Chương 168:
“Cút!”
Trong tay Mộ Tấn Dương đang cầm một cây dao cán nhựa loại dài, cổ tay dùng sức một cái, trực tiếp đưa về phía trước, dao loại dài suýt nữa cắt qua bên tai của Bùi Chính Thành, vững vàng cắm lên kệ để đồ bằng gỗ thô phía sau anh ta.
Bùi Chính Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt cứng đờ nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi, cậu. . . . . .”
“Muốn bị lần nữa không? Đảm bảo sẽ chuẩn hơn thế này.” Mộ Tấn Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, Bùi Chính Thành lập tức nuốt nửa câu “mới nổi giận đến như vậy” phía sau trở về.
. . . . . .
Từ nhỏ gia cảnh của Diệp Du Nhiên đã hơn người, bị làm khó dễ ở nhà họ Diệp, nhưng cũng không đến mức bị khấu trừ cơm áo.
Trong nhà cũng chưa từng có trẻ con, cho nên, đối với chuyện dọn phân này, thật ra cô có chút sụp đổ, dù sao cũng chưa từng nuôi động vật nhỏ.
Diệp Du Nhiên đặc biệt cầm khăn giấy ướt lau lau cho Thịt Bò, sau đó mở chuồng chó ra: ” Thịt Bò, mi đi ra trước. . . . . .”
Đợi sau khi Thịt Bò đi ra, lúc Diệp Du Nhiên cầm xẻng lên xúc cái đống kia, cô nắm lấy mũi, đã xúc lên được sắp đổ vào trong thùng rác rồi. . . . . .
Kết quả, Thịt Bò đột nhiên chạy tới ngửi ngửi, sau đó lại đột nhiên xoay người nhào tới trên người Diệp Du Nhiên, Diệp Du Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng run tay, cái thứ trong xẻng bay thẳng lên trên người Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, nắm chặt lấy cái xẻng, nhắm mắt lại kêu to: “Mộ Tấn Dương, cứu mạng. . . . . .”
Hai người đàn ông ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của Diệp Du Nhiên thì đều sửng sốt.
Mộ Tấn Dương ném đồ trong tay đi, lập tức bước nhanh ra ngoài.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy Diệp Du Nhiên ngồi xổm ở đó, nắm chặt cái xẻng trong tay, hai mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
Thịt Bò nhìn thấy Mộ Tấn Dương đến đây, bước đến bên chân anh ngửi ngửi.
Mộ Tấn Dương thấy cô như vậy, nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt cô: “Diệp Du Nhiên.”
“Quần áo của tôi. . . . . .” Diệp Du Nhiên mở mắt ra nhìn anh, nói bốn chữ này, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ mặt đời này không còn gì lưu luyến nữa.
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương dời đến quần áo cô, lập tức nhìn thấy vết bẩn kia.
Phân của chó con là loại phân loãng, sau khi rơi lên người cô trực tiếp dính luôn, sau đó còn chảy xuống một chút, tạo thành một vết bẩn nhỏ.
Bùi Chính Thành đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này, rất không tốt bụng cười lên ha hả: “Ha ha, Diệp Du Nhiên, sao cô lại dọn phân chó lên trên người mình luôn thế. . . . . .”
Cười xong lại lấy điện thoại ra: “Không được, tôi muốn chụp một tấm làm kỷ niệm. . . . . .”
Nói xong lấy điện thoại ra muốn chụp cô.
Mộ Tấn Dương ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Du Nhiên, tuy có chút không thể chịu được, nhưng dù sao cũng là người gặp qua việc lớn, cứng rắn nhịn cảm giác muốn cười xuống, đá Bùi Chính Thành một cước: “Đến phòng bếp đi.”
Nói xong còn uy hϊếp trừng mắt liếc anh ta một cái.
Bùi Chính Thành lộ ra vẻ mặt đời không còn gì lưu luyến giống như Diệp Du Nhiên, đúng là có vợ bỏ bạn mà.
Đợi đến khi Bùi Chính Thành đi rồi, Mộ Tấn Dương mới nói với cô: “Đứng lên.”
Diệp Du Nhiên mở mắt ra, từ từ đứng lên, nghĩ đến cái đống gì đó dính trên người mình, cô chỉ hận không thể chết đi.