Chương 183:
Mộ Tấn Dương luôn trầm tư ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cất giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nam Sơn đắn đo một hồi mới nói: “Cô Diệp, cô ấy… đến ăn cơm cùng một người đàn ông, ông chủ đã biết chưa?”
Mộ Tấn Dương nhíu mày, lặp lại một câu: “Đàn ông?”
Nam Sơn nhìn sắc mặt âm trầm của ông chủ nhà mình, kiên trì đáp: “Vâng.”
Mộ Tấn Dương nguy hiểm híp đôi mắt lại, không cần nghĩ nhiều cũng biết người đàn ông đó chắc chắn là Lục Thời Sơ không thể nghi ngờ.
Uống cà phê thôi không đủ còn phải cùng nhau đi ăn cơm?
Nhưng lúc này trong đầu Bùi Chính Thành lại có chút không tinh tế, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Lục Thời Sơ không?”
Nam Sơn ném cho anh ta một ánh mắt nghi hoặc, anh không có chút ấn tượng nào với cái tên này.
“Chính là bác sĩ Lục trước đây khám bệnh cho Tấn Dương đó.” Bùi Chính Thành nhíu mày, chê trí nhớ anh ta không tốt.
“Bác sĩ Lục đó với…”
Nam Sơn còn chưa nói xong, Mộ Tấn Dương đã đứng dậy bước lớn ra ngoài.
Bùi Chính Thành thấy Mộ Tấn Dương ra ngoài, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Đi, bắt kẻ thông da^ʍ.”
“…” Nam Sơn nhếch khóe miệng, xoay người ra ngoài.
…
Lục Thời Sơ đẩy thực đơn tới trước mặt Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên?”
Vẻ mặt Diệp Du Nhiên mờ mịt, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao ạ?”
“Nghĩ gì mà xuất thần vậy, gọi em mấy lần cũng không phản ứng, không phải là xót tiền bữa ăn này đấy chứ!” Lục Thời Sơ pha trò cho cô cười. Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà!
“Không… không có gì.” Diệp Du Nhiên nhận thực đơn, tùy tiện gọi hai món, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ vào.
Kết quả cô còn chưa nói gì, cánh cửa phòng bao đã bị mở ra.
Người đi vào không phải nhân viên phục vụ mà là Mộ Tấn Dương cô vừa nhìn thấy khi nãy.
Nam Sơn không đi vào, Bùi Chính Thành theo sau Mộ Tấn Dương, hai người cùng nhau đi vào.
Diệp Du Nhiên thấy người đi vào là Mộ Tấn Dương, sắc mặt trong chớp mắt liền thay đổi, bàn tay giấu dưới bàn ăn cũng dần nắm chặt lại.
Mộ Tấn Dương thu lại lãnh ý trên mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Du Nhiên, một tay tự nhiên đặt lên ghế cô, lại nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, trên mặt tràn ngập ý cười: “Mời bác sĩ Lục ăn cơm cũng không gọi tôi? Hôm qua bác sĩ Lục còn giúp em kiểm tra, chúng ta nên cảm ơn anh ấy thật đàng hoàng.”
Vốn dĩ anh cười lên rất đẹp, huống hồ lúc này lại còn cố ý cười ôn nhu với cô như vậy, như thể băng tan ấm áp mê hoặc người ta.
Diệp Du Nhiên nghĩ đến một màn nhìn thấy trước đó, đáp lại anh một nụ cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, hơi nghiêng người về phía trước, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được: “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Mộ Tấn Dương ngưng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hơi lùi lại, âm lượng lớn hơn một chút: “Được, biết em và bác sĩ Lục đã lâu không gặp, sốt ruột muốn ôn lại kỷ niệm xưa.”
Nói xong, cũng không quan tâm Diệp Du Nhiên có phản ứng thế nào, quay đầu nhìn Lục Thời Sơ: “Chuyện hôm qua còn phải cảm ơn bác sĩ Lục nhiều, nếu như là người khác tôi còn không yên tâm.”
Lục Thời Sơ cười, lời nói rất chính trực: “Ngài Mộ khách khí rồi.”