ngũ phẩm của mình, ấy thế mà không thể nào áp đảo thiếu niên trước mắt tuyệt đối được. Trong lúc so chiêu, y lại dần rơi vào thế hạ phong.
Ngồi trên xe lăn, Ninh Thần hơi nheo hai mắt lại nhằm che giấu đi những suy nghĩ trong lòng. Qua cuộc giao phong ngắn ngủi vừa rồi, hắn cũng nhận ra tu vi Võ đạo của người đàn ông áo trắng này cũng không cao bằng lão thái giám kia. Chỉ là, thanh trường kiếm trong tay y có hơi phiền toái.
Hắn rất muốn cảm tạ quá trình tra tấn trong ảo cảnh U minh Địa ngục vừa rồi. Bằng không, lúc này hắn vẫn còn là tên ngốc nghếch có tu vi nhưng lại không biết cách phát huy như ngày xưa.
Suy cho cùng, luyện võ chính là dùng để đánh nhau, còn mục đích tăng cường sức khỏe chỉ là những lời nói nhảm.
Lúc hắn học kiếm với Kiếm cung phụng, lão nhân ấy đã từng nói qua, tác dụng của kiếm chính là để gϊếŧ người. Trừ mục đích đó ra, vậy cũng không còn tác dụng nào khác.
Mà người cầm kiếm, chính là Kiếm giả, dùng kiếm để gϊếŧ người.
Đương nhiên, cũng không có quá nhiều người được tôn xưng là Kiếm giả trên thế gian này. Kiếm cung phụng tự nhận rằng, bản thân ông ấy chỉ là một vị Kiếm giả bán phần. Theo lẽ ấy, hắn và gã đàn ông áo trắng trước mặt này còn chưa được tính là bán phần nữa.
Ninh Thần bắt đầu hơi buồn nôn, có lẽ là vì ăn thịt sống trước đó. Đồng thời, đôi mắt của hắn cũng hơi nhói đau vì khúc xạ ánh sáng của bầu trời đầy tuyết xung quanh. Địa phương này thật sự không phải là một vị trí lý tưởng để giao đấu.
Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt; thanh trường kiếm trong tay y đột ngột lao đến lần thứ hai.
Lúc xuất kiếm, y còn đang tự hỏi, tại sao thiếu niên này trông có vẻ hơi mất tập trung?
Ninh Thần lấy lại tinh thần, sau đó chắn Mặc kiếm ngang người, đón đỡ một kiếm ngay vị trí đâm vào cổ họng. Tiếp đó, hắn chợt nghiêng đầu; Mặc kiếm xẹt ngang qua thân của thanh trường kiếm của đối thủ rồi quay ngược lại trong chớp nhoáng. Máu tươi bắn ra, một cánh tay bay thẳng lên không trung.
Nhìn máu tươi đầy trời, Ninh Thần khẽ thở dài. Chuyện mà hắn am hiểu nhất chính là chặt đứt cánh tay của địch thủ, vì cánh tay đang ở vị trí gần với hắn nhất.
Sau một khoảnh khắc, bánh xe lăn chuyển động. Mặc kiếm lại đổi hướng; một ánh sáng tối màu xẹt ngang, kiến huyết phong hầu.
Người đàn ông áo trắng trơ mắt ngã xuống, trong khi thân thể vẫn còn duy trì ở tư thế vừa rồi. Y ngã xuống nền tuyết, vĩnh viễn không thể nào đứng lên được.
“Khụ khụ...”
Ninh Thần ho mạnh vài tiếng, khóe miệng tràn ra một đường máu tươi. Hắn không thể không đưa tay lên lau miệng một phen, sau đó mới khom người sờ soạng vài nơi trên thi thể gã áo trắng. Cuối cùng, Ninh Thần đứng dậy, vỗ mông con ngựa trắng nhỏ rồi nói, “Đi thôi! Vào thành cùng tiểu gia!”
“Phì phò...”
Ứng tiếng xong, con ngựa trắng nhỏ đi theo bên cạnh chiếc xe lăn, thong thả tiến về phía tòa thành cổ xa xa.
Tòa thành ấy thật sự rất xa, khi hai người đi vào trong thành thì trời đã tối hẳn.
Khách sạn ven đường đã chuẩn bị đóng cửa, còn may là Ninh Thần kịp thời cản lại. Hắn rất đói, mà huynh đệ ngựa trắng nhỏ đây cũng rất đói.
Gã chưởng quỹ đầu tiên là rất không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy thỏi bạc to bằng nắm tay của thiếu niên trước mắt thì sắc mặt từ hậm hực lập tức chuyển sang vẻ nhiệt tình, hận mình không thể phục vụ tên thiếu niên trước mắt như gia trưởng trong nhà.
Ninh Thần hờ hững liếc mắt về phía con ngựa trắng nhỏ, ý bảo, theo ca lăn lộn cũng không tệ phải không?
Ngựa trắng nhỏ thuận mắt đáp lại bằng thái độ rất đoan chính, khiến Ninh Thần rất là hài lòng.
“Công tử muốn ăn món gì?” Gã chưởng quỹ nịnh nọt cười hỏi.
Nhìn thoáng qua tấm biển treo trước đường, Ninh Thần chọn từng món một với dáng vẻ như một tên nhà giàu mới nổi, “Ngoại trừ mấy món này, ngươi cứ mang cho ta mỗi món còn lại một phần, à không, hai phần.”
Nghe thế, nụ cười trên mặt gã chưởng quầy càng thêm sáng lạn. Gã ta giả vờ quan tâm hỏi, “Công tử muốn đóng gói mang đi một phần à?”
“Không! Phần kia dành cho nó.”
Ninh Thần bực bội chỉ tay về phía con ngựa trắng nhỏ đang đứng gần cửa.
“Công tử muốn cho con ngựa này đi vào ăn chung à?” Gã chưởng quỹ kinh ngạc hỏi.
“Không được ư?” Ninh Thần càng mất kiên nhẫn; hỏi đon hỏi ren hoài, hắn sắp chết đói rồi đấy.
“Chuyện này... trái với quy định của quán rồi.”
Gã chưởng quầy tỏ vẻ khó xử. Đây là nơi mà người vào ăn cơm, làm sao có thể để cho một con súc vật tiến vào được.
Ninh Thần ném thêm một thỏi bạc ra, nói; “Đây là của ngươi.”
“Ha ha, yêu cầu của ngài chính là quy định.”
Gã chưởng quầy hớn hở như hoa vừa chớm nở, không nói thêm nửa lời mà lập tức xoay người, tiến vào bên trong nhà bếp.
Thức ăn còn chưa được dọn lên, hai tên quỷ chết đói này bèn chụp lấy ấm trà trên bàn, uống lấy uống để. Mãi đến khi Ninh Thần chờ đợi đến mức nóng giận, rốt cuộc đồ ăn mới được mang lên.
Vì bị chưởng quỹ kéo ra khỏi đống chăn ấm nệm êm, người đầu bếp vẫn còn mơ mơ màng màng, nấu ăn có chút thất thường. Tuy nhiên, vậy cũng không thể ngăn cản được hai tên gia hỏa kia ăn uống một cách điên cuồng với đôi mắt tóe lửa.
Do thiếu người, gã chưởng quỹ cũng phải vào nhà bếp hỗ trợ. Vất vả một hồi mới được rãnh tay, gã định bước sang tiền đường để xem thử tình hình thế nào. Nhưng khi vừa bước ra đại sảnh, gã lập tức bị choáng váng với tình huống một người một ngựa đang cắn nuốt với cái khí thế ăn sạch cả sơn hà kia.
Đại sảnh lúc này là một khu vực cực kỳ hỗn tạp, khắp nơi đều là đĩa rỗng nằm la liệt, không còn một chỗ trống nào xung quanh một người và một ngựa kia. Bên cạnh đó, tên tiểu nhị đầu bếp trẻ tuổi cũng tím tái cả mặt mày; từ khi sinh ra đến nay, đây chính là lần đầu tiên gã nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Dĩ nhiên, Ninh Thần và con ngựa trắng nhỏ cũng không biết tướng ăn của mình đã tạo thành một bóng ma tâm lý sâu sắc đến vậy. Độ chai lì và da mặt siêu dày của hai tên đều thoát ly khỏi thời đại này, thế nên căn bản là không cần để ý đến cái nhìn của người khác.
Vì lẽ đó, càng lúc càng có nhiều khách bộ hành bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị dọa đến choáng váng. Bọn đứng sững người đứng ở nơi đó, cùng nhau nhìn cặp đôi người và ngựa kỳ lạ trước mắt...