Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 116: Phiên ngoại 2: Song trọng sinh (Du x Uyển)

Bình minh hôm sau, một nhà bốn người dậy sớm dùng bữa sáng xong rồi ra ngoài.

Quan chức của Đường Hoành không tính là cao, được triệu về kinh vẫn chỉ ngũ phẩm, vị trí Đường phủ cũng không phải nơi đắc địa, tuy quê nhà cũng đều là người làm quan nhưng lại cách hoàng thành khá xa.

Còn Tần gia nhiều đời trâm anh, phủ đệ hiện giờ là do thiên tử hơn trăm năm trước ban cho, đến cửa hoàng thành chỉ mất nửa khắc.

Với khoảng cách như vậy, hai nhà đương nhiên không gần nhau, nếu bọn họ muốn đến Tần phủ bái phỏng mà ra ngoài muộn, noi không chừng lúc đến cửa phủ nhà người ta đã đến giờ ăn trưa. Tuy khách tới cửa giữ lại ăn trưa cũng là điều nên làm nhưng cứ thế này thì không tốt lắm.

Cho nên tăng tốc không ngừng, một canh giờ sau, khi bọn họ đến trước cửa Tần phủ thì mặt trời đã lên cao, là thời điểm phù hợp để khách tới nhà. Tần gia sớm biết họ sẽ tới, Tần lão thừa tướng sai trưởng tử Tần Yển ra tiếp đón. Mấy ngày xuống xe, hàn huyên một hồi. Tần Yển lớn hơn Đường Hoành mười mấy tuổi, Đường Du và Đường Di cùng gọi ông là bá phụ. Tần Yển hỏi thăm Đường Hoành hồi kinh có thuận lợi xong, sau đó quay đầu hỏi Đường Du học hành thế nào.

Từ năm tám tuổi sau khi vào cung, Đường Du không còn được trưởng bối kiểm tra công khóa, cũng may mấy năm đó hắn đọc không ít sách, Tần Yển hỏi đến đâu hắn đều có thể trả lời. Tần Yển khen ngợi: "Nhi tử này của ngươi khá lắm." Tần Yển nói với Đường Hoành.

Đường Hoành khách khí đáp: "Ít nhiều cũng nhờ thời đọc sách ở Tần gia."

Mọi người vừa nói chuyện vừa vào chính sảnh. Tần lão thừa tướng và tần lão phu nhân đều đã ngồi ở chủ vị, hai bên là mấy nhi tử và con dâu. Hai vị trí đầu bên trái chừa ra để Đường Hoành và Đường phu nhân ngồi, đây là quy củ tiếp đãi khách trong kinh. Còn về hai tiểu bối Đường Du và Đường Di, bọn họ ngồi ngay phía sau chúng trưởng bối.

Thừa tướng và lão phu nhân vừa là trưởng bối vừa có thân phận cao, thấy bọn họ tới, đương nhiên không cần đứng dậy, vẫn ngồi ở đó. Bốn người hành lễ, sau đó Đường Hoành lại chào hỏi mấy huynh đệ Đường gia rồi lần lượt ngồi xuống.

Tần lão thừa tướng đánh giá Đường Hoành, vuốt râu cười: "Ba năm không gặp, ta nghe nói ngươi đã làm được rất nhiều chuyện tốt bên ngoài, được bá tánh ủng hộ. Bây giờ gặp, bản thân hao gầy không ít. Ta phải dặn ngươi một câu, ngươi đừng ỷ mình còn trẻ mà không quý trọng sức khỏe, nếu không đến từng này tuổi như ta..." Tần lão thừa tướng thở dài lắc đầu, "Mấy ngày trước mới bệnh một trận, khó chịu đến mức không biết than khổ với ai."

Đường Hoành cả kinh: "Lão sư bây giờ sao rồi? Trời đang giá rét, không nên để lại bệnh căn."

"Ngươi đừng nghe ông ấy oán giận." Tần lão phu nhân cau mày liếc nhìn trượng phu, "Ông ấy bị bệnh sao có thể trách người khác được? Đã vào mùa đông, ông ấy còn một mực đòi ăn lạnh, bảy tám ngày liền không thượng triều được. Khi đó tiên đế bệnh nặng, thái tử giám quốc, đang là thời điểm thiếu người còn phải vì chuyện này mà tới thăm ông ấy."

Đường Du thở phào, tầm mắt vô ý chạm đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu.

Tần Uyển ngồi đối diện nhìn hắn không chớp mắt như muốn nhìn thấu hắn. Hắn co quắp, ra vẻ bình thường mà uống trà, lòng lại hoang mang.

Không lẽ nàng đã phát hiện gì sao? Hay là cái gì nàng cũng biết?

Hắn không tiện hỏi, thời điểm không nhịn được mà nhìn nàng, nàng cũng đã dời mắt đi. Không lâu sau, Tần Khác tới, huynh đệ bọn họ nói chuyện, hắn không tiện nhìn nàng nữa, muôn vàn tâm sự đều phải gác lại.

Buổi trưa, hai nhà cùng dùng bữa. Ăn cơm xong, bọn họ cáo từ.

Lên xe ngựa, Đường Hoành nhớ lại những lời Đường Du nói, nhíu mày trách móc: "Ta tới gặp ân sư, con lại nghĩ tới việc tìm tiên sinh cho riêng mình, còn ra thể thống gì!"

Đường Du chột dạ, cúi đầu không đáp.

Đường phu nhân vội giải vây: "Bản thân hài tử có chí tiến thủ có gì không tốt? Ai chẳng biết trường của Tần gia đứng đầu kinh thành, lúc nhàn rỗi thừa tướng đại nhân còn tự mình chỉ điểm công khóa của bọn nhỏ, rất nhiều huân tước đều muốn đưa hài tử vào. Bây giờ nó có thể nhân lúc thừa tướng đại nhân cao hứng trực tiếp khiến người ta gật đầu, người làm cha như chàng còn ngại này ngại kia hả?"

Đường Hoành ngẫm lại, đạo lý này cũng đúng.

Người làm quan như họ nhọc lòng không ít chuyện, nhưng một khi làm cha mẹ, hài tử luôn được đặt lên hàng đầu. Vì chuyện hài tử đọc sách, không ít người thân phận hiển hách buông bỏ mặt mũi, nghĩ cách đi móc nối quan hệ để hài tử được vào Tần gia, trước khi hồi kinh không phải ông không có ý định này, tư tâm cũng muốn đưa chúng vào Tần gia nên mới không vội mời lão sư khác cho hai đứa nhỏ.

Hiện giờ Đường Du tự mở lời, việc này đã làm thỏa đáng, vốn là hỉ sự. Còn về lễ nghĩa, dù sao Tần lão thừa tướng cũng chưa nói gì.

Vì thế Đường Hoành không mắng Đường Du nữa. Đường Di còn đang hưng phấn kéo ống tay áo mẫu thân: "Tần phủ lớn quá! Còn cả tỷ tỷ Tần gia kia nữa, con thích!"

Đường phu nhân nhân cơ hội dạy dỗ nữ nhi: "Sau này ở Tần gia hai con sẽ có rất nhiều thời gian làm bạn. Nhưng con phải chăm chỉ học hành, đừng để người ta ghét bỏ con."

"Nữ nhi biết rồi!" Đường Di đáp.

Bên ngoài đúng lúc có gió lướt qua thổi bay màn xe, Đường Du theo bản năng nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại ở vách tường Tần phủ.

...

Hậu trạch Tần phủ, Thiên Phúc Các.

Từ lúc trở về Tần Uyển cứ nằm dài ra bàn không nói lời nào, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy tư cái gì.

Hoa Thần và Nguyệt Tịch đứng gần đó, nhìn nhau mấy chục lần, cuối cùng Hoa Thần không nhịn được mà đi tới đẩy tay nàng: "Cô nương, rốt cuộc là người có tâm sự gì vậy, nói cho nô tỳ nghe đi."

"A..." Tần Uyển thở dài, quay đầu nhìn Hoa Thần.

Sau khi về đây, nàng mới phát hiện mình là người hoài niệm tình xưa. Nàng vắt hết óc nhớ lại khi nào phụ mẫu Từ gia mua Hoa Thần Nguyệt Tịch Lan Huân Quế Phức về cho nàng, sau đó tìm cớ đòi phụ mẫu chọn họ làm thị tỳ cho mình.

Nàng không mong các nàng còn nhớ chuyện trước kia, dù gì những ký ức đó cũng không tốt đẹp gì, nàng thà bọn họ chẳng biết gì cả, cứ ở Tần phủ ăn uống cãi nhau với nàng là được.

Nhưng bây giờ nàng lại bắt đầu kêu khổ.

Nàng thật sự muốn tìm ai đó để tâm sự chuyện của Đường Du, nhưng nhìn chằm chằm Hoa Thần nửa ngày, nàng vẫn không có cách nào nói ra, chỉ đành than thở, nỉ non: "Ta chỉ cảm thấy ca ca Đường gia có hơi kỳ lạ."

"Hả?" Hoa Thần khó hiểu, "Kỳ lạ chỗ nào?"

"Cũng không có gì." Tần Uyển lắc đầu, tay chống cằm, tiếp tục ngơ ngẩn.

Hoa Thần thấy nàng thế này, thầm chửi: Công tử Đường gia kỳ lạ chỗ nào? Ta thấy người kỳ lạ mới đúng.

Ba năm không gặp, vừa gặp lại đã sững sờ như vậy, cứ như mắc bệnh tương tư.

Chẳng lẽ cô nương nhà mình bắt đầu thiếu nữ hoài xuân?