Chương 439:
Nhưng trong đầu anh ta nhanh chóng nhớ đến lời Diệp Yến Nhi nói, cô ta nói Mộ Tấn Dương chỉ là một tên phó tổng giám đốc nghèo của một công ty nhỏ, không hề có chỗ dựa.
Tuy bây giờ Mộ Tấn Dương khiến anh ta cảm thấy đáng sợ, nhưng anh ta vẫn lấy cớ này để an ủi chính mình.
“Anh… Anh bình tĩnh một chút, anh nghĩ xem muốn gì, tôi sẽ cố gắng cho anh, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, chuyện đó… Nếu anh muốn tiền cũng có thể, tôi có, nhà tôi có rất nhiều tiền…”
Hoắc Tuấn Anh cảm nhận được hơi thở của Mộ Tấn Dương dồn dập mạnh mẽ, lặng lẽ đánh tan lòng tin của anh ta từng chút một, không nói tiếp được, không dám mở miệng.
Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng: “Nhà anh có rất nhiều tiền sao?”
“Đúng đúng đúng, nhà tôi có rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu, tôi viết chi phiếu cho anh!” Anh ta là con một trong nhà, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, mặc dù ăn không ngồi rồi, lại không làm nên trò trống gì, nhưng người trong nhà đều cưng chiều anh ta, về mặt tiền bạc rất hào phóng.
Cũng chính vì vậy mà anh ta mới đi sai đường.
Nhà họ Hoắc là đại gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn ở thành thành phố Vân Châu, là vì trong gia tộc có nhiều nhân tài kiệt xuất.
“Nếu đã như vậy thì tôi muốn thử xem, phải tốn thời gian bao lâu mới có thể khiến nhà họ Hoắc táng gia bại sản.”
Mộ Tấn Dương nói xong lại hỏi Hoắc Tuấn Anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Lúc này Hoắc Tuấn Anh mới thấy sợ hãi, anh ta biết được Mộ Tấn Dương không phải nói đùa, bởi vì sự tự tin nơi đáy mắt Mộ Tấn Dương không phải là giả.
Mặc dù giọng điệu của anh có chút ngạo mạn, nhưng làm cho Hoắc Tuấn Anh vô cùng tin tưởng, làm cho anh ta cảm thấy Mộ Tấn Dương nói là thật, anh nói sẽ khiến nhà họ Hoắc táng gia bại sản thì nhất định sẽ làm được.
Nhưng từ khi sinh ra cho tới nay, anh ta chưa từng gặp chuyện như vậy, hai lần liên tiếp bại dưới tay Mộ Tấn Dương, đáy lòng rất khó chịu.
Anh ta nghểnh cổ lên không nói gì.
Mộ Tấn Dương trầm ngâm một lát, ban đầu anh muốn phế Hoắc Tuấn Anh, nhưng bây giờ lại thay đổi ý định.
Anh nhìn thấy Diệp Du Nhiên bị thương, muốn trả lại sự đau đớn của cô hàng nghìn hàng chục nghìn lần, nhưng bị thương ngoài da sẽ tốt hơn, phế bỏ cũng không đủ.
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nói với thuộc hạ: “Lấy súng ra.”
Thuộc hạ nghe lệnh lấy súng ra, Mộ Tấn Dương nhận lấy, sau đó nói với thuộc hạ: “Đưa quản gia vào đây.”
Quản gia nhanh chóng bị mang vào.
“Báo cảnh sát rồi sao?” Mộ Tấn Dương nhẹ nhàng hỏi một tiếng, quản gia chân mềm nhũn: “Không… Không có…”
“Thật sao? Tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.” Mộ Tấn Dương cầm súng liếc quản gia một cái, quản gia quỳ “Bịch” xuống đất.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không thay đổi: “Làm rất tốt.”
Sau đó cầm súng nhét vào tay Hoắc Tuấn Anh, chỉ vào quản gia nói: “Hoặc là nổ súng bắn ông ta, hoặc là tôi nổ súng bắn anh, cho anh chọn.”
Mộ Tấn Dương vừa nói vừa cẩn thận lau sạch khẩu súng, lúc Hoắc Tuấn Anh nhìn thấy khẩu súng thì sợ chết khϊếp.
Nghe Mộ Tấn Dương nói xong, anh ta không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đoạt lấy khẩu súng: “Tôi bắn ông ta, bắn ông ta!”
Giống như sợ Mộ Tấn Dương đổi ý, anh ta đoạt khẩu sung bắn quản gia một phát.