Chương 508:
“Nghe điện thoại cái gì, đến đây uống mấy chén với chúng tôi đi, không phải chút mặt mũi này cũng không được chứ…”
“Đúng đấy, An tiểu thư nữ trung hào kiệt, tiếp tục uống… Dô!”
Giọng nói của đàn ông từ xa đến gần, sau đó điện thoại liền bị dập máy.
Rất rõ ràng là bị người đàn ông kia cầm tới cúp máy.
“Chuyện gì xảy ra?”
Mộ Tấn Dương thấy Diệp Du Nhiên sắc mặt ngưng trọng liền lên tiếng hỏi cô.
“Có lẽ An Hạ đã gặp phải phiền toái rồi.” Diệp Du Nhiên đứng dậy: “Em đi tìm cô ấy.”
Nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Anh cùng đi với em đi.”
Bên kia có mấy người đàn ông đã say khướt, một mình cô đi qua đó chắc chắn không đưa An Hạ đi được.
Mộ Tấn Dương hỏi cô: “Lầu ba có bốn năm mươi cái phòng bao, em biết cô ấy ở trong phòng bao nào không?”
“Không biết.” Diệp Du Nhiên giật mình, lắc đầu.
Mộ Tấn Dương kéo tay của cô để cô ngồi trở về, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nam Sơn: “Cho người đưa tới mỗi một phòng bao ở lầu ba một bình rượu, phải nhanh một chút, nhìn xem trong phòng bao nào có cô An.”
“Cô An nào?” Nam Sơn đang chơi đùa với một phục vụ nữ, nghe thấy Mộ Tấn Dương nói như vậy nhất thời không nghĩ đến An Hạ, nghi ngờ hỏi lại anh.
“An Hạ, tốc độ phải nhanh lên, nếu không ngày mai liền đưa cậu về nước Mỹ, đi máy bay.”
Mộ Tấn Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Ở bên kia Nam Sơn tức giận bất bình tắt điện thoại! Lại uy hϊếp anh ta!
Anh ta không đem bệnh say máy bay của mình chữa trị dứt điểm là không được rồi!
Nhưng chuyện gấp bây giờ vẫn là phải nhanh chóng tìm ra được An Hạ, qua lời nói của Mộ Tấn Dương anh ta cũng có thể đại khái đoán được là xảy ra chuyện gì liền lập tức cho người đi tìm.
Trong phòng bao có vài giây yên tĩnh ngắn ngủi.
Đột nhiên, Bùi Chính Thành “Xoát” một cái đứng dậy: “Tên tiểu tử Nam Sơn kia làm việc có thể tin tưởng được sao? Tôi đi giám sát anh ta!”
Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên cùng nhau quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi nói là…”
Bùi Chính Thành bí từ, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Tấn Dương đột nhiên cong môi nở nụ cười: “Tôi đã dặn dò rồi, người tôi dạy dỗ thì cậu không cần phải lo lắng.”
“Tôi không hề lo lắng.” Bùi Chính Thành lại ngồi xuống một hơi đem một ly nước lớn uống sạch.
Mặc dù Diệp Du Nhiên cũng lo lắng nhưng cô tin tưởng vào Mộ Tấn Dương.
Thấy phản ứng của Bùi Chính Thành cô cũng chỉ yên lặng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Biểu hiện lo lắng của Bùi Chính Thành không phải là giả.
Có lẽ những lời kia trước đó cô thật sự không nên nói.
Thế nhưng…
Diệp Du Nhiên không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, được rồi, tùy duyên đi.
Chuyện tình cảm, chính cô cũng không thể lý giải được.