Chương 67: Chủ nhân tôi phải về
Lại vẫn tràn ra tiếng rêи ɾỉ, Thành Tễ khẽ cười, hạ thân đỉnh thêm nặng nề hơn, kɧoáı ©ảʍ thao người cũng không thể che hết.
“Tiểu sắc quỷ vừa sáng sớm đã làm ra chuyện xấu.” Thành Lãng nghe được sự khác thường của cô, mang theo ý cười nhạo báng cô, anh ta chỉ cho rằng cô đang tự an ủi, làm thế nào cũng không nghĩ đến bên đầu dây bên kia, dáng vẻ bạn gái dâʍ ɭσạи không chịu nổi.
Thẩm Ngọc gần như từ bỏ chống cự, cả người căng cứng xịu lơ xuống, vô lực dựa vào đầu giường chịu thao, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, chỗ giao hợp vang lên tiếng nước to đến mức sắp bị Thành Lãng nghe thấy.
“Ưm, a a a… thật xin lỗi.”
Cô lẩm bẩm nói.
Có một thời gian cô quên mất chính mình đang ở đâu, kɧoáı ©ảʍ làm cô giống như đang trên mây, một giây sau bối đức thật sự dẫn dắt cô rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thẩm Ngọc không kịp trốn, vội vàng không kịp chuẩn bị trực diện đối diện sự thật yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, dưới tình trạng quẫn bách này, chính mình bị người đàn ông chiếm hữu vẫn được vui vẻ như thế, không thể không quy công cho cơ thể dâʍ đãиɠ đọa lạc của cô.
Chính mình gieo gió gặt bão, cô nghĩ vậy.
Bởi vì cô đang bị Thành Tễ điều giáo thành nô ɭệ, trở thành nô ɭệ phụ thuộc vào kɧoáı ©ảʍ.
Sau khi cúp máy, cô phóng đãng rêи ɾỉ, cầu xin chủ nhân cởi tay cho mình.
Lúc bị đưa lên cao trào, cô ôm chặt cổ người đàn ông không thôi.
Dịch thể của người đàn ông bắn ra chỗ sâu mị thịt, cô yên lặng hạ quyết tâm.
…
Dùng miệng làm sạch côn ŧᏂịŧ của chủ nhân sau khi làʍ t̠ìиɦ chính là thông lệ, Thẩm Ngọc gần như xe nhẹ đường quen liếʍ mυ'ŧ dịch thể còn lại giống như môi lưỡi đều bị in dấu dấu ấn dâʍ đãиɠ.
“chủ nhân… tôi phải về nhà rồi.” Thẩm Ngọc không để ý đến hai chân dinh dính khó chịu, bị Thành Tễ loay hoay một lúc lau người, do dự mở miệng.
“Ừm, đưa cô về.” Toàn bộ quá trình Thành Tễ dự thính nghe Thẩm Ngọc và Thành Lãng trò chuyện, biết Thành Lãng sắp qua nhà tìm Thẩm Ngọc, nhưng cũng không nói rõ, ánh mắt mang theo ý cười: “Có thể nhanh hơn.”
Chính mình cùng anh trai của bạn trai yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cho dù trong lòng Thẩm Ngọc biết rõ nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay cảm nhận được cửa sổ giấy sắp bị đâm chọc, cô theo bản năng muốn từ chối lại nghe thấy có thể nhanh hơn, đành từ bỏ chống cự.
Trên thực tế cho dù Thành Lãng phát hiện cô không ở nhà, lấy cớ ra ngoài mua đồ qua loa vẫn được, nhưng trong lòng Thẩm Ngọc rất loạn, chỉ có người bên cạnh có thể ỷ lại.