Kiểu Kiểu

Chương 61: Cưỡi ngựa play 3

edit: TooL🐼

Tạ Huyên lại cưỡi ngựa chạy phi nước đại, lần này chàng không khống chế lực nữa, mạnh mẽ ra vào, qυყ đầυ liên tục đâm thẳng tới tận hoa tâm.

Hai chân Tiêu Kiểu Kiểu kẹp chặt eo chàng, tay ôm lấy cổ chàng, cả người đều dựa lên người chàng.

Điểm chống đỡ duy nhất chính là côn ŧᏂịŧ đang ra vào huyệt của nàng, nương theo tốc độ như phi nước đại của tuấn mã, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ ra vào.

Khóe mắt nàng rơi lệ, run rẩy kêu lên: "Ca ca, đừng vào nữa... nhẹ một chút..."

Tạ Huyên cũng không mạnh mẽ rút ra nữa, mà chỉ dùng qυყ đầυ chà sát khắp nơi trong huyệt thịt, Tiêu Kiểu Kiểu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hét to, cảm giác như chết đi sống lại vậy.

Tạ Huyên cũng sảng khoái, thì thầm bên tai nàng: "Huyệt nhỏ của nàng thật sướиɠ."

Tiểu Bạch chạy rất nhanh, Tiêu Kiểu Kiểu ôm chặt lấy chàng, sợ mình sẽ bị văng ra ngoài, nàng khóc lớn thành tiếng: "Ca ca, ta sướиɠ quá, sướиɠ muốn chết..."

Tạ Huyên liếʍ đi nước mắt của nàng, an ủi nói: "Đừng sợ, lần này ta cho nàng thử kiểu khác."

Tiểu huyệt càng ngày càng mềm, cổ tử ©υиɠ càng ngày mở rộng, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân lan ra càng ngày càng mãnh liệt.

"A a a a, ca ca, không được. Ta ra... Sắp ra..." Tiếng thét chói tai cao vυ't của Tiêu Kiểu Kiểu đứt quãng trong gió.

Tạ Huyên bỗng nhiên một tay nắm lấy gáy nàng, ra lệnh: "Không được ra!"

Tiêu Kiểu Kiểu lắc đầu khóc nức nở: "Không, ca ca, ta muốn ra..."

"Bảo bối, nhịn xuống một chút, cùng ca ca cao trào có được không?" Tạ Huyên dụ dỗ nàng.

Kɧoáı ©ảʍ như bao phủ nàng, thân thể Tiêu Kiểu Kiểu run rẩy, phảng phất như sắp đặt kɧoáı ©ảʍ: "Không, a, nhịn không được... Nhịn không được nữa, ta muốn ra..."

Tạ Huyên lớn tiếng uy hϊếp: "Nếu nàng cao trào bây giờ, ngày nào ta cũng làm nàng!"

Tiêu Kiểu Kiểu đang ở bên bờ vực của sự kɧoáı ©ảʍ, nghe nói như vậy thân thể bỗng như sụp đổ.

Nàng biết Tạ Huyên không phải là một người dễ thương lượng. Đã nói cao trào một lần liền buông tha cho nàng, thì ra cái giá cao trào một lần là bị chàng khống chế, nghe theo mệnh lệnh của chàng. Lang quân quá hư hỏng, luôn nghĩ ra cách bắt nạt nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu cố kìm nén dục vong, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn: "Ừm, ca ca, chàng bắn đii... A, ta thật sự nhịn không được nữa..."

Tạ Huyên thấy trán nàng đổ mồ hôi đầm đìa, xuân ý tràn đầy nơi khóe mắt, cũng không đành lòng làm khó nàng.

Chàng chỉ dạy nàng cách: "Kiểu Kiểu, rên đi, ta muốn nghe."

Kiểu Kiểu lập tức hiểu, phối hợp rên lên: "Ca ca đ*t ta đi, người ta muốn bị Như Huyên ca ca cắm chết a..."

"Kiểu Kiểu là da^ʍ phụ của ca ca, da^ʍ phụ ăn côn ŧᏂịŧ, muốn bị ca ca đ*t đến cao trào a..."

Tạ Huyên: "..."

Nàng ấy học từ đâu vậy, thật dâʍ đãиɠ mà.

Tiêu Kiểu Kiểu lúc này kiềm chế, khiến cả người run rẩy, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cảm giác huyệt thịt co rút mãnh liệt, ngay cả tử ©υиɠ cũng bắt đầu co rút liên tục.

Nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng, giống như đứng dưới bức tường nguy hiểm, có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nàng kiên nhẫn chờ đợi chàng đến giải thoát nàng.

Nàng khóc nức nở: "Ca ca... Bắn cho ta... Ta, ta sắp không chịu được nữa rồi a..."

Tạ Huyên ôm hai chân nàng, dươиɠ ѵậŧ thô to thúc mạnh vào nàng như muốn ‘ăn’ nàng, từng chút từng chút dung nhập vào trong máu thịt của chàng.

Chàng tiến sâu vào sâu trong tử ©υиɠ, dươиɠ ѵậŧ căng phồng chống ở tử ©υиɠ làm động tác như muốn phun ra, rốt cuộc chàng cũng nói ra bên tai nàng: "Bảo bối, chúng ta cùng cao trào nào."

Sự căng thẳng bấy giờ được giải toả, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, từng đạo bạch quang rực rỡ liên tiếp nổ tung trước mắt.

Ngay giây phút này, nàng chỉ cảm thấy chết đi cũng cam lòng.

Tạ Huyên xuất tinh, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào thành tử ©υиɠ yếu ớt, nóng đến mức khiến tiểu huyệt nàng lại co rút một lần nữa.

Chàng rút gậy thịt ra, mặc cho nàng phun trào.

Chàng thấy gương mặt thỏa mãn của Kiểu Kiểu , môi đỏ mở to, tiếng thét chói tai, hai mắt trắng dã ra, từng đợt chất lỏng dưới hạ thân phun trào không ngừng.

Từ miệng huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có một chút chất lỏng màu vàng nhạt, chảy ra trên yên ngựa, thật lâu sau mới dừng lại.

Tạ Huyên ghì lại dây cương, ngựa dừng lại, hôn nàng một cái thật sâu, nhẹ giọng hỏi: "Kiểu kiểu, nàng có thích cảm giác này không?"

Tiêu Kiểu Kiểu cúi đầu nhìn yên ngựa đã ướt sũng, đôi mắt ngấn nước nhìn chàng, khàn giọng nói: "Ta sắp bị chàng làm chết rồi, chàng nói xem."

Tạ Huyên lại hôn, khích lệ nàng: "Vẻ dâʍ đãиɠ lúc nãy của nàng, ta rất thích."

Kiểu Kiểu giả vờ đẩy chàng ra, cái miệng nhỏ bất mãn nói: "Ta thấy chàng thích cảm giác chinh phục ta thì có."

Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Đem ta làm đến suýt chết, tư thế nào, ở đâu chàng cũng đòi hỏi, có phải chàng sảng khoái lắm đúng không?"

Tạ Huyên hai tay ôm chặt eo nàng, khẽ cười nói: "Dưới giường ta đều nhường nàng, trên giường nàng có thể nhường ta, thoả mãn ta một chút được không?"

Kiểu Kiểu trừng mắt, cùng chàng tính toán rõ ràng: "Đâu chỉ một lần, lần nào ta cũng nhường chàng."

Tạ Huyên "Ừ" một tiếng, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Bảo bối tốt với ta nhất."

Tiêu Kiểu Kiểu còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe chàng lại hỏi một câu: "Kiểu Kiểu, lúc ta thở dốc dễ nghe không? Nàng có thấy ướt hơn, phấn khích hơn khi nghe nó không? ”

Thật là không biết xấu hổ mà, Tiêu Kiểu Kiểu thật sự muốn đánh chàng. Cô đỏ mặt, xấu hổ nói: "Chàng đang nói nhảm cái gì đó."

Tạ Huyên mắt mang theo ý cười nhìn nàng: "Kiểu Kiểu, ta biết nàng thích tay ta cắm huyệt, còn thích nghe ta thở dốc."

"Làm sao chàng biết?" Tiêu Kiểu Kiểu cũng không trốn tránh, nghi hoặc hỏi.

Tạ Huyên trêu chọc giải thích: "Mỗi lần nàng nhìn tay ta, ánh mắt đều không dấu được sự ham muốn, tuỳ tiện đút vài ngón tay, da^ʍ thuỷ đã không nhịn được tiết ra rồi. Thỉnh thoảng ta thở hổn hển trước mặt nàng, thân thể nàng đều trở nên mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững. ”

Tiêu Kiểu Kiểu quay mặt đi, giả vờ tức giận: "Chàng vừa rồi là cố ý dụ dỗ ta."

Tạ Huyên nhéo má nàng, khẽ thở dài: "Sao nàng không nhận là do mình dâʍ đãиɠ chứ?"

Nàng còn chưa kịp trả lời, chàng lại tự phán xét, cười nói: "Không chỉ dâʍ đãиɠ, mà còn thiếu thao nữa ."

Tiêu Kiểu Kiểu tức giận, kích động hét lên với chàng: "A, chàng biếи ŧɦái còn dám nói ta, chẳng lẽ chàng không mê sắc đẹp của ta, ham muốn thân thể của ta sao?"

Tạ Huyên trả lời một cách nghiêm túc: "Ừm, công chúa Tấn Lăng xinh đẹp, Tạ gia nhị lang vừa thấy đã ái mộ, cam tâm làm nô ɭệ dưới váy nàng, chỉ cầu công chúa ngày ngày sủng hạnh."

Lời nói rất dễ nghe, nhưng hai chữ ngày ngày, chàng nói từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng.

Tiêu Kiểu Kiểu lập tức trợn mắt nhìn chàng, bác bỏ: "Ngày ngày sủng hạnh, phải là ngày nào ta cũng bị chàng ức hϊếp, ta thấy là chàng ngày ngày muốn ‘làm’ ta thì đúng hơn.."

"Công chúa thật thông minh, chỉ nói một chút mà đã hiểu." Tạ Huyên cười khen ngợi.

Kiểu Kiểu lại có chút ủy khuất, bĩu môi nói: "Chàng chỉ biết bắt nạt ta."

Ngón tay Tạ Huyên vuốt ve đôi môi của nàng, dỗ dành nói: "Đâu phải là khi dễ nàng, ta là ngày ngày ‘yêu’ nàng không phải sao?"

Tiêu Kiểu Kiểu cắn một ngón tay của chàng, mắng: "Ngày ngày "yêu" ta, chàng cũng không sợ tinh tận nhân vong sao."

* tinh tẫn nhân vong: kiệt sức mà chết

Tạ Huyên đưa ngón tay vào miệng nàng, khuấy động vài cái, khen ngợi: "Ai bảo miệng lưỡi công chúa chặt hẹp như vậy, ta ước có thể được chết trên người nàng."

Tiêu Kiểu Kiểu cảm nhận được ý nghĩa khác trong lời nói của chàng, liền đẩy ngón tay đang trong miệng nàng ra, nhẹ giọng hỏi: "Chàng đang nói cái miệng nào?"

Tạ Huyên Văn Triết trĩu khen: "Công chúa có hai cái miệng đều lợi hại, cái thì khiến cho người ta cam bái hạ phong, cái thì khiến cho người ta phải đầu hàng."

* cam bái hạ phong: chịu thua không một lời ca thán

Cuối cùng, chàng đưa ra một kết luận: "Ừm, miệng công chúa phải thuộc dạng hạng nhất."

Tiêu Kiểu Kiểu không cam lòng chịu yếu thế, cũng châm chọc : "Ta thấy cái miệng của nhị lang chàng cũng không có kém ta, không chỉ ăn nói có hiểu biết mà cái miệng trên giường hầu hạ phu nhân cũng thuộc dạng hạng nhất."

Tạ Huyên tìm được nhược điểm trong lời nói của nàng, trêu chọc nói: "Vậy buổi tối ta sẽ dùng cái miệng hầu hạ bảo bối?"

Mặt dày vô sỉ, Tiêu Kiểu Kiểu trừng mắt nhìn chàng, uy hϊếp nói: "Ta không muốn, chàng mà làm vậy, có tin ta giận chàng hay không?"

Tạ Huyên vừa vuốt ve hai vυ' của nàng, vừa sủng nịch nói: "Nếu nàng thật sự muốn giận, ta thật sự cầu còn không được."

Tiêu Kiểu Kiểu: "..."

Được rồi, coi như chàng giỏi.