Anh giật mình. Cô thích ăn món Nhật? Anh dĩ nhiên không hề biết điều đó.
Cô liếc mắt nhìn anh với vẻ “Việc anh anh biết còn rất nhiều.” không nói chuyện, nâng chung trà lên, hạ thấp ánh mắt, tinh tế nhìn vào những là trà xanh bên trong.
Mạnh Đình Vũ nhìn cô, một loại im lặng cũng là kinh hoảng lan tràn trong ngực, từng chút một, khắc sâu vào lòng anh.
Từ sau khi gặp lại cô, sự kinh hoảng đó càng ngày càng lớn, cho đến tận tối anh, anh gần như cảm thấy được một điềm xấu đang dần đến..
Anh nhìn chằn chằm vào cô, cô biết rõ anh đang nhìn nhưng vẫn bình thản, chậm rãi hưởng thụ mấy món ăn trên bàn, ăn đến lúc cao hứng thì đôi mi thanh tú nheo lại một cách khả ái, khỏe môi hiện lên nét cười.
Bất kỳ người nào nhìn thấy dàng vẻ ấy đều sẽ nghĩ rằng cô chưa bao giờ được ăn đến những món ngon như thế nên mới xúc động đến vậy, nếu nhưng anh không phải ép mình không được thừa nhận, anh sẽ nói dàng vẻ bây giờ của cô gần như …. hạnh phúc
“Anh không ăn sao?” Ăn được một lúc, cô mới phát hiện anh cũng không động đũa đến một chút thức ăn nào, nhướng mày kinh ngạc.
“Anh đang chuẩn bị ăn.” Không muốn để cô phát hiện ra sự dao động của chính mình, anh vội vã ăn cơm, nhai thức ăn trong miệng nhưng anh cũng không cảm thấy có một chút hương vị nào cả.
Món cơm cá chình này thực sự là món nổi tiếng của nhà hàng này sao? Tại sao anh tuyệt đối không cảm giác được một chút mỹ vị nào? Tuy nhiên nó cũng không quá khó ăn.
Anh lại múc tiếp một muỗng canh. Canh rất thanh nhưng cũng không phải là hương vị mà anh mong nhớ ngày đêm, anh thực sự muốn thưởng thức chính là món canh mang hương vị do chính tay cô nấu cho anh ăn.
Anh bỗng nhiêngiật mình, thiếu chút nữa là làm đổ bát canh.
“Sao vậy?” Trầm Tĩnh phát hiện ra dáng vẻ không ổn của anh, hơi cau mày. “Canh rất khó uống sao?”
“Không, không phải là khó uống.” Anh buông muỗng, tiện tay cầm lấy khăn, cùi đi vài giọt canh đổ trên bàn.
Trầm Tĩnh chăm chú nhìn anh lộ ra những động tác “thất hồn lạc phách”, anh như đang suy nghĩ việc gì, cô cũng không thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng cô có thể cảm gáic được, cảm xúc của anh tựa hồ so với trước lại càng thêm khó đoán.
Anh đang nghĩ đến việc gì? Cô không nhịn được muốn suy đoán, cũng không hơn một giây, lại ngăn cản chính sự suy đoán của mình.
Quan tâm đến suy nghĩ của anh ta làm gì? Chuyện đó không liên quan gì đến cô.
“Tĩnh.” Anh đột lên lên tiếng gọi cô, giọng nói thoáng vẻ khan khan.
Tim cô bỗng dưng như bị kéo lại một cách kỳ lạ
Chỉ thấy anh ngước mặt lên, đôi mắt đen thâm sâu bất chợt lóe sáng. “Em bình thường vẫn ăn cơm một mình sao?”
“Đúng vậy.”
“Trong khi em một mình ngồi trong quán ăn, đối diện với khoảng trống trước mặt mình, em nghĩ đến việc gì?”
Cô nghĩ đến việc gì, cần phải nói cho anh biết sao? Anh lại muốn nói bóng nói gió, chứng minh cuộc sống độc thân của cô kỳ thực là trôi qua rất cô độc đúng không?
Trầm Tĩnh cười nhạt. “Em không nhất định phải nghĩ cả gì, có đôi khi nghĩ, có lúc cái gì cũng không muốn nghĩ.”
“Em có … nghĩ đến anh không?” Đôi mắt sâu thẳm của anh như đang vây lấy cô.
Tim cô thắt lại.
Anh định đổi chiến thuật thành công kích dịu dàng sao? Cô hoài nghi suy nghĩ.
“Em thừa nhận đã từng có lúc em rất nhớ đến anh, bất quá, hiện tại, em đã không còn nhớ anh nữa.”
Cô đã không còn nhớ anh nữa!
Mạnh Đình Vũ biến sắc, nắm chặt chung trà một cách vô ý thức.
Anh không muốn nghĩ, nhưng lại không thể khống chế mình, ngày hôm nay theo dõi cô, mỗi hành động của cô như đã in sâu vào đáy mắt anh.
Cô nhàn nhã thư giãn ở quán café, mê đắm nhìn cảnh vật xung quanh, bởi vì thức ăn ngon mà cười, bởi vì xem phim mà khóc, sinh hoạt của cô tuy không có anh, nhưng trôi qua cũng rất vui vẻ.
Cô thực sự đã bước sang bên đường rồi, mà anh, vẫn còn đứng yên tại bên này.
“Anh không tin.” Lời nói như mang biết bao cay đắng, tự động thốt lên từ miệng anh. “Cô gái ngày trước, thực sự đã không còn nữa sao?”
Không phải anh chờ mong trải qua bảy năm dài, cô vẫn còn là người con gái luôn đơn phương tưởng nhớ anh, bị anh vứt bỏ lại Đài Loan ngày trước đi?
Trầm Tĩnh nhíu mày một cách nghiêm túc, thực sự không thể chịu đựng nỗi người đàn ông tự cao tự đại này. “Em không hiểu anh muốn nói gì, Đình Vũ, năm ấy, tại sân bay, em từng nói rằng em sẽ chờ đợi anh, chính anh là người không muốn em chờ đợi, anh nói sự chờ đợi cũa em sẽ mang đến áp lực cho anh, anh đến nước Mỹ, ngay cả điện thoại cũng không gọi về cho em lấy một cuộc, anh mong muốn em phải làm thế nào đây?”
“Anh muốn gọi….” Mạnh Đình Vĩ tự động giải thích. “Anh đương nhiên nghĩ muốn gọi điện cho em, chỉ là ….” Anh bỗng dưng đột ngột ngừng lại/
Chỉ sợ khi anh gọi về, nghe được tiếng cô cầu xin anh, lại nhịn không được mà từ bỏ tất cả quay về Đài Loan.
Anh không phải là không muốn gọi, mà là không dám gọi, cô có thể hiểu không?
Anh chần chừ nhìn cô, ánh mắt loáng thoáng một tia khẩn cầu.
Nhưng cô lại bướng bỉnh lựa chọn không để ý đến. “Hiện tại nhắc lại việc này cũng không để làm gì, em nói rồi, chuyện của quá khứ cứ để nó trôi qua đi.”
Thực sự mọi chuyện đã là quá khứ sau? Chí ít, tình yêu của anh đối với cô, chưa bao giờ trôi qua như quá khứ.
“Anh vẫn còn yêu em.” Anh kiên định tuyên bố, làm chấn động Trầm Tĩnh.
Cô hoảng hốt, không thể tin vào chính lỗ tai của mình. “Anh vừa nói cái gì?”
“Anh nói anh vẫn còn yêu em.” Một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, Mạnh Đình Vụ hiện tại, bất chấp mặt mũi của người đàn ông, biểu lộ một cách đơn giản. “Thực ra, lần này enh trở về là muốn cùng em kết hôn.”
“Kết hôn?” Cô há to miệng vì kinh ngạc.”Đầu anh bị sao àh?”
Anh mỉm cười chua chát. “Anh rất nghiêm túc.”
“Vì sao?” Cô nhìn anh chằm chằm, trong lòng bỗng xuất hiện một tia lửa giận. “Bởi vì anh rốt cuộc đã thành công trong sự nghiệp, cho nên cũng đã tới lúc phải lập gia đình rồi phải không?”
Người đàn ông này đến tột cùng có hiểu hay không, cắt ngang hai người bọn họ hiện tại là cái gì? Chính là thời gian Bảy năm. Không phải là một đêm Thất Tịch hàng năm như Ngưu Lang và Chức Nữ
(Đêm thất tịch : Đêm 7/7 – Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau hàng năm)
“Em không thể cùng anh kết hôn.” Cô tuyên bố, không có cách nào ngăn được chút phẫn nộ trong lời nói của chính mình.
“Tại sao không thể?” Anh cố chấp hỏi, không muốn chấp nhận sự cự tuyệt của cô.
Cô lạnh lùng nhìn anh. “Anh quay về Đài Loan là muốn tìm về Trầm Tĩnh ngày trước, cô ấy đã không còn nữa.”
“Vẫn là em, mặc kệ là trước kia hay hiện tại, em vẫn là Trầm Tĩnh!”
Cô không phải là cô của trước kia nữa! Vì sao anh không hiểu?
Cô hít sâu, kiên quyết đem mọi chuyện nói một cách rõ ràng.
“Có thể anh đối với chuyện của bảy năm về trước rất hối hận, nhưng em thì không, em rất thích cuộc sống hiện tại, có thể, người anh yêu chính là Trầm Tĩnh của trước kia, không phải là em.”
Anh không nói câu nào, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt cô vì có lửa giận mà thật sáng như ánh sao, đôi má vì bực bội mà phớt hồng, đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa, dù run run nhưng cũng rất bất khuất.
Cô đang rất giận, nhưng tức giận đến rất đẹp, dáng vẻ sinh động so với vẻ lạnh lùng đạm mạc trước kia càng đẹp hơn nhiều, và cũng làm mê người hơn.
Anh tình nguyện thấy cô tức giận cũng không muốn nhìn cô tỏ ra vẻ mặt không vui không buồn đối diện với anh.
Anh bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, bá đạo làm càn nắm giữ lấy chiếc cằm đang hếch lên với vẻ kiêu ngạo kia.
Thời gian trong nháy mắt như ngừng lại, không trôi về phía trước mà cũng không lùi về phía sau, dường như thời gian đang xấu hổ ngừng lại nhìn một người đang hôn trộm đôi môi của người khác.