[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 106

Giờ mẹo nửa khắc.

Mở mắt ra, Nguỵ Vô Tiện còn có chút mê man, mặt gối lên vùng ngực ấm áp, theo nhịp thở mà nhẹ nhàng chậm rãi phập phồng.

Sau một lúc lâu, mới nhúc nhích, vòng tay đang ôm hắn liền siết chặt thêm một chút, Nguỵ Vô Tiện hơi ngồi dậy, tìm đôi môi, dán lên.

"Ưʍ..."

Hôn xong rồi, mặt bọn họ vẫn dán sát vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt cực nhạt màu, lông mày Nguỵ Vô Tiện cong lên, cười nói: "Lam Trạm, sớm ha"

"Chào buổi sáng, Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ lại hôn hôn hắn, mềm nhẹ và ôm hắn dậy, kéo lại trung y xộc xệch của hắn lại cho ngay ngắn, rồi tự chỉnh đốn bước xuống giường mang đến bộ bạch y được xếp chỉnh tề.

Đại để là luôn nhớ kỹ từng đoạn đối thoại, Nguỵ Vô Tiện chỉ là nói giỡn, nhưng Lam Vong Cơ nghe được, là sẽ luôn luôn nghiêm túc như thế.

Bất ngờ lập khế ước ở Tàng Thư Các, sau khi xong tình sự thì bộ quần áo ban đầu đã không thể mặc lại được nữa, cho nên khi tỉnh lại, Lam Hi Thần dặn dò môn sinh mang giáo phục Lam thị đến để mặc tạm, sau đó khi Nguỵ Vô Tiện mặc lại y phục của đệ tử Vân Mộng Giang thị, phát hiện ánh mắt của Lam Vong Cơ, đoán được tâm tư, nửa đùa nửa thật mà nói:『Chính là quần áo nhà các ngươi thực sự hơi phiền toái, quá nhiều lớp, ta thật là không biết rõ phải làm như thế nào....』

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói:『Ta giúp ngươi mặc』

Còn có chút sửng sốt, Lam Vong Cơ liền nói lại lần nữa:『Ta, giúp ngươi mặc』. Nhìn hắn, nói từng câu từng chữ, làm như thật sự sợ rằng hắn ghét phiền phức nên sau này sẽ không chịu thay.

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên xong rồi cười hết sức vui mừng, cười xong, lúc sau quên ngay, rốt cuộc Lam Vong Cơ rõ ràng thực sự thích hắn mặc bộ y phục này, nhưng muốn giữ lễ nghĩa, sẽ không nghe theo hắn cùng làm bậy, nên không nhắc lại việc này.

Nhoáng cái đã 5 năm.

Ngày đầu tiên ngủ dậy sau khi thành hôn, Lam Vong Cơ mang tới bộ đồ mới, tự mình mặc cho hắn, sau đó mỗi ngày đều là như thế.

Từng lớp từng lớp mặc vào, lớp áo trắng như tuyết bên ngoài, thêu hoạ tiết mây cuốn giống như trên áo của người nọ -- quần áo của huyết mạch bổn gia Cô Tô Lam thị đều có hoạ tiết mây cuốn, nhưng tuỳ theo thân phận và tuổi tác mà khác nhau, nhìn kỹ sẽ thấy lớn nhỏ và vị trí khác nhau. Nhưng vì là đạo lữ nên tất nhiên sẽ giống y nhau, bộ quần áo này của Nguỵ Vô Tiện, có hình thức hoàn toàn giống như của Lam Vong Cơ, chỉ điều chỉnh kích thước cho vừa người.

Đúng thật là phức tạp, tầng tầng lớp lớp, nhưng Nguỵ Vô Tiện sẽ nhắm mắt hưởng thụ Lam Vong Cơ mặc quần áo cho hắn, khoé miệng ngậm ý cười.

Sau đó là mạt ngạch.

Vài sợi tóc dài xoã xuống trán được cẩn thận chải lên, lấy dây buộc lại, đây là khi thành hôn, diện mạo sau khi thành hôn.

Hắn quỳ xuống bên cạnh án thư, hơi hơi ngẩng đầu, hàng mi mảnh hơi rũ xuống, vẫn như lần đầu tiên, Lam Vong Cơ hết ngày này đến ngày khác tự tay buộc mạt ngạch cho hắn, tay áo nhẹ nhàng vòng qua người hắn, như là một cái ôm thực nhẹ, ống tay áo rộng rũ bên tai khẽ động đậy, toàn mùi đàn hương thanh đạm.

Mạt ngạch được buộc cẩn thận ngay giữa trán, phía sau rũ xuống hai dải lụa trắng tinh.

Nếu muốn tháo xuống, chỉ có người do trời định, người mình yêu ở ngay trước mặt, thì có thể không cần bất kỳ điều gì quy thúc cả.

Buộc xong, vẻ mặt Lam Vong Cơ chăm chú nhìn rất nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện đưa tay qua: "Được rồi, Nhị ca ca đã giúp ta chuẩn bị tốt rồi".

"Đến lượt ta giúp ngươi nha?"

Hai người đều đã mặc quần áo rửa mặt xong xuôi, trước khi rời khỏi Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở mép giường một hồi, để cho Lam Vong Cơ bắt mạch, xem thấy mạch tượng vẫn ổn định như trước, Lam Vong Cơ gật gật đầu, dẫn hắn đi ra ngoài.

Đạo lữ đại điển đã qua mấy tháng, cuộc sống hàng ngày không có gì thay đổi nhiều.

Đúng là đã từng chưa thành hôn, nhưng đã sống cuộc sống của người sau khi thành hôn rồi.

Cũng vậy, dù hắn không còn mặc áo tím đi lại trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng môn nhân Lam thị nhìn thấy hắn, vẫn cung kính kêu một tiếng Nguỵ công tử, dù sao cũng là nam tử, không thể gọi là phu nhân, nếu để gọi cung kính, thì khi ở ngoài, có khi bị gọi là Nguỵ tiên sinh.

Ngược lại mấy hôm trở về Liên Hoa Ổ, đám thiếu niên khỉ đột kia cứ trái một câu Lam nhị phu nhân rồi phải một câu Lam nhị phu nhân mà kêu, dường như cho rằng hắn mặc một thân bạch y bay bay như thế sẽ phải giữ đoan chính quy phạm nên không thể làm gì được bọn chúng.

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm, rồi nhanh chóng cho bọn chúng biết thế nào gọi là quần áo thay đổi, nhưng bản chất sẽ không đổi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Giang Trừng dám thỉnh thoảng bật ra câu "Lam nhị phu nhân".

Nói thật là Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý, chỉ là cái giọng điệu kia khiến hắn ngứa tay, muốn nổi giận. Riêng việc hắn kêu Lam Vong Cơ là phu quân thì lại thấy vui thích và thuận miệng, đặc biệt nhìn thấy thái độ của Lam Vong Cơ khi say rượu, thì biết là y thực sự thích được gọi như vậy.

Thích vô cùng, khi bị hắn cố tình kêu là phu quân, thì khuôn mặt trắng nõn như ngọc, như sương như tuyết, không đỏ mặt lên, nhưng vành tai lại ửng đỏ, sờ đến còn phỏng tay, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện kêu lên muốn ngừng mà không được.

Càng kêu càng bị giày vò thê thảm, nhưng ai biểu hắn cứ luôn luôn mau quên.

Sau khi thành hôn vẫn thường xuyên ra ngoài săn đêm, nếu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không có chuyện gì quan trọng, không cần phải ở lại, thì Nguỵ Vô Tiện chắc chắn là muốn lôi kéo Lam Vong Cơ chạy ra bên ngoài, không kể trên thế gian còn rất nhiều tà ám yêu vật hung hăng, mà hơn hai năm Xạ Nhật Chi Chinh, đã làm gián đoạn việc triển khai của các thế gia, cần phải tốn nhiều tâm trí sức lực hơn để hồi phục lại như trước, bọn họ đã sẵn lòng thì trưởng bối đương nhiên không ngăn cản.

Mà nếu cho Nguỵ Vô Tiện chọn, thì hắn thích mấy nơi kỳ quái bí hiểm, cũng coi như là rèn luyện, vừa mạo hiểm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng Lam Vong Cơ thì không kén chọn, ưu tiên những nơi người dân tới cầu viện.

Người khác gặp nạn, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ, nhưng sau khi họ đã giải quyết xong những vụ quan trọng quái lạ hơn, thì những vụ này khó tránh khỏi cảm thấy bình thường, đơn giản đến mức có chút không thích hợp để cho bọn họ làm.

Nhưng cho dù không thích hợp, mà người không đủ, lại nếu là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thì có gặp cũng sẽ không từ chối.

Trước mỗi lần ra ngoài, Lam Vong Cơ sẽ kể một ít tin tức, để cho hắn chọn lựa, phần còn lại sẽ phân công người thích hợp đi làm, mà vừa ra bên ngoài, đυ.ng phải vấn đề nhỏ và đơn giản thì cũng sẽ thuận tiện giải quyết luôn.

Sau một vài lần, hắn cũng không còn thấy không muốn nữa, có những lúc không thú vị lắm, nhưng có người cầu viện thì nghĩa là có ảnh hưởng đến đời sống của người dân, giải quyết xong, sẽ đi dạo một vòng thôn, nhấp nháp đồ ăn địa phương, uống một ít trà rượu đặc sản, tìm hiểu phong tục dân gian, rồi lại mua một đống đồ chơi nho nhỏ về.

Lại còn có Lam Vong Cơ làm bạn, thì làm sao có thể thấy nhàm chán nữa?

Chỉ có thể nói là... nhẹ nhàng vui vẻ mà thôi.

Bọn họ đang sắp khởi hành đi đến những nơi đã bàn tối hôm qua, thì có môn sinh đi lại, báo có khách lạ đến thăm.

Nguỵ Vô Tiện hơi ngạc nhiên: "Tìm ta hả?"

Câu trả lời sau đó còn làm hắn ngạc nhiên hơn nữa, cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, dẫn hắn đi Nhã Thất.

Trong Nhã Thất có một đạo nhân mặc đồ trắng đang đứng, rất trẻ, chỉ khoảng 17 tuổi, dung mạo trong sáng, khuôn mặt anh tuấn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được tu vi đến mức nào, tay cầm phất trần, trên lưng đeo một cây trường kiếm được bọc trong vải bố trắng.

Cùng đôi mắt đen láy trong trẻo kia giao nhau, Nguỵ Vô Tiện mở miệng hỏi: "Núi là núi nào, sư phụ là ai".

Người nọ cười đáp: "Núi là núi vô danh, sư phụ là Đạo giáo".

"Tại hạ là Hiểu Tinh Trần, là đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân. Sau khi xuống núi thường nghe danh tiếng của Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân, mạo muội đến đây thăm hỏi, nếu như có đường đột quấy rầy, xin hãy thứ lỗi". Nói rồi liền thi lễ.

Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ.

"Không quấy rầy!" Nguỵ Vô Tiện cũng thi lễ đáp lại, cười nói: "Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, ngài không cần khách khí như vậy, nếu xét đúng ra, thì ngài còn là sư thúc của ta".

Hỏi đáp qua lại, vài câu ngắn ngủi, đã biết vì sao tới tìm, mẫu thân của hắn, Tàng Sắc Tán Nhân, cũng xuất thân là môn đệ của Bão Sơn Tán Nhân, có nguồn gốc như thế, lại có lúc nghe kể về bản thân, thấy tò mò nên nảy sinh ý định ghé thăm.

Đã biết Nguỵ Vô Tiện ở Lam gia, Hiểu Tinh Trần đi thẳng đến Cô Tô, may mà đến sớm một bước, nếu không hai người này đi ra ngoài thì không biết mấy ngày mới về.

Bão Sơn Tán Nhân là ở ẩn khỏi thế gian, nghe nói là tu sĩ cùng thời với đám người Ôn Mão, Lam An, những nhân vật đồng lứa đi mây về gió kia hiện giờ đã hồn tiêu thân tán từ lâu, chỉ có Bão Sơn Tán Nhân đến nay vẫn chưa chết. Tính ra chắc phải vài trăm tuổi, đủ thấy tu vi như thế nào. Mà lúc ấy phàm tu sĩ hơi có danh tiếng thì không ai là không khai tông lập tổ, vị cao nhân này lại lựa chọn quy ẩn trong núi, lấy hiệu là Bão Sơn (nghĩa là "ôm núi"). Ôm ngọn núi nào, thì không ai biết cả.

Ẩn cư trên một ngọn núi tiên không ai biết tên, bà thường xuyên lặng lẽ nhặt một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa đem lên núi thu nhận làm đồ đệ, Tàng Sắc Tán Nhân và Hiểu Tinh Trần đều nhập môn như vậy.

Có quan hệ thế này với mẫu thân của hắn, nên tuy Hiểu Tinh Trần nhỏ tuổi hơn Nguỵ Vô Tiện, nhưng xét vai vế, thì thực sự là lớn hơn hắn.

Chính là tiểu sư thúc nhỏ tuổi.

Có chút đáng tiếc, đúng là cũng cùng trẻ tuổi mà Tàng Sắc Tán Nhân lại đã mất, Hiểu Tinh Trần chỉ biết, nữ đệ tử thứ hai xuống núi nghe nói là đệ tử ưu tú được Bão Sơn Tán Nhân ưa thích nhất.

Ưa thích nhiều bao nhiêu, thì Bão Sơn Tán Nhân dường như cũng không phải là người nhiều lời.

Ba người ngồi ở Nhã Thất, trò chuyện với nhau thật vui, tuy hình như chỉ có Nguỵ Vô Tiện và Hiểu Tinh Trần nói chuyện, Lam Vong Cơ chỉ là ngồi cạnh Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng mới mở miệng, nhưng thần thái có thể thấy là, cũng rất thưởng thức.

Hiểu Tinh Trần nói năng bất phàm, trong giọng nói luôn mang theo ý cười, nhưng trong lời nói lộ ra là một người có tính tình lương thiện rất là ôn hoà, nhưng bên ngoài mềm mại, bên trong cứng rắn, trong lòng rất có khát vọng, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy người này không hề có ý gì đến nhờ cậy, chắc là cũng không có ý gia nhập vào thế gia khác, nên không mở miệng mời, chỉ nhắc sơ vài câu.

Nói với sư thúc nếu gặp bất kỳ việc gì không thể giải quyết hoặc khó giải quyết, thì đừng khách khí, nhất định hắn có thể ra tay tương trợ.

Lần đầu bước vào đời, nhưng xuống núi chưa tới một tháng, một mình hành tẩu, không theo môn phái nào, lại chưa có ai làm bạn, chung quy là phải cẩn thận một chút.

Hiểu Tinh Trần gật đầu cảm tạ, mỉnh cười đáp: "Nhất định"

Xong là bái biệt.

Sau này được nhiều người biết đến, Hiểu Tinh Trần xuống núi với mong muốn cứu giúp thế gian, tư chất tốt, sư phụ là cao nhân, sau khi từ biệt Nguỵ Vô Tiện, đi ra ngoài săn đêm, một cây phất trần, một thanh trường kiếm, đơn độc vào núi, giành ngôi đầu bảng – chỉ một trận chiến đã thành danh.

Chúng gia liên tục đưa ra lời mời, vì tu vi cao như thế này, nhưng một lần nữa đạo nhân được tin phục trẻ tuổi tướng mạo như thế, Hiểu Tinh Trần đúng như trong suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, đều dùng lời nhẹ nhàng để từ chối, nói rõ không muốn phụ thuộc vào bất kỳ một thế gia nào.

Lại nghe, sau đó kết bạn với một bằng hữu tốt rất thân thiết, một lòng muốn thành lập môn phái hoàn toàn mới không coi trọng mối quan hệ huyết thống.

Danh tiếng vang xa, thế gian hỗn loạn, luôn có người muốn nhờ vả, hắn cũng không từ chối.

Bằng hữu chí thân, Tống Lam, cũng là danh sĩ đạo môn, tính tình trong sáng, tác phong ưu tú. Hai người được tặng câu: Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần – Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm – Nguỵ Vô Tiện đã gặp qua bọn họ cùng đi với nhau, đúng là xứng đáng với lời khen ngợi này.

Cũng thật sự là sau đó thành lập môn phái mang tính truyền thừa không đặt nặng huyết thống.

Chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, thì hai người khiến người ta kinh ngạc như vậy, làm sao có thể không đạt được thành tựu?

Bao gồm cả mẫu thân của hắn, Nguỵ Vô Tiện biết hai đệ tử xuống núi trước đó của Bão Sơn Tán Nhân đều có kết cục không tốt, như hoa quỳnh nở, đến khi tàn khiến cho người ta thương tiếc khóc than. Chú ý đến nhiều hơn, vì Hiểu Tinh Trần là sư đệ của mẫu thân hắn, là nhân vật như thế này, nếu xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối không bỏ mặc.

Lần chú ý này, khiến bọn họ phải can thiệp vào việc của Thục Trung.

Thục Trung không phải là địa phận của Cô Tô Lam thị, "Nghĩa Thành" đúng hơn là nằm trong phần đất mà ba thế gia tiên môn đều không quản, hẻo lánh xa xôi, lại bị phong bế khiến cho người ở bên trong dường như không thể đi ra được, để cho đôi bạn thân này xâm nhập, gặp đủ mọi chuyện bí hiểm kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ nhận được tin đến chi viện, rồi bọn họ tìm ra những bí mật được che giấu sâu bên trong Nghĩa Thành sau khi lạc vào trong đó, cùng nhau diệt trừ cái ác.

Các bên cùng nỗ lực, cộng thêm Hiểu Tinh Trần và Tống Lam dẫn ra những người nhờ cậy đang trú ngụ tại đây, cuối cùng để cho cái nơi sơn cùng thuỷ tận vô cùng phiền phức này, có được lúc mây tan nhìn thấy mặt trời.

Mười mấy năm sau, tuy không thể gọi là chốn phồn hoa đô thị, nhưng cũng là nơi ngựa xe đi lại, tấp nập người qua.

Phong thuỷ đã được thực hiện, mượn mạch đạo tốt từ nơi không ai ở nhập vào, mấy lần dời non lấp núi, cải tạo từng chút từng chút một, yêu quái bị tiêu diệt, không còn nhìn ra nơi đây từng là một quỷ thành nữa. Những hiện tượng kỳ lạ mỗi năm đều giảm bớt, chữ nghĩa trong "Nghĩa Thành", sau này được đổi là chữ nghĩa trong Hiệp nghĩa, không phải là nghĩa trong Nghĩa trang.