[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 101: (H)

Nguỵ Vô Tiện mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ là một biển lửa mênh mông vô cùng tận.

Mới đầu lửa phát sinh ở nơi chưa từng bị là Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó Liên Hoa Ổ cũng bị đốt cháy, thiêu rụi những bóng người lay động trong đó, những dáng vẻ xiêu vẹo, co rút, cháy đen....

Trong hang động Huyền Vũ lạnh lẽo, đầu gối lên mớ lá rụng cộm đến khó chịu, hắn vẫn là thấy nóng, bởi vì chính hắn đang bị thiêu đốt, đầu và tứ chi bị thiêu đốt quá mức đau đớn, tai ù đi kêu ong ong không làm sao cho hết.

Trong Xạ Nhật Chi Chinh chiếm được một toà thành đang bốc cháy, ánh lửa quỷ dị, chính xác là nhìn thấy một màu xanh lá lạnh lẽo, chỉ là nhiệt độ không giảm so với ngọn lửa bình thường.

Hình ảnh là thay đổi, những thi thể xa lạ ở trên núi, những gương mặt quen thuộc hoặc không quen thuộc vây quanh, ngẩng mặt nhìn hắn, thấy hắn bị lửa táp vào mặt, trốn không thể trốn, nhưng những đau đớn từng chút từng chút cắn xé tơi tả lại không thể nào chỉ do lửa thiêu đốt.

Biết rõ là mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh, chìm sâu trong đó, cơn nóng trong người lại càng mãnh liệt, đau đớn.

Thật là đau quá.....

Hắn chỉ có thể nhỏ giọng, khổ sở nói ra được một chữ yếu ớt: 『đau....』

Cuối cùng vừa thở hổn hển vừa khóc nức nở, hoặc là thực sự không phát ra một âm thanh nào, cũng không biết nữa.

Đột nhiên có cái gì đó mát lạnh đắp vào trong mặt.

Mùi đàn hương lạnh lùng xua tan biển lửa, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt mà rêи ɾỉ: "..... Lam Trạm?"

"Ta đây"

Dường như có một bàn tay, nắm chặt hắn, lôi ra khỏi vũng bùn kia.

Tỉnh mộng.

Đưa người đến giường trước, nhẹ nhàng buông xuống, một bàn tay bỗng chụp lấy ống tay áo, Lam Vong Cơ dừng một chút, ngồi xuống ở mép giường, ôm chặt thân hình ướt đẫm giống như mới vừa vớt lên từ đáy hồ nước, ấn chặt khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào trong lòng ngực.

Sau khi Kim phu nhân rời đi để đuổi theo Kim Tử Hiên, Nguỵ Vô Tiện bỗng chốc bất tỉnh, lúc trên đường trở về kêu thế nào cũng không tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể cứ tăng dần, cuối cùng nóng đến kinh người.

Tị Trần bay với tốc độ nhanh nhất, cho dù đến cửa phòng chỉ không mất tới một khắc, mà đối với Lam Vong Cơ mà nói vẫn là quá lâu, thế nhưng khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, vẫn chưa hết bị giày vò.

Thân hình trong lòng ngực cuộn tròn đến mức nhỏ nhất, nắm chặt lấy y.

Lần đầu phân hoá, người này cũng giãy giụa cực kỳ cực kỳ lâu, không ngừng rên la thảm thiết.

Lúc này Nguỵ Vô Tiện sau khi tỉnh lại chỉ gọi tên y một lần, sau đó cố gắng kềm chế, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn không được khóc thành tiếng: "Đau... quá.... Tại sao lại.... đau như thế, a...."

Rồi lại im lặng, làm như không muốn biểu lộ vẻ đau đớn, nhưng cả người không ngăn được mà run lên, không thể nào che giấu.

Lam Vong Cơ ôm hắn, vạt áo bị nắm chặt muốn chết, nghe Nguỵ Vô Tiện trong lúc thở dốc lộ ra vài tiếng nức nở, mở miệng ra, tiếng nói có chút khàn khàn: "Nguỵ Anh, thực xin lỗi...."

Tiếng nói này làm cho tay Nguỵ Vô Tiện trong chớp mắt lại siết mạnh hơn, một lát sau, chậm rãi ngẩng đầu, lần theo tiếng rồi hôn lên môi y.

"Đừng... ngươi đừng nói...." Mi mắt vẫn còn đọng nước mắt, giọng Nguỵ Vô Tiện rất nhỏ: "Là tự ta nguyện ý".

Lam Vong Cơ cứng đờ, hai tay siết chặt, lại không dám dùng sức, chỉ sợ tăng đêm đau đớn cho Nguỵ Vô Tiện.

Như thể không biết việc này, Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi hôn ta... Lam Trạm, Lam nhị ca ca... ngươi hôn ta nhiều một chút, ngươi hôn ta thì ta sẽ không đau nữa...."

"..... Được"

Biết rõ là không thể không đau nữa, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cúi đầu, nghe theo lời hắn, dịu dàng nhẹ nhàng mà hôn hắn.

Không biết sau bao lâu, run rẩy dần dần ngừng lại, phân hoá tuy đau, nhưng cuối cùng cũng tới lúc kết thúc. Cho dù không ai mong muốn, đã trải qua một lần, nhưng lần thứ hai vẫn có thể càng thêm giày vò hắn hơn.

May mà chung quy sẽ không có lần thứ ba.

Đôi môi tách ra, Nguỵ Vô Tiện mềm mại tựa vào ngực Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, ta vừa mới..... có một giấc mơ"

Lam Vong Cơ ôn nhu hỏi: "Mơ cái gì?"

".... Không phải là giấc mơ đẹp gì" Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng, mộng sẽ ngược với đời"

Không biết sao hắn liền khẳng định nói: "Đều sẽ không xảy ra".

Lam Vong Cơ hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

"Không nhớ rõ...." Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào áo của y rồi ngẩng đầu, nhìn y, khẽ mỉm cười: "Chỉ là khi tỉnh lại nhìn thấy ngươi, thực là tốt".

Lam Vong Cơ mềm nhẹ vỗ về hắn: "Còn... đau không?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, giọng nói mềm mại: "Không đau, nhưng mà..."

"Nóng"

Hắn quỳ lên, kéo tay Lam Vong Cơ cởi đai lưng của hắn, hạ y rơi xuống, dòng nước trong suốt chảy dọc giữa hai chân, dính vào quần áo.

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng rêи ɾỉ, trong ánh mắt Lam Vong Cơ, một dòng nước trơn nhớt lại chảy xuống, vì hai chân đã tách ra, không còn lớp áo che chở, dòng thuỷ dịch trong suốt chảy ra từ huyệt khẩu, rơi xuống lớp áo khoác trắng thuần của Lam Vong Cơ, dòng dung dịch bị đứt ra, không nhỏ giọt xuống hết, kéo thành sợi dài lấp lánh rơi một nửa xuống giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện.

Cảnh tượng thật là kiều diễm.

Mặt Nguỵ Vô Tiện ửng hồng, ánh mắt mê ly, miệng hơi hé mở thở ra làn hơi nóng ẩm ướt.

Lam Vong Cơ rõ ràng nhớ rõ, lần đó trong Tàng Thư Các, Nguỵ Vô Tiện cũng là đau trước, đau xong thì là tình nhiệt. Trình tự hôm nay cũng giống vậy, thanh tâm đan, thoạt nhìn thì thấy vẫn là không có tác dụng giống như trước kia,

Y duỗi tay đón được sợi nước rốt cuộc cũng rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện cũng có chút quỳ không nổi hơi hạ người xuống, dường như ngồi vào lòng bàn tay dính ướt của Lam Vong Cơ, đáy chậu hơi sưng non mềm tiếp xúc với lòng bàn tay, nhạy cảm mà phát ra tiếng rên nhẹ.

Hương thơm ngọt ngào của Khôn Trạch đọng lại nơi đây một thời gian dài.

"Lam Trạm, cho ta được không?"

Bị đặt nằm ra giường, Nguỵ Vô Tiện nâng cánh tay lên vòng ra sau cổ Lam Vong Cơ, vuốt ve hai bên tóc mai, rêи ɾỉ đòi hỏi, dây dưa, dính nhớp mà kêu y, mỗi một câu đều làm như chứa đầy ướŧ áŧ.

Không hề giống chút nào với người vừa chịu đựng xong cơn đau đớn trong khi phân hoá.

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, thuận theo hắn, không cần Nguỵ Vô Tiện lấy lòng, cúi người xuống, tách đôi chân dài trắng nõn ra, nghiêng đầu hôn lên vật mềm mại giữa hai chân, quỳ gối xuống, nghe từng tràng từng tràng tiếng rêи ɾỉ không thể nhịn được.

Đây là thân thể đã trải qua hương vị tìиɧ ɖu͙©, bị tình lũ tấn công, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lam Vong Cơ cởi bỏ hạ y, Nguỵ Vô Tiện nhổm nửa thân trên lên, giống như con cá trơn trượt, nghiêng đầu nhìn vật nặng trĩu kia, hậu huyệt không tự chủ được co rút lại, phun ra đầy da^ʍ thuỷ.

dương v*t cứng ngắc cắm vào kẽ mông, thấm đẫm thuỷ dịch thơm mùi hương ngọt ngào, làm cho đầu dương v*t ướt nhẹp bóng loáng. Hướng lên cọ vào huyệt khẩu hồng hào non mịn đang phun ra thuỷ dịch, ma sát ở đáy chậu, Nguỵ Vô Tiện thúc giục, năn nỉ nói: "Nhanh lên.... tiến vào..... Lam Trạm.... A, a..."

Lam Vong Cơ ấn người xuống, đầu dương v*t cứng rắn đâm vào chỗ thịt mềm mại lõm vào, trượt vào huyệt khẩu, tới chỗ bên trong ướŧ áŧ mềm mại, vô cùng thèm khát, không cần khuếch trương đã tự chủ nuốt vào phần đầu no đủ, Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rêи ɾỉ, nâng eo lên chủ động nuốt vào càng nhiều hơn.

Nuốt vào đến một nửa cảm thấy hơi nhiều, Lam Vong Cơ lại không cho hắn có cơ hội bỏ cuộc giữa chừng, tiếp tục đẩy vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện lúc lắc đầu, lùi người lại đến khi nằm hẳn xuống, nhịn không được khẽ giãy giụa nhưng hai chân mở rộng ra, huyệt khẩu bị căng ra đến mức trơn nhẵn, có thể thấy rõ ràng dương v*t to bự có kích thước khiến người ta sợ hãi làm thế nào cắm hết toàn bộ vào bên trong.

Cán cực dài, để vào trong hoàn toàn phải mất một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện ngẩng cổ, đường nét mong manh giống như là sắp đứt tới nơi, run run phát ra toàn những tiếng rêи ɾỉ nức nở.

Thạc vật nóng bỏng đâm sâu vào nội âm, căng ra khang khẩu nhỏ hẹp, chọc thẳng vào lối vào cung khang.

Đã phân hoá hoàn toàn, bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện càng thêm ướŧ áŧ và nóng rực, cung khang khẩu chưa bao giờ chủ động mở ra, chỉ có thể bị Lam Vong Cơ ép phải mở ra, đã có một tia khe hở, thậm chí hơi hơi hạ xuống, bị chạm vào, là nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy đầu dương v*t.

Lần mυ'ŧ này, làm cho dương v*t của Nguỵ Vô Tiện nảy lên hai cái, không có bắn tinh, chỉ phun ra chất lỏng trong suốt, nước trong tử ©υиɠ là chảy ra tràn lan, thuỷ dịch thấm ướt đẫm dương v*t đang chôn sâu trong đó.

Nguỵ Vô Tiện a một tiếng, vặn người, một lần nuốt nhiều như vậy, cảm thấy rất thoả mãn nhưng khó tránh bị căng trướng, nhưng tưởng tượng vật đang lấp đầy trong cơ thể chính là của Lam Vong Cơ, thì chỉ ước gì giữ chặt lấy không cho y rút ra ngoài. Hắn co tay lại sờ dần dần xuống, đè tay lên chỗ bụng dưới, hai ngón tay tách ra, làm như có thể mô tả hình dáng của dương v*t kia, lại tiếp tục đưa tay xuống, tay dính đầy nước, sờ đến chỗ cuối cùng, huyệt khẩu đang bị căng ra tối đa, dương v*t cứng nóng, chôn vào trong cơ thể, hai người chính là đang thân mật khắng khít mà tương liên chặt chẽ với nhau.

Nhận thức được điều này, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện càng thêm mê ly.

Kẹp chặt chân, tay nắm lấy bả vai Lam Vong Cơ, vải áo bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm.

Lam Vong Cơ hôn hắn, thẳng lưng chậm rãi đưa đẩy, càng nhiều thuỷ dịch chảy ra bên ngoài, hắn mở miệng ra, cũng giống như trước, không chút kềm chế nào, cứ rêи ɾỉ kêu to, hết sức ngọt ngào, vui thích. Kêu hết tất cả mọi cách gọi Lam Vong Cơ mà hắn biết, nói là hắn thích làm chuyện này với y như thế nào, chuyện này thoải mái ra sao...

Nói, thích Lam Vong Cơ nhiều bao nhiêu.

Mà Lam Vong Cơ chỉ có gọi tên của hắn.

"Nguỵ Anh"

Hai chữ này, dường như đại diện cho hết thảy tất cả.

Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng nói thu hút thâm trầm vang bên tai, run lên, hai mắt phiếm hồng nhìn lên trần nhà, liều mạng ôm chặt Lam Vong Cơ, co rút một hồi, hạ thân bắn ra chất lỏng trắng đυ.c rơi rải rác.

Càng thêm rối tinh rối mù, ướt đến không chịu được, còn có thuỷ dịch chảy xuôi xuống dưới.

Hắn tỉnh táo, muốn chứng minh là mình thực sự tỉnh táo, Nguỵ Vô Tiện sau khi hơi hoàn hồn lại gọi: "Lam Trạm..."

Biết chính mình vừa rồi vẫn luôn rêи ɾỉ suốt, cũng không đếm được số lần gọi Lam Vong Cơ, nhưng đây là sau khi phân hoá hoàn toàn, cuối cùng đã nghe rõ được giọng của mình.

"Ừm" Lam Vong Cơ bóp vào vòng eo mướt mồ hôi của hắn, đáp: "Ta đây"

Trong lúc tình sự không bao giờ tiết kiệm nụ hôn cho hắn, Lam Vong Cơ lại hôn hắn, trấn an hắn, vén lại mớ tóc đen nhánh xoã ra của hắn.

Sau đó không cần Nguỵ Vô Tiện nhắc nhở, dương v*t rút ra đến khi chỉ còn dính một nửa phần đầu, thì đâm vào thật mạnh, chảy ra càng nhiều thuỷ dịch hơn, Nguỵ Vô Tiện hét lên một tiếng, tất cả đều là ý loạn tình mê, nhưng tâm trạng mê loạn này, có hơi khác. Hắn chắc chắn không tỉnh táo như mọi khi, nhưng hắn tỉnh táo hơn so với tất cả những "kỳ mưa móc" trước đó.

Nhưng tỉnh táo hay không tỉnh táo thì có quan hệ gì? Cho dù như thế nào, hắn đều là muốn cùng Lam Vong Cơ làm như vậy, khi tỉnh táo, chỉ có thể là càng muốn hơn, càng thích hơn thôi.

Lam Vong Cơ cắn môi hắn, dùng hết sức mà thảo phạt hắn, đầu tiên là chỗ bên trong mà các ngón tay có thể chạm tới, thỉnh thoảng lại đâm vào chỗ sâu hơn, tàn nhẫn chọc vài cái vào cung khang khẩu. Mới đầu còn kềm chế, dần dần ngày càng sâu hơn, tần suất càng lúc càng nhanh.

Những kɧoáı ©ảʍ liên tiếp ào tới khiến Nguỵ Vô Tiện càng thêm điên cuồng, Lam Vong Cơ biết rõ từng điểm mẫn cảm trên người hắn, trước hết cắm vào trong cơ thể, để thoả mãn khao khát cấp bách của hắn, đôi tay với những vết chai do đánh đàn và cầm kiếm bắt đầu vuốt ve khắp người. Trong những lần tình sự giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch, cũng cần phải có dạo đầu, khiến cho Khôn Trạch động tình, hạ thân ra nước, rồi mới đưa cự vật to khủng bố của Càn Nguyên vào, to hơn rất nhiều so với của Trung Dung.

Nhưng khi tình lũ tới thì lại không cần, thể xác và tinh thần đều sẵn sàng, dường như Khôn Trạch muốn hàng ngày cùng Càn Nguyên điên loan đảo phượng, thì lại càng không cần mấy bước trên.

Kiên nhẫn dịu dàng mà làm, thì hoá ra lại là tra tấn.

Phảng phất chưa bao giờ dừng lại, tình triều nghiêng trời lệch đất điên cuồng kéo đến, một lần nữa chiếm lĩnh chỗ này, tiếng thân thể va đập cùng với tiếng nước dồn dập, những vết bầm xanh tím xuất hiện khắp nơi, đầu v* non mịn bị véo đến sưng đỏ, dấu ngón tay đang xen in trên chỗ bàn tay đang nắm giữ, dấu hôn rải rác, xương quai xanh duyên dáng bị cắn đến mức hằn dấu răng rịn máu, những chỗ được vuốt ve xoa nắn tê rần đau đớn, nhưng càng tạo ra nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nguỵ Vô Tiện động tình khó nén, leo lên người Lam Vong Cơ, hết sức ham muốn, hoàn toàn không biết xấu hổ là thế nào, cơ thể mẫn cảm hơn so với trước, đã bị thao và bầm dập nhiều lần rồi, nên giờ càng dễ dàng trải qua.

Nhưng lại không có bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cho nên Lam Vong Cơ không nhận ra rằng mình sắp đạt đến cao trào, cứ thọc vào rút ra không ngừng, treo hắn trên đỉnh thật lâu không rơi xuống, khoé miệng chảy nước dãi, miệng kêu loạn cả lên, thậm chí bỗng nhiên không kêu ra tiếng luôn.

Cung khang khẩu bị khai phá, Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, chảy ra hai hàng nước mắt, bên trong tử ©υиɠ nhỏ hẹp trào ra thuỷ dịch ào ạt, làm cho phần đầu dương v*t lấp đầy, được liếʍ mυ'ŧ một cách ướŧ áŧ mềm mại, lại bị liên tiếp xâm nhập mạnh mẽ khiến chỗ đó hoàn toàn bị mở hẳn ra, không nhịn được mà mυ'ŧ lấy hoàn toàn.

Cảm giác vật trong cơ thể vừa lấp đầy vừa căng to, Nguỵ Vô Tiện bị đau khi cử động, nhưng lại không cách nào làm cho nút kết nhanh chóng rời khỏi người hắn, hai chân đành quấn chặt lấy Lam Vong Cơ, nghiêng đầu, lộ ra phần cổ sau gáy, Lam Vong Cơ hôn xuống khi Nguỵ Vô Tiện lần đầu cảm nhận được chỗ đang sưng đau, là chỗ đang nảy lên thình thịch, so với các chỗ da thịt khác càng nóng hơn, không biết được là có nóng như cái chỗ thịt mềm và nóng rực ở bên trong cơ thể hay không.

Mỗi một nụ hôn, đều có thể cảm giác Nguỵ Vô Tiện càng thêm hưng phấn. Lam Vong Cơ rốt cuộc không chút do dự nào cắn xuống, nghe tiếng hét to cao vυ't mang đầy vẻ vui sướиɠ.

Rõ ràng là vẫn đau đớn, nhưng trước mặt Nguỵ Vô Tiện không nhìn thấy gì ngoại trừ luồng ánh sáng trắng xoá, trong chớp mắt tiếng hít thở của hắn nghe như tiêu rồi, tiếp theo lại là kɧoáı ©ảʍ bao trùm, sóng triều trắng như tuyết đánh vỡ tan mọi ý thức.

Nguỵ Vô Tiện thất thần chấp nhận cơn bắn tinh dài trong cơ thể mình, biểu tình hoảng hốt, từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lam Vong Cơ bắn vào vách trong mẫn cảm của cung khang.

Nút kết hồi lâu mới từ từ biến mất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị giữ chặt trong cơ thể không rỉ ra ngoài một giọt nào, phần bụng dưới bằng phẳng hơi phồng lên.... Nguỵ Vô Tiện bị bế lên, hai chân tách ra ngồi lên người Lam Vong Cơ, ôm nhau, lưu luyến hôn môi nhau.

Lam Vong Cơ nâng mông hắn lên, rút dương v*t ra, Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, hình như có chút bất mãn, Khôn Trạch trong lúc tình triều chưa lui cũng sẽ không thể giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Càn Nguyên bên trong cung khang, mà phải chuẩn bị cho lần giao hợp tiếp theo, một dòng chất lỏng trắng đυ.c trào ra ngoài, lại đứt quãng nhiễu xuống, dính nhớp ở vùng hạ thân của nhau càng không thể chịu nổi.

Hai ngón tay thon dài trắng muốt thâm nhập, khuấy cho chảy ra nhiều hơn, tay Nguỵ Vô Tiện cũng buông xuống, sờ vào giữa hai chân, nắm phần trên dương v*t đang dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lam Vong Cơ, vuốt ve vài cái, dương v*t của Càn Nguyên ổn định dường như sẽ không mềm nhũn trong suốt quá trình tình sự kéo dài, thân thể hắn ấn xuống, kêu nhè nhẹ, từ từ lại nuốt vào một lần nữa.

Nuốt vào xong, cả người liền trở nên mềm mại hơn.

Đầu gối lên vai Lam Vong Cơ, giọng nói ngọt ngào dịu dàng đầy vẻ ham muốn: "Lam Trạm.... Lam Trạm....."

Kêu đi kêu lại nhiều lần, tiếng nước vang lên, trong lúc lên lên xuống xuống, Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Ta đã thật sự phân hoá rồi".

"Ngươi lại bắn nhiều như vậy.... đều bắn vào bên trong, rót đầy cung khang của ta.... Lam Trạm, ngươi nói xem... có thể nào trong bụng ta lúc này... thực sự có tiểu Lam công tử không, a ____!"

Lam Vong Cơ bóp chặt eo hắn, đâm vào thật mạnh, Nguỵ Vô Tiện kêu một tiếng cụt lủn, thở dốc một hồi, tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta còn chưa tam bái, còn chưa thành thân, không thành thân mà có tiểu Lam công tử, ngươi biết như vậy gọi là gì không? Để thúc phụ biết thì khẳng định là sắp tức chết rồi.... Ca! Nhị ca ca, Lam nhị ca ca... nhẹ chút... nhẹ... Đừng có đâm hoài, chỗ đó... Ta đã biết... ngươi chắc chắn có nghĩ, bây giờ mang thai rồi... còn cách đạo lữ đại điển chưa tới một tháng, cũng không nhìn ra được ___"

"Không nghĩ là, ngươi lại như thế này nha Hàm Quang Quân".

Ngay sau đó, Lam Vong Cơ đột nhiên đưa tay ra sau gáy hắn kéo xuống một cái, Nguỵ Vô Tiện bị đè xuống, miệng bị người ta lấp kín, động tác càng mạnh bạo hơn khiến cho nước mắt rơi không ngừng, lời trêu chọc không thể nói được nữa.