Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 29: Sương mù

Sau ngày ấy, Từ Tư Uyển và Oánh quý tần tạm thời tính là "tiêu tan hiềm khích trước đây." Bởi vì người có tính cách như Oánh quý tần ở trong cung thật sự không nhiều lắm, với Từ Tư Uyển mà nói dù không thể tin tưởng hoàn toàn cũng có thể xem như có thêm người nói chuyện.

Mặt khác, Cẩm bảo lâm Hà thị bắt đầu thân thiết với các nàng.

Thỉnh thoảng Oánh quý tần mới Từ Tư Uyển tới Doanh Vân Cung ngồi chơi đều sẽ gọi cả Cẩm bảo lâm, có điều ba người ngồi cùng nhau lại thường có tâm tư riêng.

Trong lòng Cẩm bảo lâm rốt cuộc suy nghĩ gì hai người đều không đoán ra, Từ Tư Uyển hứng thú thăm dò, mà Oánh quý tần chỉ như đang xem kịch hay.

Nhoáng cái đã tới mười lăm tháng tám. Hôm nay là Trung Thu, các phi tần không cần tới Trường Thu Cung vấn an, chạng vạng lại có gia yến phải bận. Gia yến như vậy là thời điểm lục cung phấn đấu khoe sắc, Từ Tư Uyển chọn một bộ xiêm y phức tạp, dưới làn váy thêu hoa quế lịch sự tao nhã, vạt áo trước ngực màu vàng thêu một con thỏ ngọc rất đáng yêu, tuy có hơi không đoan trang nhưng lại vô cùng hoạt bát láu lỉnh.

Gia yến bắt đầu vào giờ Dậu. Giờ Thân bốn khắc, Từ Tư Uyển trang điểm thoảng đáng. Nàng vẽ đuôi chân mày màu đỏ thẳm say rượu, môi đỏ tươi hơn ngày thường. Trang sức trên đầu tuy lấy thoa bạc là chủ nhưng bông tuyết phát ra ánh sáng rực rỡ, nếu được ánh trăng chiếu sáng, lại có ngọc thạch điểm xuyết, khí chất càng xuất trần thoát tục.

Từ Tư Uyển tốn chút tâm tư mới phối được xiêm y diễm lệ cùng trang sức thoát tục sao cho phù hợp.

Một khắc sau, Tư Yên tới, muội ấy mặc xiêm y màu vàng nhạt, trông có vẻ long trọng hơn ngày thường. Vừa vào phòng nhìn thấy trang dung của Từ tư Uyển, muội ấy kinh ngạc thốt lên: "Tỷ tỷ đẹp quá, cứ như Thường Nga hạ phàm vậy!"

Từ Tư Uyển vốn đang ngồi trên giường trà tới xuất thần, nghe thế thì bật cười, ngước mắt vẫy tay: "Tới đây, ngồi một lát đi."

"Vâng." Từ Tư Yên đi tới ngồi xuống, lúc này mới thấy chén keo đông lạnh trên bàn, nghiêm túc nhìn nhìn, hỏi nhỏ: "Là a giao đúng không?"

Từ Tư Uyển liếc nhìn: "Ừ, cung nhân mang vào lúc trang điểm không kịp ăn."

Từ Tư Yên khẽ cười: "Thế muội ăn nhé!"

"Ăn đi." Nàng cười đồng ý.

Tư Yên thoải mái cầm chén ăn. Nàng mặc kệ trang dung trên mặt, ăn rất ngon lạnh, đợi ăn xong mới vẫy tay với cung nữ bên cạnh: "Giúp ta đánh lại son môi đi."

Tư Uyển khẽ cười, ra hiệu cho Hoa Thần cùng hỗ trợ. Tới khi Tư Yên chỉnh chu xong, thời gian cũng tới, hai tỷ muội kết bạn qua Trường Thu Cung.

Gia yến đoàn viên như vậy vốn nên tổ chức ở Trường Nhạc Cung, cả nhà cùng bày tỏ lòng hiếu thảo với Thái Hậu. Nhưng gần đây Thái Hậu thường thấy không khỏe, tuy không có gì đáng ngại nhưng lại lười ứng phó quá nhiều lễ nghĩa, do vậy tống cố mọi người tới Trường Thu Cung, để các nàng tự náo nhiệt.

Vì cung yến này, Trường Thu Cung trang trí rất lộng lẫy. Mọi người sớm đã nghe nói Hoàng Hậu đặc biệt phái người tới dân gian mua đủ loại hoa đăng xinh đẹp, vừa vào cửa cung liền thấy quả nhiên dưới hành lang tiền điện treo đầy. Cung nhân làm việc linh hoạt, cố ý treo hoa đăng đan xen chỗ thấp chỗ cao trống rất thú vị.

"Đẹp quá!" Từ Tư Yên vừa đến cửa cung đã tán thưởng.

Từ Tư Uyển cùng muội ấy vừa bước qua ngạch cửa đi được hai bước, từ xa truyền tới giọng nữ trong trẻo: "Uyển nghi nương tử!"

Từ Tư Uyển theo tiếng mà nhìn, hai tiểu cô nương đang chạy về phía mình. Nàng sợ chúng té ngã, vội đi đến cúi người ôm lấy. Ngô sung hoa theo sau, cười gọi: "Uyển nghi."

"Nương nương mạnh khỏe." Hai tỷ muội cùng hành lễ."

Ngô sung hoa nhìn Từ Tư Uyển: "Muội muội hôm nay đúng là xinh đẹp." Nói rồi nàng ấy nhìn hai nữ nhi, ám chỉ, "Ngọc phi và Oánh quý tần đều tới Tử Thần Điện trước."

"Đa tạ nương nương báo cho, thần thϊếp cũng nghe nói." Từ Tư Uyển cười đáp.

Hậu cung là nơi tranh đấu không ngừng, bình thường vì thánh sủng mà đấu đá ngầm, tới dịp như vậy rất nhiều không cam lòng đều sẽ bộc lộ rõ.

Đối với việc Ngọc phi được sủng lâu dài Từ Tư Uyển đã nghe nói lúc ở ngoài cung. Nhưng khi lại có một đoạt phi tần mới vào cung, Ngọc phi không còn giữ được vẻ xuất sắc như vậy, hôm nay là gia yến đầu tiên sau khi các phi tần mới tiến cung, nàng ta đương nhiên phải mượn cơ hội lập uy.

Ngô sung hoa lại nói: "Uyển nghi quá xuất sắc, chỉ sợ sẽ va chạm Ngọc phi."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Thần thϊếp vốn đang không có ý này."

Nàng chính là muốn khiến Ngọc phi khó chịu.

Hôm ấy mấy câu "công bằng" của Oánh quý tần tuy không giải thích được gì, nhưng thái độ cuối cùng quá thẳng thắn khiến nàng không còn quá nghi ngờ. Mà nếu không phải Oánh quý tần, kẻ có khả năng đứng sau Đào thị nhất chỉ có Ngọc phi.

Một khi đã vậy, nàng cần gì phải cố tránh mũi nhọn? Đều là sủng phi, ai sợ ai chứ!

Mọi người kết bạn ở ngoài ngắm hoa đăng một lát, Dịch Kỳ và Cẩm Thư ra nghênh đón, cười nói yến hội trong điện đã chuẩn bị xong, mời các nàng vào ngồi.

Phi tần lúc này mới tốp năm tốp ba kết bạn vào điện. Hai tiểu công chúa nắm tay Ngô sung hoa nhảy nhót đi ới cửa điện, hai mắt bỗng sáng lên, chạy như bay về phía trước: "Đại ca ca!"

Từ Tư Uyển ngước mắt, chú ý tới nam hài tử kia trong bữa tiệc.

Đó là đại hoàng tử Nguyên Giác dưới gối Hoàng Hậu, cũng là hoàng tử duy nhất của Đại Ngụy hiện giờ. Nó còn nhỏ, mặt mày còn nét trẻ con như trông rất giống phụ thân mình. Từ Tư Uyển hoảng hốt nhìn nó, ma xui quỷ khiến nhớ lại dáng vẻ của Tề Hiên ở Đông Cung năm xưa.

Lúc ấy nàng mới ba tuổi, hắn mười bốn. Hắn thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, rất có phong thái, cho nên không ai ngờ hắn lại che giấu nhiều tâm sự như vậy.

Đại hoàng tử không nhìn về phía cửa điện, bỗng thấy hai muội muội chạy tới, vui vẻ nắm tay chúng: "Các muội tới rồi à? Ăn bánh trung thu đi!" Nó lấy bánh trung thu đưa cho mỗi đứa một cái.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn bên phải nhìn chúng, tươi cười từ ái. Thấy hai công chúa ăn bánh xong, nàng ôn hòa vẫy tay: "Qua đây, để mẫu hậu xem các con."

Hai tiểu công chúa ngoan ngoãn đi tới vấn an Hoàng Hậu, miệng còn căng phòng. Hoàng Hậu bật cười, kéo chúng tới, lấy khăn lau khóe miệng cho chúng.

Từ Tư Uyển hành lễ với Hoàng Hậu, tự mình vào chỗ.

Thật ra cảnh nửa hòa thuận nửa giả như vậy trước đây nàng cũng gặp mấy lần. Trung thu không chỉ là ngày hội của trong cung mà còn là ngày gia đình đoàn tụ. Có khi cả đại gia tộc tề tựu ở một nơi, các chi trên có lẽ không thân nhưng cũng phải ra vẻ vui tươi hòa thuận, nàng biết trong đó chẳng có bao nhiêu tình nghĩa sự thật, nhưng cũng biết đây là đạo lý đối nhân xử thế, cho nên không hề cảm thấy phiền chán.

Nhưng nhìn tình cảnh hôm nay, trái tim nàng lại rét lạnh.

Dựa vào đâu?

Từ Tư Uyển chống cằm.

Toàn bộ Tần gia đều bị chém, nam nhân, nữ nhân, thê thϊếp, phó tì, lão giả, hài tử không một ai may mắn thoát khỏi.

Ngày đoàn viên như vậy nàng chỉ có thể cô đơn nhớ tới họ, mà kẻ hại họ vẫn có thể ở đây tận hưởng niềm vui gia đình. Thế đạo không nên như thế, đạo lý càng không nên như vậy.

Sở dĩ họ còn có thể duy trì bọ dáng ngợp trong vàng sơn chỉ là vì nhân quả báo ứng vẫn chưa tới.

"Uyển nghi tỷ tỷ." Bên cạnh có người gọi.

Từ Tư Uyển hoàn hồn, ngước mắt nhìn, là Tô Hoan Nhan tới kính rượu.

Ít ngày trước nàng ấy cũng được tấn vị phân, hiện giờ đã là chính bát phẩm huy nga. Từ Tư Uyển tươi cười nâng chén, một ngụm rượu trái cây thanh ngọt vào miệng, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng thông báo của hoạn quan: "Bệ hạ giá lâm!"

Trong điện an tĩnh lại, Từ Tư Uyển đặt chén rượu xuống bàn, Tô Hoan Nhan cũng vội đưa chén rượu cho cung nhân. Mọi người rời khỏi vị trí hành lễ, thiên tử mặc một bộ thường phục màu bạc vào điện.

Từ Tư Uyển lặng lẽ liếc nhìn hai giai nhân đi sau hắn. Một người kiều mị là Oánh quý tần, người còn lại thanh lệ thoát tục, xiêm y trang sức đẹp đẽ quý giá hơn một chút là Ngọc phi.

Xét từ trang dung, hôm nay Ngọc phi đẹp hơn. Có điều bản thân Oánh quý tần vốn có vẻ đẹp quyến rũ, sóng vai đi cùng Ngọc phi không hề thua kém.

Từ Tư Uyển thầm nghĩ, không hiểu tại sao Oánh quý tần lại tới Tử Thần Điện.

Theo lý mà nói, Oánh quý tần là sủng phi, đương nhiên tới Tử Thần Điện được. Nhưng trước khi tới, hẳn nàng ta đã nghe nói Ngọc phi cũng tới Tử Thần Điện, nhưng bản thân nàng ta vẫn đi, việc này có hơi bất thường.

Theo quy củ bất thành văn trong cung, các phi tần đều là người ưa thể diện, cho dù lén lút đấu đá thế nào, ngoài mặt cũng sẽ không gây chuyện. Cho nên loại chuyện yết kiến ở Tử Thần Điện, ngoại trừ hoàng đế cố ý cùng truyền triệu, hoặc là hai người đi yết kiến vốn thân thiết, nếu không một khi nghe nói người khác đang ở đó, mọi người đều sẽ tránh thị phi, không tiện tranh giành tình cảm dưới mí mắt hoàng đế.

Nhưng Oánh quý tần hôm nay lại một hai phải đi, nhìn qua cứ như cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ngọc phi. Từ Tư Uyển thầm ghi nhớ việc này, vẫn tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim duy trì tư thế hành lễ.

Không bao lâu, hoàng đế ngồi xuống, Hoàng Hậu đứng dậy trước, Ngọc phi và Oánh quý tần đi theo hắn tiến lên hành lễ với Hoàng Hậu, mọi người cũng theo đó miễn lễ ngồi xuống.

Cung nhân dâng rượu ngon, Hoàng Hậu cầm chén rượu đứng dậy kính hoàng đế. Tuy đây chỉ là tục lệ, hoàng đế vẫn tươi cười chạm chén với nàng ấy.

Sau đó, Hoàng Hậu nói: "Sáng sớm Thái Hậu nương nương truyền triệu thần thϊếp, dặn dò thần thϊếp chớ vì bản thân không khỏe mà qua loa ngày hội đoàn viên này, phải để lục cung cùng vui mới đúng. Thần thϊếp đặc biệt lệnh cho ca vũ của Giáo Phường Tư tới trợ hứng."

Dứt lời, nàng vỗ tay hai tiếng, trong điện vang lên tiếng nhạc, giai nhân nối đuôi nhau đi vào, dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển.

Ngồi cùng Từ Tư Uyển là một vị tài nhân Cố thị, mượn tiếng nhạc, nàng ấy nhìn Từ Tư Uyển: "Uyển nghi tỷ tỷ xem, hôm nay Cẩm bảo lâm không tới."

Từ Tư Uyển và nàng ấy không tính là quen biết, nhưng cũng chưa từng trở mặt. Nghe nói Cố tài nhân này chất phát, thường ngày không hỏi tới chuyện người khác, thấy nàng ấy bỗng nhắc tới việc này, Từ Tư Uyển ngẩn ra, theo bản năng nhìn bốn phía, mới phát hiện trong bữa tiệc quả nhiên không thấy Cẩm bảo lâm đâu.

Cố tài tử thở dài: "Nghe nói gần đây Cẩm bảo lâm không khỏe, a... Có thai đã vất vả, còn phải chịu ủy khuất."

"Tài nhân cũng nghe nói?"

"Chỉ sợ không có ai không biết." Cố tài nhân cười khổ, "Lục sung y của Diêu Tư Cung là bà con xa của thần thϊếp, mấy hôm trước thần thϊếp qua Diêu Tư Cung, trùng hợp gặp Cẩm bảo lâm đang trốn trong viện khóc. Thần thϊếp khuyên nàng ấy vài câu nhưng cũng không có tác dụng. A, người có thai suy nghĩ nhiều không phải chuyện tốt."

Từ Tư Uyển im lặng.

Không phải nàng cảm thấy Cố tài nhân có ý đồ gì, bởi vì ngày tháng ở hậu cung nhàm chán, khi tham dự cung yến ngồi cung nhau đương nhiên phải nói chuyện. Chuyện không liên quan không tới mình chính là đề tài nói chuyện phiếm thích hợp nhất.

Có điều, nàng không khỏi nhớ lại cảnh hôm ấy mình gặp Cẩm bảo lâm.

Từ Tư Uyển tự biết chừng mực, nàng nhìn canh cá trước mặt, ám chỉ: "Mấy ngày trước ta cũng thấy Cẩm bảo lâm khóc trên đường hồi cung, nàng ấy có thai, thật sự không nên chạy loạn khắp nơi như vậy."

Lời này vốn có ý nhắc nhở Cố tài nhân Cẩm bảo lâm khóc lóc lúc nào cũng bị bắt gặp chỉ sợ có nguyên nhân khác. Nhưng Cố tài nhân không hề nghĩ nhiều, lại thở dài, chỉ nói: "Đúng vậy. Nhưng khó xử ở chỗ đó, làm sao nàng ấy có thể dễ nghĩ thoáng được? Thần thϊếp chỉ biết dặn dò Lục sung y đi thăm nàng ấy nhiều một chút." Lúc nói chuyện, nàng ấy đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng phát hiện một vấn đề: "Hôm nay nàng ấy cũng không tới, thật kỳ lạ."

Từ Tư Uyển nghe vậy cũng quan sát, đúng là như thế. Diêu Tư Cung có ba phi tần ở, trước mắt chỉ có Sở mỹ nhân tới đây.

Cố tài nhân bất an, nhíu mày trầm mặc một lúc: "Lát nữa kết thúc yến hội, thần thϊếp đi tìm nàng ấy."

Từ Tư Uyển nói ngay: "Cùng đi đi."

"Sao cơ?" Cố tài nhân sửng sốt, đánh giá Từ Tư Uyển, biết Từ Tư Uyển và Lục thị xưa nay chưa từng đi lại, không khỏi cẩm thấy kỳ lạ.

Từ Tư Uyển nhấp ngụm rượu: "Cố tài nhân cứ đi tìm Lục sung y. Gần đây ta có thường tiếp xúc với Cẩm bảo lâm, cho nên muốn đi thăm nàng ấy."

"Thì ra là vậy." Cố tài nhân gật đầu, nghĩ nghĩ, không quên nhắc nhở Từ Tư Uyển, "Uyển nghi phải cẩn thận một chút, dù sao Cẩm bảo lâm cũng đang có thai, nghe nói còn... Nghe nói còn hay qua lại với Ngọc phi. Uyển nghi cẩn thận gặp chuyện không rõ xảy ra trong cung của nàng ta."

"Đa tạ ý tốt của tài nhân." Từ Tư Uyển cảm tạ, trong lòng chỉ nghĩ: Xảy ra chuyện mới tốt.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, dù sao cũng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nên, mọi người dựa vào bản lĩnh của nhau, xem ai cao hơn một bậc. Trước mắt ai cũng án binh bất động mới khiến người ta phiền lòng nhất, cứ như có một thanh đao treo trên không trung, không biết nó muốn rơi xuống đầu ai, cũng không biết sẽ rơi khi nào.

Qua ba vòng rượu, Ngọc phi tiến lên ngồi bên cạnh thiên tử. Thấy tình cảnh như vậy, các phi tần đương nhiên sẽ không xen vào, ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Từ Tư Uyển khẽ cười, vẫn chuyên chú xem ca vũ, làm như không phát hiện ánh mắt trên chủ vị.

Nàng vốn lo không nhìn thấu nam nhân thích nữ nhân thế nào, nhưng khoảng thời gian này ở trong cung, nàng gần như hiểu rõ hỉ nộ của hắn. Hôm nay như vậy nàng biết hắn sẽ xem mê mẩn, nhưng càng không để ý tới hắn mới có thể khiến trái tim hắn rối bời.

Một khi đã thế, Ngọc phi ngồi cạnh hầu hạ có ích lợi gì?

Từ Tư Uyển nhàn nhã dùng bữa.

Hôm nay mười lăm, lại là trung thu, hắn chắc chắn sẽ ở lại Trường Thu Cung, vậy cứ để hắn nghĩ tới nàng đi.

Gần đây nàng phụng lệnh Hoàng Hậu thường xuyên tới Tử Thần Điện, số lần thị tẩm cũng không ít, hắn nếm đồ ăn tươi đến tận hứng, có lẽ đã sắp thành thói quen.

Tưởng bở.

Loại đồ ăn này nàng sẽ từ từ đút hắn ăn, không cho hắn nhớ mong nàng một chút, con đường tương lai nàng phải đi thế nào?

Từ lúc này cho đến khi cung yến tan, Từ Tư Uyển không hề nói chuyện với hắn một câu. Yến tiệc vừa kết thúc, nàng còn là người cáo lui nhanh nhất, lúc hành lễ thấy hắn muốn nói lại thôi, nàng ngước mắt, cho hắn nụ cười dịu dàng.

Nụ cười kia thật giống như nàng cũng rất muốn hắn, chẳng qua hôm nay vì lễ nghĩa mà không thể hàn huyên tâm sự. Sau đó nàng cáo lui, dáng người thướt tha uyển chuyển rời đi.

Rời khỏi Trường Thu Cung, nàng đồng hành cùng Cố tài nhân. Đúng lúc gặp Phương Như Lan, cái miệng của Phương Như Lan đúng là không biết sửa đổi, vừa thấy Từ Tư Uyển liền cao giọng mỉa mai: "Xem uyển nghi trang điểm đẹp chưa kìa, thần thϊếp còn tưởng uyển nghi sẽ lộ mặt trước mặt bệ hạ chứ! Ai ngờ một câu cũng không nói được. Nếu là thần thϊếp, chắc thần thϊếp phải tìm khe đất nào chui xuống mất."

Từ Tư Uyển nhướng mày, giơ tay ngăn cản Tư Yên muốn cãi cọ, cười hỏi lại Phương Như Lan: "Sao hả? Vừa rồi tài nhân có nói chuyện với bệ hạ à?"

Sắc mặt Phương Như Lan trắng bệch, quay đầu đi chỗ khác.

Từ Tư Uyển che miệng cười: "Trời tối rồi, tài nhân đi đường cẩn thận khe đất, coi chừng bị ngã."

Dứt lời, nàng liền cùng Cố tài nhân và Tư Yên nghênh ngang rời đi.

Đi một đoạn, Tư Yên bực tức nói: "Bản thân nàng ta hai tháng rồi chưa gặp thánh nhan, vậy mà còn mặt mũi tới trào phúng tỷ tỷ, đúng là không biết soi gương!"

"Giận thật à?" Từ Tư Uyển nhìn muội ấy, lắc đầu, "Nàng ta chỉ có cái miệng lợi hại thôi, cứ coi như cái máy hát đi."

"Cái gì tỷ tỷ cũng nghĩ thoáng được." Từ Tư Yên vô tình thấy Cố tài nhân trầm mặc cúi đầu, "Tài nhân tỷ tỷ có tâm sự gì sao?"

"... Không có." Cố tài nhân lắc đầu, cười gượng, "Ta chỉ nghĩ đến vấn đề phi tần có thai dễ xảy ra chuyện nên hơi sợ thôi. Chỉ e Lục sung y và Cẩm bảo lâm đã gặp chuyện gì không ổn."

"Không đâu." Từ Tư Uyển nắm tay nàng ấy, "Nếu có gì không ổn thì sự việc cũng liên quan tới con vua, sao có thể kéo dài tới khi chúng ta phát hiện khác thường?"

"Cũng đúng." Cố tài nhân thở dài, cùng các nàng tiếp tục đi về phía trước.

Đi khoảng một khắc, ba người bước vào cửa Diêu Tư Cung. Diêu Tư Cung không có chủ vị, Sở mỹ nhân ở phía Đông, Cẩm bảo lâm và Lục sung y bà con xa của Cố tài nhân đều ở phía tây.

Tới cửa viện của Cẩm bảo lâm, Cố tài nhân vốn muốn cáo lui, không ngờ lại thấy Lục sung y từ bên trong đi ra, sắc mặt không tốt lắm: "Uyển nghi nương tử, biểu tỷ..."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố tài nhân nắm tay nàng ấy. Thấy Lục sung y chần chờ nhìn Từ Tư Uyển, Cố tài nhân vội nói, "Không sao, uyển nghi và Cẩm bảo lâm cũng coi như chỗ quen biết, muội có chuyện gì thì cứ nói đi."

"Vâng." Lục thị nói thẳng, "Từ trưa Cẩm bảo lâm đã không khỏe, còn sốt nhẹ. Nàng ấy vốn định đi dự cung yến, nhưng tới chiều bỗng sốt cao hơn, chỉ đành nghỉ ngơi. Trước đây Ngọc phi nương nương dặn dò Sở mỹ nhân chiếu cố nàng ấy, nhưng Sở mỹ nhân ghen ghét nàng ấy có thai, lúc nói chuyện thường không khách khí, Cẩm bảo lâm sợ nàng ta, cho nên muội phải ở đây canh giữ, lén mời thái y..."

"Việc này muội cũng dám nhận?" Cố tài nhân trầm giọng, "Nếu long sự có sơ xuất gì, muội gánh vác nổi không?"

"Muội biết, nhưng muội không đành lòng." Lục sung y cúi đầu, "Thường ngày tỷ tỷ không hay gặp Sở mỹ nhân nên chắc chỉ nhớ nàng ta trông thế nào. Nhưng ở trước mặt Cẩm bảo lâm nàng ta không phải như vậy, muội thấy rất rõ."

Hai người một giải thích thích một trách cứ, nhất thời khiến nơi này hơi ồn ào. Từ Tư Uyển không quan tâm, chỉ nhìn về phía cửa sổ trong viện, rơi vào suy tư.

Nàng đã phòng bị Cẩm bảo lâm từ lúc gặp mặt, nhưng đến nay không thấy nàng ta có hành động gì, lại thấy Cố tài nhân và Lục sung y vô cớ bị liên lụy vào, nàng càng không nhìn thấu.

Cứ như trước mắt sương mù mờ mịt ngày càng dày đặc. Nàng đi trong sương mù, cho dù là thợ săn vốn đang hứng thú muốn tìm ra điểm trí mạng của con mồi thì vẫn phải phòng bị trong sương mù đột nhiên có một con sư tử xông ra cắn đứt yết hầu nàng.

Vì thế sau một hồi do dự, Từ Tư Uyển tạm thời gạt bỏ ý định vào trong.

Nàng cố ý gây chuyện, nhưng người trong phòng không chỉ có thai, hôm nay còn không khỏe, nàng không cần phải mạo hiểm ngay lúc này.

"Nếu Cẩm bảo lâm đã không khỏe, vậy ta về trước, ngày mai lại tới thăm." Nàng nhẹ giọng.

Cố tài nhân dừng việc chỉ trích Lục sung y, gật đầu: "Thần thϊếp cũng không vào, ngài khác lại tới."

Vừa dứt lời, chợt có một người đi ra khỏi phòng, tiếng mở cửa rất nhẹ, động tác xoay người đóng cửa cũng vô cùng cẩn thận. Mượn ánh trăng sáng và ngọn đèn dầu trong phòng, Từ Tư Uyển nhìn ra người đó mặc y phục của thái y, còn mang hòm thuốc, gấp gáp rời khỏi.

Lục sung y theo ánh mắt của nàng mà quay đầu, căng thẳng hỏi: "Tiền thái y, sao rồi?"

Thái y dừng bước, lau mồ hôi: "Bảo lâm nương tử không sao, có điều phải hạ sốt trước. Thần về Thái Y Viện bốc thuốc, lát nữa sẽ quay lại, đêm nay thần sẽ canh giữ tại đây."

Lục sung y vui vẻ: "Đại nhân vất vả."

"Không cần khách khí, y giả tâm phụ mẫu là điều nên làm." Tiền thái y cười chắp tay, sau đó vái chào Từ Tư Uyển và Cố tài nhân rồi vội vã cáo từ.

"Thái y này đúng là tận tâm." Cố tài nhân nhìn bóng lưng hắn, cảm thán.

Lục sung y gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói là đồng hương của Cẩm bảo lâm, hiểu tận gốc rễ, dùng cũng yên tâm, nếu không chuyện Cẩm bảo lâm cần lo lại nhiều hơn thì càng khổ sở."