Cùng Hưởng

Chương 10: Lựa chọn


Chương 10: Lựa chọn

“Cúi đầu nhìn xem dáng vẻ tôi tiến vào em như thế nào.” Người đàn ông dụ dỗ cô.

“A a a.”

Thẩm Ngọc thừa nhận từng chút người đàn ông xâm nhập, hoa tâm mẫn cảm vừa bủn rủn lại dễ chịu.

Tất cả mọi thứ trong tầm mắt cô đều đang lắc lư, cơ thể bị xâm phạm, đồng thời trong đầu cô cũng bị tìиɧ ɖu͙© từng chút chiếm cứ, quên mất đi rụt rè, quên mất đi khắc chế, quên đi đạo đức, cũng quên đi xấu hổ.

Công kích của người đàn ông càng thêm tùy ý, mỗi một lần trừu sáp, nếp nhăn trong tiểu huyệt đều quấn quanh, khéo léo mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh, hấp dẫn anh càng nhanh càng mạnh hơn chiếm hữu cô.

Anh nhếch qυყ đầυ lên, cố gắng đâm về phía trước, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt lại không gián đoạn làm cho Thẩm Ngọc sụp đổ kêu to.

Mấy lần sau cùng, anh giữ lấy eo thon của cô, dùng lực đạo gần như muốn bóp nát cô, hung hăng vọt đến hoa tâm của cô.

Hai bên vυ' trước ngực cũng bị lần mãnh liệt thao lộng này làm cho đong đưa.

Lúc cao trào, cơ thể của cô lấy một loại độ cong thật đẹp, bên dưới cắn anh không thả, thoải mái đến mức thiếu chút nữa anh đã tước vũ khí đầu hàng.

Người đàn ông thường nhìn thấy phụ nữ ở dưới người mình rêи ɾỉ, mà không thể nghi ngờ, cô gái này là ngây ngô nhất, hoàn toàn xuất phát từ bản năng da^ʍ mỹ của cô biểu hiện ra lấy lòng anh.

Làm cho anh vận dụng lực khống chế cực lớn mới không lập tức bắn ra.

Sau khi choáng váng ngắn ngủi tiêu tán, Thẩm Ngọc mông lung, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông.

Nét mặt anh có sự kiêu căng, có ẩn nhẫn, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ của cô, mà côn ŧᏂịŧ đang vận sức chờ phát động của anh vẫn còn ở trong cơ thể Thẩm Ngọc.

“Để tôi bắn vào trong nhé.” Tay người đàn ông để lên trên bαo ©αo sυ, khẽ đùa cô.

Thẩm Ngọc bị anh dọa đến, liều mạng lắc đầu, dùng cả tay chân muốn chạy trốn.

“Không, không được!”

Người đàn ông không cho phép cô chạy trốn, ở trên mông cô khẽ nhéo một cái, rút khỏi cơ thể cô.

Anh nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Bắn ở trong tiểu huyệt hoặc là bắn trong miệng, chọn một đi.”

Thẩm Ngọc cảm thấy mình không cứu nổi nữa, tùy tiện bị một câu thô tục của người đàn ông gợi lên du͙© vọиɠ bí ẩn.

Cô leo lên người đàn ông trước mắt, ngẩng gương mặt đỏ bừng nhìn anh một cái, đưa tay lột đi bαo ©αo sυ bên trên côn ŧᏂịŧ.